Trong một sân nhỏ thoạt nhìn hết sức bình thường, trồng rất nhiều thực vật, có thảo có hoa, càng nhiều hơn chính là rau xanh có thể ăn.
Đây không phải Dị thứ nguyên sinh vật hệ Thực vật, mà thực vật bình thường nhất của Địa Cầu.
- Trong nhà cần đeo mặt nạ sao?
Chu Văn ngồi trên ghế đá trong nhà nhỏ hỏi Vô Diện Phật.
- Chẳng qua không muốn hù người khác mà thôi.
Vô Diện Phật xong, cởi mặt nạ xuống, lộ ra bộ mặt không xấu xí, nhưng lại cực kỳ hung ác, chẳng qua một cái liếc nhìn thôi đã khiến người ta sợ mất mật.
- A!
Huệ Ngoạn thấy gương mặt kia, lập tức bị hù liên tiếp lui về phía sau, tựa như thấy được sát nhân hung ác.
Người có danh xưng là Vô Diện Phật, bất ngờ chính là Cổ Điển đồng học của Chu Văn, trước kia Cổ Điển cũng là một thành viên của Huyền Văn hội, ngay cả Chu Văn cũng không ngờ, hiện tại hắn là chủ nhân ngõ Yên Hoa.
- Tại sao ngươi chạy tới nơi này trở thành Vô Diện Phật?
Chu Văn không để ý Huệ Ngoạn sợ hãi, nhìn Cổ Điển hỏi.
- Vì sống sót.
Cổ Điển nói rất nhẹ nhàng, phảng phất đây là một chuyện quá bình thường, nhưng Chu Văn có thể cảm giác được, trong đó đã bao hàm bao nhiêu thống khổ và bất đắc dĩ.
- A Thải!
Chu Văn đang muốn nói cái gì, một bên Huệ Ngoạn lại hưng phấn kêu lên.
Chu Văn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Huệ Ngoạn đang hưng phấn mà xông về một thiếu nữ mặc áo choàng xinh đẹp, Chu Văn cuối cùng gặp được A Thải trong miệng Huệ Ngoạn.
Một nữ nhân thanh tú ôn nhu, thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi, cười ngọt ngào, để cho người ta cảm giác ấm áp.
- A Thải ngươi không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Huệ Ngoạn lấy dũng khí ngăn đằng trước A Thải, nhìn Cổ Điển liếc mắt, chân lại hơi nhũn ra, nhưng hắn vẫn không có ý định rút lui, vẫn hết sức kiên trì.
- Tiểu Ngoạn, hắn không làm thương tổn ta.
A Thải sờ đầu nhỏ của Huệ Ngoạn, ôn nhu nói.
- Không phải hắn ép buộc ngươi tới nơi này sao?
Huệ Ngoạn muốn chỉ Cổ Điển, nhưng nhìn thoáng qua Cổ Điển, lại không dám dùng tay đi chỉ.
- Không phải, do ta nguyện ý tới nơi đây cùng hắn, mặc dù bề ngoài của hắn rất hung tợn, nhưng hắn là người hết sức ôn nhu.
A Thải nói.
- Ngươi không cần sợ hãi, ta. . . Ta cùng Chu Văn sẽ bảo vệ ngươi.
Huệ Ngoạn lại không tin, thấy thế nào Cổ Điển cũng không giống một người ôn nhu.
- Dẫn hắn đi ra ngoài chơi đi.
Cổ Điển nói với A Thải.
A Thải gật đầu, mang theo Huệ Ngoạn rời khỏi viện nhỏ.
Lúc này Cổ Điển mới nói với Chu Văn:
- Ngươi tới nơi này do trùng hợp, hay cố ý đến tìm ta?
- Trùng hợp đi, lúc ta trở lại học viện về sau, đã tìm tung tích của ngươi, nhưng không ai biết ngươi đi đâu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại biến thành Vô Diện Phật?
Chu Văn mở ra Thái Thượng Khai Thiên Kinh cùng Đại Phạm Thiên, một cái phòng ngừa lực lượng quy tắc, một cái đề phòng phụ cận có người nghe trộm cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Cổ Điển nói:
- Nhiều thế lực đều cần một địa phương có thể giao dịch, mà người chủ trì nơi này, phải không có quan hệ với bất kỳ bên nào, đồng thời phải nhận được sự tín nhiệm của ngươi.
- Loại ngươi này không khó tìm lắm.
Chu Văn nói.
- Loại người này không khó tìm, nhưng loại không phải người lại không nhiều.
Cổ Điển nói không có biểu cảm gì.
Chu Văn không khỏi trầm mặc, Cổ Điển có một nửa huyết thống không thuộc về loài người, mặc dù Chu Văn và người Huyền Văn hội không để ý, nhưng bên trong quần thể nhân loại, hắn vẫn bị coi như ngoại tộc.
Cổ Điển tựa hồ không để ý cái này, tiếp tục nói:
- Quan trọng nhất chính là, Dị thứ nguyên cần một người không phải nhân loại thuần túy làm việc cho bọn hắn, cho nên ta mới có thể trờ thành Vô Diện Phật tại ngõ Yên Hoa.
- Dị thứ nguyên?
Chu Văn chấn động.
Nếu Cổ Điển đứng về phía Dị thứ nguyên, như vậy thời điểm về sau Chu Văn chiến đấu với Dị thứ nguyên, phải xử xự thế nào với Cổ Điển?
- Nơi này có nhiều thứ, cầm xem một chút, xem xong phải hủy nó, nếu không có chuyện gì, về sau đừng tới đây.
Cổ Điển lấy ra một cái bao đưa cho Chu Văn.
- Cái gì?
Chu Văn hỏi.
- Trở về rồi tự mình xem đi.
Cổ Điển nói xong, cũng đứng dậy đi ra ngoài biệt viện.
Chu Văn thấy hắn đã quyết ý muốn tiễn khách, đành phải thu bao kia lại, đừng dậy cùng Cổ Điển đi ra khỏi tiểu viện.
- A Thải, ngươi không cần sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.
Huệ Ngoạn vẫn chưa tin rằng A Thải tự nguyện lưu lại nơi này.
A Thải còn muốn nói cái gì, Cổ Điển một tay bắt lấy đầy đầu nhỏ Huệ Ngoạn, trực tiếp nâng đầu hắn lên trước mặt mình.
- Tới đi, ta không sợ ngươi, ta phải cứu A Thải.
Huệ Ngoạn trên không trung quyền đấm cước đá, nhưng cánh tay bắp chân nhỏ căn bản không đụng tới Cổ Điển.
- Chờ thời điểm ngươi có bản lĩnh cứu nàng thì hãn đến đi.
Cổ Điển tiện tay ném một cái, vứt Huệ Ngoạn trên mặt đất, cái mông Huệ Ngoạn té xuống, đau kêu thành tiếng.
Sau đó Cổ Điển mang theo A Thải trở lại tiểu viện, cửa chính cũng bị đóng lại. Huệ Ngoạn cắn răng bò lên, tuy nhiên lại không tiếp tục đuổi theo, cũng không lớn tiếng kêu phải cứu A Thải.
- Trở về đi.
Chu Văn mang theo Huệ Ngoạn rời khỏi ngõ Yên Hoa, lần này Huệ Ngoạn không tiếp tục khăng khăng muốn trở lại.
Thời điểm bọn hắn đi ngang qua ngõ Yên Hoa, tất cả mọi người hết sức tự giác nhường đường cho bọn họ.
Đi khỏi ngõ Yên Hoa không bao xa, Huệ Ngoạn đột nhiên nghiêm túc hỏi Chu Văn:
- Vô Diện Phật hết sức khách khí với ngươi, ngươi nhất định rất lợi hại phải không?
- Cũng bình thường đi.
Chu Văn nhún vai nói.
- Ngươi và Vô Diện Phật, ai lợi hại hơn?
Huệ Ngoạn lại hỏi.
- Chưa tỷ thí qua, vẫn chưa biết, ngươi hỏi cái này để làm gì?
Chu Văn hơi kinh ngạc nhìn Huệ Ngoạn.
- Ta muốn đánh bại Vô Diện Phật, Huệ gia không ai mạnh hơn Vô Diện Phật, ta muốn mời ngươi dạy ta, ngươi có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần ta làm được, ngươi cứ việc yêu cầu.
Khuôn mặt nhỏ của Huệ Ngoạn rất nghiêm túc.
- Ta không thiếu tiền.
Chu Văn cười nói.
Huệ Ngoạn lập tức có chút luống cuống, vội vàng nói:
- Ngươi có muốn Phối sủng hoặc Thần thoại dịch hay không? Ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi lấy được.
- Loại Phối sủng này, ngươi có thể cầm tới sao? Nếu ngươi lấy được, ta có thể dạy ngươi.
Chu Văn triệu hoán Ba Tiêu Tiên.
Huệ Ngoạn nhìn thân ảnh Ba Tiêu Tiên dần dần biến mất trước mặt mình, không khỏi mở to hai mắt nhìn:
- Khủng Cụ cấp Phối sủng?
- Thế nào? Muốn học cùng ta không?
Chu Văn cười nói.
Huệ Ngoạn cúi đầu, có điều rất nhanh lại giơ lên, vẻ mặt thành thật nói:
- Ta có thể làm việc cho ngươi, ta còn rất trẻ, hiện tại ta không lấy được loại Phối sủng này cho ngươi, nhưng mười năm hai mươi năm về sau, ta nhất định có khả năng cầm tới, mười năm này. . . Không. . . Hai mươi năm. . . Ta có thể làm việc cho ngươi…
Thấy vẻ mặt Chu Văn không có bất kỳ biến hóa nào, Huệ Ngoạn hơi chột dạ tiếp tục nói:
- Nếu không… Ba mươi năm…
- Nếu ngươi cả đời nguyện ý làm việc cho ta, ngươi đồng ý không?
Chu Văn cười híp mắt nhìn Huệ Ngoạn hỏi.
Thân thể Huệ Ngoạn run lên, có điều tầm mắt hắn rất nhanh kiên định lại, nhìn Chu Văn nói:
- Nếu như ngươi có thể bảo chứng giúp ta đánh bại Vô Diện Phật, ta có thể vì ngươi làm việc cả đời.
Chu Văn hơi kinh ngạc nhìn Huệ Ngoạn, hỏi tiếp:
- A Thải đối với ngươi quan trọng đến thế sao?
- Không riêng gì A Thải, ta không thể để tất cả người nhà của ta giống như A Thải bị tổn thương, ta muốn có lực lượng để bảo vệ bọn hắn, chỉ có tiền thôi vẫn chưa đủ.
Huệ Ngoạn nói.