Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 1116: Quy đao








Trong lòng đám người Võ Tông Liệt càng ngạc nhiên nghi ngờ càng sâu, dùng trình độ của Tề Nhã Sa bây giờ tại hải ngoại, coi như mấy Đại Ma Đầu nổi tiếng kia tới, cũng phải tự mình lấy lễ tiếp đón Tề Nhã Sa, trăm triệu lần không để cho Tề Nhã Sa tự ra cửa nghênh đón.

Hiện tại Tề Nhã giới không chỉ ra nghênh tiếp, lại còn nghênh đón tại phố xá đông người như vậy, nhìn bộ dáng của hắn, nếu Chu Văn chưa đi đến Bất Nhị đảo, đoán chừng hắn có thể trực tiếp ra ngoài nghênh đón.

Đệ tử phổ thông đứng trên đường, không biết chuyện gì xảy ra, có điều thấy Tề Nhã Sa lại xuất hiện trên đường phố, đều tự động lui qua một bên, ngừng chân quan sát.

Rất nhanh, Tề Nhã Sa đi tới gần chỗ Chu Văn, nguyên bản Tề Nhã Sa tựa hồ muốn trực tiếp đi trước mặt Chu Văn, nhưng thoạt nhìn nghĩ đến điều gì, cách Chu Văn mấy bước lại ngừng lại.

- Tất cả đệ tử Nhị Thiên Phi Tiên Cung nghe lệnh.

Vẻ mặt Tề Nhã Sa trang nghiêm nói, thanh âm truyền khắp toàn bộ Nhị Thiên Phi Tiên Cung.

Tất cả đệ tử Nhị Thiên Phi Tiên Cung đều nhìn về phía Tề Nhã Sa, cung kính chờ đợi mệnh lệnh của Tề Nhã Sa.

- Quy Đao.


Tề Nhã Sa nói.

Mọi người đều ngẩn người, có điều rất nhanh kịp phản ứng, dùng tư thái ngồi quỳ trên đất, sau đó cởi đao trên hông, đem cả đao và vỏ đao cùng nhau đặt thận trọng trên mặt đất.

Quy Đao là một loại hình thức của Nhị Thiên Phi Tiên Cung, thời điểm bình thường đều để vãn bối thỉnh giáo tiền bối, đem đao cung kính đặt ở trước mặt đối phương, mang ý nghĩa học hỏi.

Nhưng hiện tại Tề Nhã Sa để bọn hắn cùng nhau Quy Đao, nhưng lại không biết đây rốt cuộc có ý gì.

Chẳng qua Tề Nhã Sa chính là người sáng lập Nhị Thiên Phi Tiên Cung, trong suy nghĩ của chúng đệ tử như Thần Linh tồn tại, tự nhiên không người nào dám nghi ngờ mệnh lệnh của hắn, mặc dù trong lòng không rõ, nhưng vẫn làm theo.

Trên đường dài, chỉ có Chu Văn, Quý Mặc Tình cùng Tề Nhã Sa còn đứng.

Tề Nhã Sa đem song đao trên hông mình rút ra, hai tay dâng song đao đến trước mặt Chu Văn:

- Tiên sinh, trước mặt ngài, Tề Nhã Sa không dám bội kiếm, xin ngài nhận lấy.

Lời vừa nói ra, tất cả các đệ tử đều khiếp sợ khó nói ra thành lời, Tề Nhã Sa được công nhận chính là Kiếm Thánh đệ nhất nhân tại hải ngoại, mặc dù hắn không phải người mạnh mẽ nhất tại hải ngoại, nhưng phương diện Kiếm đạo, Tề Nhã Sa có thể nói là đệ nhất nhân chân chính.

Rất nhiều cường giả của hải ngoại, tỉ như chủ nhân của Thủ Hộ giả Đại Ma Thần Thượng Sam Nại Tự, đều đã từng hướng Tề Nhã Sa học hỏi qua vấn đề Kiếm đạo, đồng thời thu được rất nhiều lợi ích.

Tề Nhã Sa không chỉ là một người, hắn càng tượng trưng cho tinh thần, bởi hải ngoại công nhận hắn là Kiếm Thánh, cho nên địa vị của hắn tại hải ngoại có thể nghĩ.

Nhưng một người như vậy lại hướng trước mặt Chu Văn không xưng đeo kiếm, tựa hồ bội kiếm trước mặt Chu Văn như vũ nhục kiếm, như vậy làm sao để bọn hắn không sợ hãi.

Đám người Võ Tông Liệt đều choáng váng, vốn cho rằng Chu Văn và Tề Nhã Sa quen biết, hoặc liên hệ máu mủ gì đó, cho nên Tề Nhã Sa mới để đệ tử chân truyền như Bản Chân Anh đối đãi như trướng bối.

Nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải có chuyện như vậy, hành động lần này của Tề Nhã Sa thực sự để mọi người không thể không kinh ngạc.

- Cái tên này khẳng định là một siêu cấp Đại Ma Đầu… Chẳng lẽ hắn là Tỉnh Đạo Tiên. . .

Trong lòng Quý Mặc Tình cũng ngạc nhiên, nghi ngờ vạn phần, ngoại trừ Tỉnh Đạo Tiên bên ngoài, nàng thực sự không nghĩ ra nổi, có người nào xứng đáng để Tề Nhã Sa đối đãi như vậy.


- Ta đã lâu không dùng binh khí, nhận lấy đi.

Chu Văn lạnh nhạt nói.

Tề Nhã Sa hơi hơi hành lễ, lúc này mới đem song đao thu về, có điều hắn không đeo lại, mà đem song đao ném trên mặt đất, sau đó nhìn một đám đệ tử nói:

- Nếu không có Chu Văn tiên sinh, sẽ không có ta và Nhị Thiên Phi Tiên Cung hiện tại, các ngươi về sau phải đối đãi hắn cung kính hơn cả ta, nếu bất kính, ta nhất định tự tay thanh lý môn hộ.

Tề Nhã Sa dứt lời, lúc này mới dắt tay Chu Văn cùng nhau đi về chỗ của hắn.

Một đám đệ tử quỳ ngồi trên đất, đao đều để dưới đất, ngơ ngác nhìn Chu Văn cùng Tề Nhã Sa rời đi.

Mãi đến khi hai người tiến vào Kiếm Thánh cung của Tề Nhã Sa, lúc này Bản Chân Anh mới thu đao đứng dậy, sau đó hướng về phía Kiếm Thánh cung hơi hơi khom người, lúc này mới lui lại.

- Đại Ma Đầu. . . Khẳng định là siêu cấp Đại Ma Đầu. . . Hắn rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự là Tỉnh Đạo Tiên? Nhưng nghe nói Tỉnh Đạo Tiên thích bộ dáng lão đầu tử…

Trong lòng Quý Mặc Tình bách chuyển liên hồi, chỉ cảm giác mình không may tới cực điểm, không ngờ thời điểm chạy trốn lại gặp phải một Đại Ma Đầu như vậy.

Tề Nhã Sa là một tên võ si, lôi kéo Chu Văn thảo luận Kiếm đạo.

Nếu là người bình thường, chỉ sợ rất khó trao đổi như bình thường với lão nhân được xưng Kiếm Thánh này, nhưng đối với Chu Văn bị nhốt hơn trăm năm, đã sớm đem ba ngàn kiếm ý biến thành Nghịch Tâm Kiếm thôi diễn đến cực hạn.

Cái khác không dám nói, thế nhưng cảnh giới Kiếm đạo, chỉ sợ Tề Nhã Sa vẫn kém xa Chu Văn.

Huống chi Tề Nhã Sa sáng tạo Nhị Thiên Phi Tiên Lưu, vốn có một phần lấy ý tưởng từ Thiên Ngoại Phi Tiên của Chu Văn, hiện tại Chu Văn chỉ nói một chút chi tiết, đã đủ để Tề Nhã Sa có cảm giác lĩnh ngộ như thể hồ quán đỉnh.

Chu Văn cũng không biết nên vui hay nên buồn, Thiên Ngoại Phi Tiên của hắn tại hải ngoại lại phát triển rực rỡ đến vậy, đây là điều hắn trước đây chưa từng nghĩ tới.

Có điều hiện tại nghĩ lại, mâu thuẫn giữa Liên bang và hải ngoại đã không coi vào đâu, nhân loại đối mặt nguy cơ sinh tồn thực sự quá nhiều, còn sức đâu để ý tới nội đấu.


Tề Nhã Sa đem một chút lĩnh ngộ và tâm đắc Kiếm đạo của mình nói cho Chu Văn biết, mong Chu Văn chỉ bảo.

Sau khi Chu Văn nghe xong, không khỏi bội phục Tề Nhã Sa, đúng là Kiếm đạo kỳ tài, Tề Nhã Sa nói tới rất nhiều lĩnh ngộ, mà cũng là thứ Chu Văn phải mất mấy chục năm mới thông suốt được.

Có điều bởi Chu Văn tu luyện tương đối nhiều Nguyên Khí quyết, cho nên tâm tư không thể luôn luôn chăm chú vào Kiếm đạo, bằng không cũng không mất nhiều thời gian đến vậy.

Chu Văn tình cờ chỉ bảo vài câu, đều nói đến phần khúc mắc, chưa hiểu của Tề Nhã Sa, để Tề Nhã Sa càng tôn thờ đối với hắn.

Nếu trước đó Tề Nhã Sa làm tất cả chỉ để cảm kích không quên ơn của Chu Văn đối với hắn, như vậy hiện tại Tề Nhã Sa thật lòng thật dạ khâm phục, kém chút muốn bái Chu Văn làm thầy.

Hai người thảo luận mãi đến khi có một tiếng còi hơi xe lửa vang lên mới bị đánh gãy, Chu Văn đang kỳ quái tại sao nơi này lại có tàu hỏa, liền có đệ tử hốt hoảng tiến đến bẩm báo, nói có một Dị thứ nguyên sinh vật giống như xe lửa đang tiến về phía Bất Nhị đảo.

Chu Văn cung hơi hiếu kỳ, đi theo Tề Nhã Sa quan sát.

Rất nhanh, Chu Văn đi ra bên ngoài thật sự thấy được một đàn tàu hỏa.

Tạo hình tàu hỏa kia như tàu hỏa hơi nước cổ đại, thế nhưng đằng trước đầu xe lửa, thoạt nhìn như xương sọ con trâu, mà phía sau từng toa xe, thoạt nhìn như từng cỗ quan tài màu đen to lớn.

Trong đêm tối, nó chạy bên trên biển lớn, bánh xe bên trên lại thiêu đốt lên ngọn lửa màu xanh lam, giống như U Linh tàu hỏa từ Địa Ngục tới.

Chỗ nào U Linh tàu hỏa đi qua, đều khiến nước biển vọt tới, hòa thành từng tầng từng tầng sóng biển to lớn đánh về phía hải đảo, sóng biến bình thường tự nhiên không thể uy hiếp được Nhị Thiên Phi Tiên Cung đệ tử, nhưng đệ tử bị xối nước biển kia, giống như thất thần, không tự chủ hướng về phía U Linh tàu hỏa, làm sao cũng không ngăn cản được.