Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 1109: Phương trượng sơn








- Phương Trượng sơn. . . Chẳng lẽ đây chính là Phương Trượng sơn trong truyền thuyết…

Một nữ nhân đứng trên lưng rùa biển to lớn, con mắt trừng trừng nhìn phía trước, thanh âm đang run rẩy.

Các đầu hải quy về đằng trước không xa, có một hòn đảo, trên hòn đảo có một ngọn núi.

Đảo và đá lớn không thể tính được, nhưng không biết vì cái gì, lại không thể nhìn thấy đỉnh núi, bởi đỉnh núi kia lọt vào vân tiêu, thoạt nhìn như không có phần cuối.

Hải quy rất nhanh tới gần hòn đảo, nữ nhân nảy xuống lưng hải quy, nhưng hoan thiên hỉ địa hướng về đỉnh núi.

Nữ nhân kia không lớn tuổi lắm, tối đa mười bảy mười tám tuổi, gương mặt thanh tú, lúc này đang dùng cả tay và chân hướng lên núi bò.

Phương Trượng sơn là một trong Tam Tiên sơn trong truyền thuyết, năm đó Tần Thủy Hoàng phái người ra biển tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão, trong đó chú định đi tìm Phương Trượng sơn.


Bên trong ba ngọn Tiên sơn, trong truyền thuyết Bồng Lai sơn là nơi có nhiều Tiên thảo linh dược nhất, nhưng tại sao Tần Hoàng bắt đầu đi tìm không phải Bồng Lai sơn nổi tiếng có nhiều linh thảo nhất, mà đi tìm Phương Trượng sơn trước?

Đó là bởi, trong truyền thuyết, Phương Trượng sơn chính là chỗ Tiên nhân cư ngụ, mà nhị chữ Phương Trượng, còn có nghĩa là Đan thất.

Cho nên Tần Thủy Hoàng muốn tìm thuốc trường sinh bất lão, đầu tiên không đến Bồng Lai sơn mà trước tiên đến Phương Trượng sơn mời Tiên nhân luyện chế đan dược.

Tiên thảo Linh dược bình thường nếu ăn không đúng, đừng nói trường sinh bất lão, còn có thể mất mạng, nếu thật sự muốn trường sinh bất lão, nhất định phải tìm được Tiên nhân biết luyện chế đan dược.

Quý Mặc Tình năm nay mới 17 tuổi, đúng vào tuổi thanh xuân, còn chưa đến tuổi trưởng thành.

Nàng sở dĩ đến Phương Trượng sơn, cũng không phải bản thân nàng chủ động tới nơi này tìm kiếm Tiên sơn, càng không muốn trường sinh bất lão gì.

Quý Mặc Tình sở dĩ xuất hiện ở đây, hoàn toàn ngoài ý muốn. Nàng vốn là người Liên bang, nhưng trước đây không lâu, nàng bị thế lực hải ngoại vồ tới, xem như bắc cóc.

Cũng may Quý Mặc Tình lanh lợi hơn người, lại có Phối sủng di chuyển trên biển, lại thêm người ta thấy nàng tuổi tác không lớn lắm, thực lực nhược tiểu, cho nên mất cảnh giác, nhờ đó nàng trốn thoát.

Hiện tại Quý Mặc Tình hơi hối hận khi bỏ trốn đi, bởi nàng đã chạy trốn gần nửa tháng trên biển, mặc dù không có người đuổi kịp nàng, nhưng nàng không có kinh nghiệm đi biển, không biết đi phương hướng nào mới trở về lục địa, chon nên gần nửa thàng này, Quý Mặc Tình vẫn chưa có giọt nước nào vào bụng, cứ tiếp tục như vậy chẳng mấy mà chết khát.

Nàng nhìn thấy Phương Trượng sơn hưng phấn như vậy, không phải bởi vì cảm thấy có thể tìm được thuốc trường sinh bất lão, mà cảm thấy có khả năng tìm được nguồn nước và thức ăn chỗ này.

Nhưng rất nhanh, Quý Mặc Tình thất vọng, địa phương Phương Trượng sơn hư hư thực thực này, lại trùi lùi, khắp nơi đều là nham thạch, đừng nói nước, ngay cả một gốc cỏ dại cũng không thấy.

Quý Mặc Tình chưa từ bỏ ý định, muốn leo đến đỉnh núi xem rõ ngọn ngành, coi như không có nguồn nước, nếu quả thật có Tiên đan, ăn hết hẳn có tác dụng.

Nhưng Quý Mặc Tình bò lên nửa ngày, tay đều xoa ra máu, ngẩng đầu nhìn hướng lên phía trên, thấy mỏm núi cao không biết bao nhiêu mét, tựa hồ ngọn núi này không có phần cuối vậy.

- Mẹ kiếp, ngọn núi quái quỷ này, ta mất công bò lâu như vậy, tại sao phía trên vẫn không thấy phần cuối?

Trong lòng Quý Mặc Tình nghi hoặc, nhưng nàng rõ ràng, hiện tại hối hận không kịp nữa rồi.


Thân thể của nàng đã không cho phép nàng lại đi những hòn đảo khác tìm nước, cho nên Quý Mặc Tình gửi gắm hi vọng, hi vọng có thể bò lên đỉnh núi Phương Trượng sơn trước khi chết khát, ngắm nghía xem rốt cuộc có thuốc trường sinh bất lão để ăn đỡ đói.

Coi như không có thuốc trường sinh bất lão, có thể tìm nước uống thôi cũng được, yêu cầu của Quý Mặc Tình không cao.

Nhưng Quý Mặc Tình bò rất lâu, ngọn núi như không có đỉnh, bò thế nào cũng không đến đỉnh núi.

- Không xong rồi, thực sự không bò nổi, ta chết khát rồi

Quý Mặc Tình leo lên một chỗ mỏm đá, đặt mông ngồi ở phía trên, thở hồng hộc, hiện tại nàng không còn chút khí lực nào.

Nàng cũng biết, nếu nơi này thật sự là Phương Trượng sơn, khẳng định sẽ có chỗ cổ quái, tuyệt đối không thể tùy tiện để nàng bò lên đỉnh núi.

Quý Mặc Tình rất muốn sống, lời vừa rồi chẳng qua là nói nhảm, nàng ngồi chỗ đó nghỉ ngơi, con mắt đang quan sát tình huống chung quanh, hy vọng có thể tìm được phương pháp bò lên Phương Trượng sơn.

Nhìn một lúc lâu, Quý Mặc Tình đột nhiên sáng mắt lên, tựa hồ phát hiện cái gì.

Ngọn núi này hết sức dốc, vách núi đá không nổi lên quá rõ, chỉ có chỗ ngồi của nàng, tự nhiên nổi lên một khối như vậy, mà hoa văn trên tảng đá không đúng.

Quý Mặc Tình quan sát tỉ mỉ, phát hiện chất liệu tảng đá và nham thạch trên núi không có gì khác biệt, thậm chí có thể xác định đây cùng một loại.

Mặc dù chất liệu giống nhau, nhưng Quý Mặc Tình lại phát hiện, hoa văn tảng đá kia và hoa văn nham thạch bên cạnh lại không khớp.

- Vách núi cao chót vót như vậy, nếu như nói khối đá này đứt gãy, hẳn rất nhanh sẽ rơi xuống. Nhưng khối đá này không rơi xuống, mà hoa văn của nó và hoa văn của nham thạch phụ cận lại không khớp, cái này khẳng định có vấn đề.

Quý Mặc Tình càng nghĩ càng thấy không sai, trên thân còn một ít khí lực, triệu hồi ra một thanh Phối sủng đoản kiếm, sau đó nắm lấy đoản kiếm, dùng mũi kiếm đi đào phần liên kết giữa phần vách núi và tảng đá kia.

Nham thạch chậm rãi bị nàng đào mở, những khối đá này không cứng rắng như trong tưởng tượng của nàng, rất dễ dàng bị đoản kiếm của nàng đào mở.

- Kỳ quái, coi như nơi này không phải Phương Trượng sơn, cũng phải là một Dị thứ nguyên lĩnh vực, theo đạo lý mà nói, hẳn không dễ đào móc ra như vậy, dù sao đoản kiếm của ta chỉ do Phàm thai Phối sủng biến thành…


Trong nội tâm Quý Mặc Tình suy nghĩ, tuy nhiên đoản kiếm trong tay không ngừng đào.

Nàng thực sự quá mệt mỏi, cũng không có khí lực gì, có thể kiên trì đến bây giờ, đã coi như cầu sinh vô cùng mạnh.

Coong!

Đột nhiên, thời điểm Quý Mặc Tình dùng một kiếm đào xuống đất, đoản kiếm như đụng phải vật gì, lại răng rắc một tiếng gáy mất.

Nhìn kỹ, bên trong nham thạch đào mở, lại lộ ra một đồ vật giống lưỡi đao, để đoản kiếm của nàng chạm vào đã bị gãy.

- Thua thiệt lớn.

Quý Mặc Tình hơi phiền muộn, đoản kiếm Phối sủng kia của nàng, mặc dù chỉ là Phàm thai, nhưng Phàm thai Phối sủng đôi khi còn đắt hơn cả Sử thi Phối sủng, bản thân Phối sủng này là gia đỉnh bỏ số tiền lớn mua về cho nàng, hiện tại cứ như vậy gãy mất.

Quý Mặc Tình sờ mũi nhọn bên trong nham thạch, chỉ cảm thấy vô cùng rét lạnh, phảng phất như hàn thiết đúc thành, có điều hiện tại nó mới lộ ra một phần lưỡi đao mà thôi.

Quý Mặc Tình duỗi ra ngón tay, thận trọng nắm bắt hai bên mũi nhọn, sau đó lắc lắc, ai biết lay động một chút, mũi nhọn kia lập tức hoạt động.

Thận trọng một bên lay động một bên rút ra ngoài, qua một hồi lâu, chuôi đao này cuối cùng bị nàng rút ra, Quý Mặc Tình lập tức phát hiện, đây là một thanh đao, một thanh đao thẳng tắp, thân đao như hàn đàm, thoạt nhìn như được chế tạo từ Nguyên kim.