Chu Văn khẽ nhíu mày, hiển nhiên Thủ Hộ giả kia đi hướng về phía bọn hắn, tám chín phần mười muốn tìm Minh Tú gây phiền phức.
Chu Văn mất tích nhiều năm như vậy, vừa mới trở lại đất liền, người biết hắn cũng không nhiều, cho dù có kẻ thù nhận ra hắn, cũng không có hành động như vậy, ít nhất hẳn nên điều tra tình huống hiện tại của hắn một chút.
Thủ Hộ giả cũng không tận lực che giấu khí tức của mình, theo hắn tới gần, Minh Tú cũng cảm ứng được hắn.
Thủ Hộ giả ngừng lại trước phòng nghỉ, mặc dù cửa chính phòng nghỉ đóng, tuy nhiên không ảnh hướng tí gì đến ánh mắt của hắn, hắn cứ như vậy các cánh cửa nhìn Minh Tú nói:
- Minh Nhật kiếm khách, cửu ngưỡng đại danh, có thể dám đánh một trận với ta hay không?
Theo Thủ Hộ giả kia đến, không ít học sinh cũng phát hiện hắn, đều xì xào bàn tán không dám tới gần, rõ ràng bọn hắn đều biết Thủ Hộ giả kia.
- Không dám.
Minh Tú cười một cái nói.
- Minh Nhật Phong Ngân, danh xưng đao kiếm song tuyệt, người dùng đao kiếm không ai không biết, ta cũng dùng kiếm, tự nhận cũng biết chút kiếm pháp, nếu trong mười chiêu ta không thể thắng, coi như ta thua.
Thủ Hộ giả kia tiếp tục nói.
- Ngươi đã thắng.
Minh Tú đã không phải thiếu niên trước kia tranh cường hiếu thắng, hời hợt nói, không nhúc nhích chút nào.
- Không ngờ Minh Nhật kiếm khách vang danh thiên hạ chỉ là một tên hèn nhát, ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có, xem ra cái gọi là Minh Nhật kiếm pháp vô địch, chỉ là bản thân nhân loại an ủi nói phét mà thôi, kiếm pháp do nhân loại sáng tạo, cuối cũng vẫn không ra gì.
Thủ Hộ giả tiếp tục khiêu khích nói.
Lần này, Minh Tú không nhượng bộ nữa, hắn không thèm để ý thanh danh của mình, nhưng có rất nhiều thứ, tuyệt đối không cho phép bị kẻ khác làm ô uế.
- Huấn luyện viên, xin chờ chốc lát, ta đi một lát sẽ trở lại.
Minh Tú nói với Chu Văn một câu, sau đó liền đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Các học sinh đứng đằng xa nhìn thấy Minh Tú đi ra ngoài, đều kích động lên.
Thủ Hộ giả tên là Thẩm Phán giả, người khế ước với hắn gọi là Bố Tư, Thủ Hộ giả kia vô cùng nổi danh trong Tạp Bội gia tộc, đồng thời là một thành viên của Thủ Hộ giả liên minh, mặc dù hắn vẫn chưa tấn thăng Khủng Cụ cấp, nhưng dựa vào năng lực của Thẩm Phán chi kiếm, hiện tại có chút danh tiếng tại Liên bang.
Lúc trước Minh Tú đã từng giết chết thủ lĩnh một phân bộ Thủ Hộ giả liên minh, phá hủy một kế hoạch của Thủ Hộ giả liên minh tại Đông khu, hơn nữa vị thủ lĩnh kia chính là một thành viên của Tạp Bội gia tộc.
Mặc dù bên ngoài đồn thổi Minh Tú đã từng chém giết qua Khủng Cụ Dị thứ nguyên sinh vật, thế nhưng không ai nhìn thấy tận mắt, Thủ Hộ giả liên minh đã từng phân tích Minh Tú không ít, cho rằng Minh Tú hẳn là Thần thoại cấp, vẫn chưa tấn thăng Khủng Cụ cấp, tin đồn trước đó chém giết Khủng Cụ sinh vật không thể tin được.
Bố Tư thấy Minh Tú ra, con mắt bỗng nhiên sáng lên.
Nếu hắn có thể đánh bại Minh Tú, không chỉ giúp Tạp Bội gia tộc xả giận, cũng có thể giúp hắn danh chấn Liên bang.
Bởi trận chiến phong hoàng kia năm đó của Chu Văn, nhân loại vô cùng bài xích Thủ Hộ giả, hiện tại coi như tiếp nhận bán nhân loại như Nhã, dù cho nguyện ý coi nhân loại dùng Thần thoại dịch như một phần tử, cũng không nguyện ý chấp nhận Thủ Hộ giả và nhân loại thuần túy khế ước.
Cái này khiến Thủ Hộ giả liên minh rất bức xúc với nhân loại, cũng khiến nhân loại khế ước với Thủ Hộ giả rất tức giận.
Bọn hắn rõ ràng thu được lực lượng cường đại, tuy nhiên lại không cách nào được đồng tộc tán thành.
Nhân loại giống Minh Tú dùng Thần thoại dịch đạt được danh vọng và kỳ vọng to lớn, đây là thứ nhân loại khế ước Thủ Hộ giả như Bố Tư không cách nào hưởng thụ.
Cho dù bên trong Tạp Bội gia tộc, những học viên của Hoàng Gia học viện càng sùng bái Minh Tú, chứ không phải Bố Tư và Thủ Hộ giả của hắn.
Thậm chí bên ngoài, người ta chỉ nhớ tên Thầm Phán giả, chứ tên Bố Tư của hắn, chẳng ai thèm nhớ tới.
Bố Tư mười phần mong đợi, Minh Tú bị hắn đánh bại về sau, những gia hỏa sùng bái Minh Tú sẽ phản ứng thế nào?
Từ khi Minh Tú tiếp nhận lời mời đến giảng bài tại Hoàng Gia học viện, Bố Tư vẫn mong đợi, hắn đã nhờ chuyên gia phân tích bên trong Thủ Hộ giả liên minh hắn phân tích qua, năng lực của hắn đối với Minh Tú có tác dụng khắc chế nhất định, chỉ cần Minh Tú không tấn thăng Khủng Cụ cấp, tỳ lệ chiến thắng của hắn có thể đạt tới bảy mươi phần trăm trở lên.
Minh Nhật kiếm pháp của Minh Tú sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, rõ ràng cảm giác ngăn lại được kiếm của hắn, nhưng nếu thật sự đi cản, sẽ phát hiện kiếm kia chậm hơn so với tưởng tượng một chút.
Thẩm Phán chi kiếm có khả năng trảm phá bản chất, coi như sinh ra ngộ phán, Thẩm Phán chi kiếm cũng có thể chuẩn xác ngăn trở kiếm của Minh Tú, cho nên Minh Tú đối đầu với hắn tuyệt đối bất lợi.
- Sân thi đấu của Hoàng Gia học viện hẳn để cho ta và ngươi toàn lực chiến đấu.
Bố Tư nhìn Minh Tú nói.
- Không cần, ngay tại chỗ này.
Minh Tú duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm.
- Nơi này?
Tư khẽ nhíu mày, nơi này là phòng nghỉ, phụ cận đều có học sinh và đạo sư, dùng lực lượng của bọn hắn chiến đấu tại đây, chỉ sợ sẽ tồn thương tới rất nhiều người.
Dù sao Hoàng Gia học viện cũng là học viện của Tạp Bội gia tộc, Bố Tư cũng là một phần tử của Tạp Bội gia tộc, tự nhiên sẽ có chỗ cố kỵ, hắn cho rằng Minh Tú muốn dùng cái này để uy hiếp hắn.
- Đúng vậy, chính chỗ này.
Minh Tú nói xong, đã rút kiếm ra.
Kiếm ra khỏi vỏ nháy mắt, con ngươi Bố Tư đột nhiên co vào, muốn lui lại, nhưng hắn chỉ lui nửa bước, đã dừng bước lại.
Mà kiếm Minh Tú đã vào vỏ, quay người đẩy cửa lại đi vào phòng nghỉ sau lưng.
Mãi đến thời điểm Minh Tú đẩy cửa, đám đạo sư và học sinh cách đó không xa mới nhìn thấy kiếm quang lóe lên, đâm xuyên qua phần bụng của Bố Tư.
Bố Tư đứng nơi đó, miệng vết thương ở bụng lúc này mới nứt ra, máu tươi lập tức trào ra, hắn vội vàng dùng tay che vết thương, vẻ mặt đã trở nên trắng bệch, không nói hai lời xoay người rời đi, hắn nhất định phải lập tức đi trị thương, bằng không cái mạng này không giữ nổi.
Các học sinh hơi giật mình nhìn Bố Tư chật vật rút đi, lại nhìn Minh Tú, phát hiện hắn đã đi vào phòng nghỉ, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa đã đóng chặt.
- Kiếm tiên sát nhân hậu kiến quang, kiếm này thật sự quá nhanh, quá bá đạo mà.
- Minh Nhật kiếm khách, danh bất hư truyền.
- Thẩm Phán giả cũng xem như Thủ Hộ giả nổi danh, nhưng không đỡ nổi nhất kiếm, thật đáng sợ.
……
- Huấn luyện viên, để cho ngươi chờ lâu.
Minh Tú trở lại phòng nghỉ, có chút áy náy nói.
- Minh Nhật kiếm pháp của ngươi, xem như ngươi tiến bộ không nhỏ.
Chu Văn nói.
Nếu người khác nói lời như vậy, chỉ sợ bị cho rằng cuồng vọng, nhưng lời này trong miệng Chu Văn nói ra, lại khiến nhãn tình Minh Tú sáng lên.
- Huấn luyện viên, ngài có thể chỉ bảo tay, con đường về sau nên đi thế nào không?
Minh Tú thành khẩn thỉnh giáo.
Không đợi Chu Văn mở miệng, Nguyệt Độc đứng bên cạnh đã mở miệng nói.
- Minh nhật phục minh nhật, minh nhật hà kỳ đa, ngươi xem ngài mai của ngươi là một ngày nào?
Minh Tú nghe câu nói này, lập tức đứng im tại chỗ, con mắt nhìn thẳng về đằng trước, nhưng không nhìn đồ vật gì, con mắt tựa như mất đi tiêu điểm, đứng tại chỗ không nhúc nhích.