Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 1261: Hộp bánh kẹo








Đinh!

Một viên Thứ nguyên kết tinh tuôn ra, đó là kết tinh như mảnh gỗ, phía trên có có hư ảnh Thời Không tiểu trư.

- Kỹ năng kết tinh của Thời Không tiểu trư, chẳng lẽ đây là Không gian kéo duỗi sao?

Trong lòng Chu Văn vui vẻ.

Có điều bên trong Hỗn Độn Đản, Chu Văn không cách nào đi nhặt kỹ năng kết tinh.

Thời Không đạo sát chính là mấu chốt giải quyết vấn đề Chu Văn vô phương công kích bên trong Hỗn Độn Đản, chỉ cần lợi dụng đặc tính trì hoãn công kích, hắn không cần lo lắng công kích đánh bên trên Hỗn Độn Đản không ra được.

Chu Văn tiếp tục công kích búp bê vải, hắn biến thân thành búp bê vải về sau, đã khá hiểu biết đủ loại kỹ năng của nàng, tự nhiếm lợi thế lớn.

Huống chi hắn còn có Hỗn Độn Đản bảo hộ, Chu Văn đã đứng trên thế bất bại.


Lợi dụng năng lực Thời Không đạo sát, không ngừng trì hoãn công kích, bởi vì Chu Văn chưa thuần thục, ngay từ đầu trì hoãn thời gian rất ngắn, ít khi quá một giây đồng hồ.

Sau khi hắn thuần thục rồi, tối đa trì hoãn thời gian không đến bay giây, không cách nào trì hoãn thời gian lâu hơn, trừ phi có thể đột phát Khủng Cụ cấp kỹ năng.

Có điều không phải cứ trì hoãn thời gian càng dài càng tốt, trì hoãn thời gian càng dài, càng yêu cầu tính dự đoán càng ngày càng cao, dù sao đối phương không phải vật chết, cũng biết di động, trì hoãn thời gian càng lâu, càng khó đánh tới đối thủ.

Đương nhiên, nếu có thể đoán ra quỹ tích của đối thủ, có thể sớm biết phương vị của đối phương, chờ thời gian trì hoãn hết, đối thủ vừa vặn đi tới nơi đó, vậy thì quá lợi hại.

Ban đầu Chu Văn sử dụng kỹ năng này, còn chưa làm được đến trình độ kia, hắn chẳng qua tận lực giảm thời gian trì hoãn, cố gắng gia tăng tính chính xác của công kích.

Cuối cùng chém búp bê vải trên Tu La đao, búp bê vải bị chém thành hai nửa, chỉ nghe lách cách một tiếng, một vật rơi xuống từ thi thể búp bê vải.

Chu Văn vốn tưởng rằng, coi như không phải trứng Phối sủng cũng là Thứ nguyên kết tinh gì gì đó, nhưng nhìn kỳ, sau khi thấy rõ ràng vật đó, lại khiến Chu Văn hơi nghi hoặc một chút.

Lúc rơi xuống, vật rơi ra là một hộp nhỏ có tạo hình tương đối độc đáo, hộp nhỏ kia do gỗ thô chế tạo thành, phía trên điêu khắc hoa văn tinh mỹ.

Chính diện hộp nhỏ, còn khắc mấy chữ.

- Hộp bánh kẹo ngọt ngào?

Chu Văn để Hỗn Độn Đản biến mất trong nháy mắt, đồng thời hút Thời Không tiểu trư kết tinh và hộp nhỏ kia, sau đó lần nữa mở ra Hỗn Độn Đản, trong lòng mặc niệm lấy chữ trên hộp nhỏ, cảm giác hết sức cổ quái.

Đưa thay sờ sờ đồng khóa, cái khóa kia lại không khóa, đụng một cái mở ra, Chu Văn gõ khóa đồng xuống, sau đó mở hộp nhỏ kia ra, chỉ thấy bên trong hộp nhỏ kia, có một cái bánh kẹo.

Bên ngoài bánh kẹo kia dùng một loại giấy gói nhựa hồng phấn bao bọc, trên giấy in vài chữ kẹo chanh.

Chu Văn cầm bánh kẹo kia nhìn kỹ lại một chút, thấy thế nào đây giống bánh kẹo đóng gói trong xưởng sản xuất, chữ viết do máy cơ giới in ấn, nhìn giống sản phẩm nhân công, mà không phải đồ vật của Dị thứ nguyên sinh vật.

- Kỳ quái, bên trong Dị thứ nguyên sinh vật, tại sao lại có đồ vật của nhân loại này?

Chu Văn lại nhìn hộp bánh kẹo một chút, phát hiện dưới đáy hộp bánh kẹo chứa một tờ giấy.

Chu Văn liếc nhìn, trên tờ giấy viết một ít chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, giống hài đồng mới tập viết chữ viết.


- Điềm Điềm không thích ăn chanh ngọt nhất.

Chu Văn nhìn những thứ này, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ nói, có người đem những vật này mang vào sao, sau đó bị búp bê vải giết chết đoạt đi rồi? Nhưng không đúng, tên chuẩn xác của Thời Gian tiểu ốc, gọi là phòng nhỏ Điềm Điềm, chẳng lẽ Điềm Điềm là một người, mà Thời Gian tiểu ốc thuộc về nàng. Thời Không tiểu trư và búp bê vải đều là đồ chơi của nàng…

Chu Văn cảm thấy ỹ nghĩ này quá hoang đường, làm gì có nhân loại nào coi Khủng Cụ cấp sinh vật là đồ chơi.

- Nếu Điềm Điềm không phải người, vậy nàng là cái gì chứ? Dị thứ nguyên sinh vật? Hay là sinh vật cường đại được thai nghén từ bản thổ Địa Cầu? Nhưng nhìn chữ của nàng, tựa hồ không giống sinh vật cường đại, rõ ràng là một đứa bé…

Trong lòng Chu Văn lóe lên nhiều ý nghĩ, thấy thế nào cũng không đúng, đành phải đặt chuyện này xuống, tìm kiếm Lucas.

Thả kẹo chanh về trong hộp, đem chúng ném vào bên trong Hỗn Độn châu, tuy nhiên lại phát hiện, hộp kẹo lại không thể nào bỏ vào Hỗn Độn châu.

- Tại sao vậy?

Chu Văn thử lại mấy lần, phát hiện thời điểm muốn bỏ vào, tựa hồ có một loại lực lượng nào đó kỳ lạ gạt bỏ hộp bánh kẹo, để nó không cách nào tiến vào bên trong Hỗn Độn châu.

Trong lòng Chu Văn hơi động, rút kẹo chanh ra, thử bỏ vào Hỗn Độn châu, lần này lại bỏ vào được.

- Hộp bánh kẹo này lại là một vật phẩm Không gian sao?

Trong lòng Chu Văn kinh ngạc, vội vàng cầm một ít gì đó, thử xem có thể thả đồ vật vào bên trong hay không.

Kết quả vượt quá Chu Văn dự kiến, những vật kia cũng không thể bỏ vào, không gian bên trong hộp bánh kẹo cũng không to lớn lên.

- Không phải vật phẩm Không gian sao? Tại sao không bỏ vào trong Hỗn Độn châu được?

Chu Văn nhíu mày suy tư, đột nhiên Chu Văn nghĩ đến cái gì, lấy một chút bánh kẹo chocolate từ trong Hỗn Độn châu ra, đó là bánh kéo Chu Văn mua cho Nha Nhi ăn, một lần mua rất nhiều, tình cờ cầm một chút ra cho Nha Nhi ăn.

Chu Văn thử bỏ những thanh kẹo kia vào trong hộp kẹo, một giây sau, Chu Văn chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.


Những khối chocolate lớn kia, rất dễ dàng bỏ vào bên trong hộp kẹo rất nhỏ kia.

Chu Văn lại lấy ra một đống bánh kẹo đủ loại bỏ vào, kết quả một đống bánh kẹo chiếm diện tích lớn, đều bỏ vào bên trong hộp, bánh kẹo khẽ dựa gần hộp, sẽ tự động thu nhỏ, mà bánh kẹo trong hộp không chiếm nhiều không gian.

- Người nào nhàm chán như vậy, lấy một vật phẩm Không gian chuyên môn dùng để đựng bánh kẹo? Hao tốn đại giới như vậy, chỉ vì đựng bánh kẹo, cái này không khỏi quá xa xỉ đi.

Chu Văn không biết nên nói thế nào cho phải.

Rõ ràng đây là một kiện vật phẩm Không gian, dung lượng không nhỏ, kết quả chỉ để đựng bánh kẹo, đối với Chu Văn mà nói, không có bất kỳ tác dụng gì.

- Cũng tốt, cho Nha Nhi đi, thứ này rất đẹp và tinh xảo, làm túi chứa bánh kẹo cho Nha Nhi cũng không tệ, miễn thời điểm nàng muốn ăn kẹo lại hỏi ta.

Chu Văn bỏ hết bánh kẹo vào, suy nghĩ một chút, lại đem cái kẹo chanh kia ra.

Trời biết khối kẹo chanh này có vấn đề gì hay không, tốt nhất không ăn loạn.

Chu Văn không lập tức đưa hộp kẹo này cho Nha Nhi, Chu Văn muốn chờ một chút xem, qua một đoạn thời gian, nếu bánh kẹo trong hộp nhỏ kia không có vấn đề gì, lại đưa Nha Nhi cũng không muộn.

Thu thập xong đồ vật, Chu Văn rời khỏi phòng hỗn loạn, đi về phía phòng hiện tại.

Lucas không ở phòng hỗn loạn, như vậy Chu Văn chỉ có thể đem hi vọng ký thác bên trên phòng hiện tại, nếu như không tìm được, như vậy không cần tìm nữa.