Tâm tình gần đây của Vương Phi cực không tốt, vốn trong kết hoạch của nàng, Chu Văn xem Vô Tự bia xong hẳn sẽ phải hăng hái tu luyện mươi đúng.
Có điều, Chu Văn hăng hái thì hăng hái thật, nhưng hăng hái chơi game.
- Rõ ràng có thiên phú tốt như thế, vì sao phải trầm mê trong trò chơi a?
Vương Phi thực sự không hiểu nổi Chu Văn nghĩ thế nào.
- Xem ra mượn ngoại lực cũng không được, nhất định phải cho hắn chút kích thích mới xong.
Vương Phi suy tư, nghĩ xem phải thế nào mới có thể khích lệ Chu Văn, để hắn lần nữa đứng dậy.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời cũng không thể nghĩ được cách nào quá tốt, Vương Phi biết rõ không thể quá cưỡng cầu, muốn thay đổi tư tưởng của một người, vẫn phải cần cơ hội thích hợp mới được.
Cho nên Vương Phi tính qua một thời gian, chờ đến kỳ thi chung đầu tiên của học viện, lúc đó lại tính tiếp.
Sau khi khai giảng một tháng, sẽ có một lần thi chung toàn học viện, đề thi chung không phân biệt tuổi. Tất cả các học viên đều phải tham gia, đề khảo thí cũng giống nhau, kỳ thi này sẽ quyết định xếp hạng của một người trong học viện.
Vương Phi cảm thấy, nếu Chu Văn có thể nhìn thấy đỉnh cấp học viên chân chính, có lẽ hắn sẽ bị kích thích cũng không chừng.
Chu Văn trải qua một cuộc sống bình thường mà phong phú, mỗi ngày đều điên cuồng cày phó bản, cuối cùng lên Hỏa Thần đài chịu chết, ghi nhớ mấy chữ trong Cổ Hoàng kinh.
Hiện tại, Chu Văn chỉ hận Cổ Hoàng kinh quá dài, đi bao lần như vậy, hắn mới nhớ được có một nửa kinh văn, cũng không biết bao giờ mới có thể nhớ xong.
Đầu Tam Nhãn Linh Dương kia vẫn lười biếng nằm ườn trong ktx, cả ngày đi theo hắn kiếm ăn kiếm uống, không hề có dấu hiệu rời đi.
Vốn Chu Văn ăn gì cũng được, không cần đặc biệt tới nhà ăn, thế nhưng từ khi gia hỏa này tới, mỗi ngày đều phải có rau dưa tươi mới nó mới chịu, khiến Chu Văn không thể không tới nhà ăn nghĩ cách.
Dù hắn muốn mặc kệ nó, thế nhưng gia hỏa này chỉ cần không có đồ ăn, liền sẽ bám sát lấy Chu Văn, không làm gì đặc biệt, chỉ vòng vòng quanh người, dùng đầu ủi tới ủi lui, không cho hắn được yên tĩnh, muốn chơi game cũng không được, bức Chu Văn phải chuẩn bị đồ ăn cho nó.
Vốn Chu Văn còn cho rằng, sinh hoạt của bản thân sẽ tiếp tục như thế qua ngày, nào biết An Sinh đến, phá vỡ sinh hoạt bình tĩnh của Chu Văn.
- Văn thiếu gia, phu nhân sai ta qua mời ngài về nhà một chuyến.
An Sinh vẫn luôn khiêm tốn lễ độ như thế, dù là người tính tình nóng nảy, cũng rất khó nổi giận với hắn.
- Lam tỷ tìm ta có chuyện gì sao?
Chu Văn hơi nhíu mày hỏi, nếu không phải chuyện quá quan trọng, hắn cũng không muốn tới An gia.
- Phu nhân nói ta truyền lời cho ngươi, bà ấy chờ ngươi trong cửa hàng chờ ngươi, nàng có chuyện riêng muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
An Sinh nói.
- Được rồi.
Chu Văn khẽ gật đầu, nếu không cần tới An gia, mà hắn cũng không bài xích Âu Dương Lam, đi một chuyến cũng không sao.
An Sinh lái xe đưa Chu Văn rời Tịch Dương học viện, vốn sau khai giảng, trừ phi là kỳ nghỉ, học viên không thể rời học viện, thế nhưng An Sinh muốn đón người, hiển nhiên không bị hạn chế này.
Binh lính thủ vệ, nhìn thấy giấy thông hành của An Sinh, trực tiếp đưa tay chào mời đi.
An Sinh cũng không nói sai, bọn họ không tới An gia. Chu Văn còn tưởng Âu Dương Lam sẽ hẹn hắn ở nhà ăn hoặc quán cafe gì đó, thậm chí là cửa hàng quần áo hoặc trang sức…
Khi xe dừng lại, Chu Văn phát hiện bọn hắn tới một của hàng Thứ Nguyên kết tinh “Tây Nguyên”
Chu Văn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, hơi suy nghĩ, lập tức nhớ tới danh thiếp mà lão hiệu trưởng gửi tới, chủ nhân danh thiếp, chính là chủ cửa hàng Tần Tây Nguyên.
Từ lúc nhận được danh thiếp tới nay, không có chuyện gì tương ứng xảy ra, cho nên Chu Văn cũng không để ý tới nó, hôm nay nhìn thấy biển hiệu Tây Nguyên, lập tức mới nhớ lại tấm danh thiếp.
“Cũng không biết con số kia là tiện tay viết lên danh thiếp, hay là có quan hệ gì với Tần Tây Nguyên.”
Trong đầu Chu Văn xuất hiện một suy nghĩ.
Giờ bảo hắn dưa danh thiếp kia cho Tần Tây Nguyên, nhất định là chuyện không thể nào, trước khi làm rõ ý nghĩa của con số trên đó, Chu Văn không tính giao nó cho bất luận kẻ nào.
- Tiểu Văn, mau tới đây.
Xe vừa dừng lại, Âu Dương Lam mặc đồ thể thao đứng trước cửa hàng liền vẫy tay.
Chu Văn xuống xe, tới trước mặt Âu Dương Lam, lễ phép hỏi:
- Lam tỷ, ta có thể giúp gì được ngươi?
Âu Dương Lam cười nói:
- Sắp sinh nhật Tiểu Tĩnh rồi, ta muốn tặng cho nàng một con Phối sủng, muốn nhờ ngươi tham mưu giúp ta.
- Lam tỷ nói đùa, lý giải của ngài với Phối sủng hơn xa ta a.
Chu Văn nói.
Âu Dương Lam không để bụng, kéo Chu Văn vào trong:
- Đây là quà sinh nhật, không phải là trang bị giết địch lên chiến trường, không cần thực dụng, chỉ cần đẹp, khiến Tiểu Tĩnh vừa gặp đã thích, thẩm mỹ của thanh niên các ngươi khác giống nhau, cho nên mới nhờ ngươi cho ta chút ý kiến.
Chu Văn không nghĩ tới chuyện quan trọng mà Âu Dương Lam nói lại là cái này, có điều đã tới, cũng không tiện đi luôn, hơn nữa Chu Văn cũng muốn xem một chút, cái cửa hàng Tây Nguyên kết tinh này, rốt cục là nơi như thế nào.
Nhân viên cửa hàng như đều biết Âu Dương Lam, quản lý cũng nhanh chóng tới tiếp đón.
- Các ngươi làm gì làm đi, để chúng ta tùy ý xem là được.
Âu Dương Lam mỉm cười.
Quản lý cùng nhân viên cửa hàng đều thức thời lui sang bên, chỉ có An Sinh duy trì khoảng cách theo sát Âu Dương Lam cùng Chu Văn.
Chu Văn có chút kỳ quái, cửa hàng lớn như vậy, trừ bỏ bọn họ liền không có khách nào, sinh ý ảm đạm như thế, cũng không biết duy trì thế nào.
Tựa như hiểu suy nghĩ của Chu Văn, Âu Dương Lam nói:
- Cửa hàng này tuy không tính là lớn, nhưng lại là cửa hàng nhiều tinh phẩm nhất, thường thường có thể khiến người mua nhận được kinh hỷ. Phụ thân ta cùng ông chủ ở đây là bạn từ nhỏ, lúc ta còn nhỏ thường xuyên được đưa tới đây chơi, trước khi ta tấn chức Sử thi, rất nhiều Phối sủng cũng xuất phát từ nơi này, cũng có rất nhiều là Tần thúc thúc tặng. Khi đó cửa hàng này còn không lớn như hiện tại, mỗi lần phụ thân đưa ta tới đây, Tần thúc thúc đều sẽ đóng cửa, treo biển tạm ngừng kinh doanh, dẫn phụ thân cùng ta đi xem trân tàng mà hắn cảm thấy đắc ý nhất.
Nói tới đây, Chu Văn đại khái hiểu ý Âu Dương Lam, hóa ra không phải sinh ý nơi này không tốt, mà là Âu Dương Lam tới đây, cho nên cửa hàng tạm đóng cửa không kinh doanh, chỉ vì một mình nàng mà mở cửa.
- Có điều, từ khi phụ thân rời Lạc Dương, đã lâu ta không tới đây.
Âu Dương Lam tới trước một quầy cất đồ, thuần thục nhập một chuỗi mật mã, mở một cái hộc tủ, từ bên trong cầm ra một chìa khóa.
Chu Văn không nhìn mật mã mà Âu Dương Lam nhập, nhưng có Đế Thính trên tai lắng nghe, thính lực của hắn hơn người thường rất nhiều, âm thanh Âu Dương Lam ấn phím, hắn đều nghe được, có thể biết số lượng phím mà nàng ấn là bao nhiêu.
“Mật mã mười số?”
Chu Văn nao nao, bản năng nhìn một loạt hộc tủ, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ, chuỗi số trên danh thiếp, là mật mã của một hộc tủ?”
- ------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân