Chu Văn nhận thấy Tam Nhãn Linh Dương cũng không dùng lực, bằng không với cái lực mà tùy tiện có thể cắn đứt cỏ khô, balo của Chu Văn bị nó kéo một cái, đoán chừng đã sớm nát nhừ, không thể bình yên vô sự như hiện tại được.
Linh dương dùng miệng cắn khóa kém, ý đồ mở balo, tám chín phần mười là muốn ăn gốc cổ khô mà Chu Văn đào xuống.
Chu Văn ôm balo lại trong ngực, đưa lưng về phía Tam Nhãn Linh Dương, tiếp tục tiến lên, dị sinh vật ở Lão Quân sơn sẽ không chủ động công kích người, hắn cũng không sợ linh dương làm gì hắn.
Rõ ràng, linh dương cũng không bỏ ý đồ, chạy tới chạy lui quanh Chu Văn, thử muốn đưa đầu luồn vào trong balo.
Chu Văn chỉ có thể không ngừng di chuyển vị trí balo, tránh cái đầu của linh dương, mặc dù linh dương không dùng lực, nhưng tốc độ lại cực nhanh, Chu Văn hơi không chú ý, liền bị nó thành công mở khóa kéo.
- Tam Nhãn Linh Dương này không thường, nó muốn ăn cỏ khô, nhất định cỏ khô cũng là thứ bất phàm.
Nghĩ tới đây, Chu Văn vội ôm chặt balo vào trong ngực, ép chặt miệng túi đến gắt gao.
Tam Nhãn Linh Dương cũng không chịu từ bỏ, đầu ủi thẳng vào ngực Chu Văn, quyết muốn ăn cỏ khô trong đó.
Dù nó không dùng man lực, nhưng lực lượng, tốc đọ cùng năng lực phản ứng của nó đều mạnh hơn Chu Văn, Chu Văn không lay chuyển được nó, mắt thấy Tam Nhãn Linh Dương đã sắp đắc thủ.
Chu Văn không cam lòng, đừng nói là trên Lão Quân sơn này không thể động thủ, có động thủ được thì hắn cũng không dám động vào Tam Nhãn Linh Dương.
Cỏ khô bị lộ ra, mắt thấy Tam Nhãn Linh Dương đã đưa mồm tới cắn, Chu Văn đột nhiên khẽ động, há miệng phun một bãi nước miếng.
Nước miếng phun trên cỏ khô, lập tức lấm ta lấm tấm nước bọt.
Tam Nhãn Linh Dương vốn đã hé miệng, lập tức sững lại, nhìn cổ khô đầy nước miếng, lại nhìn Chu Văn, vẻ mặt cổ quái vô cùng.
- Ngươi còn muốn ăn hay không? Không ăn thì ta cầm đi nhé.
Chu Văn hào phóng mở balo, Tam Nhãn Linh Dương không chút phản ứng, chỉ đưa ánh mắt phức tạp nhìn cổ khô.
Thấy nó không phản ứng, Chu Văn mới kéo khóa lên, lần nữa khoác balo chạy lên núi.
Phong cảnh của Lão Quân sơn thực sự không tệ, đáng tiếc Chu Văn vẫn chưa tìm thấy đồ án bàn tay nhỏ.
Tam Nhãn Linh Dương không ăn được cỏ khô, nhưng cũng không rời đi, chậm rãi đi theo Chu Văn, cũng không hề có ý công kích, chỉ không biết nó muốn làm gì.
Lão Quân sơn vốn cũng không cao, thế nhưng sau khi Thứ Nguyên Phong Bạo buông xuống, không gian trên núi như bị kéo ra, thoạt nhìn không quá cao, nhưng Chu Văn chạy hổi lâu mới dần tiếp cận đỉnh núi.
Xa xa nhìn cảnh tượng như tranh vẽ, nơi đó có một mảnh cổ kiến trúc cao thấp chập trùng, kiến trúc cũng không tính là hùng vĩ, thế nhưng xây trên đỉnh núi, mây trắng lượn lờ, tựa như phủ đệ tiên gia trong truyền thuyết.
Phần cuối thềm đá, một toàn kiến trúc đền thờ bằng gỗ dựng thẳng, trên khắc ba chữ: “Trung Thiên môn”.
Trước đền thờ có một tượng đá, một lão nhân cưỡi trâu đá, tầm mắt nhìn lên trời, mà trâu đá lại nghiêng mắt nhìn lên.
Trước khi đến đây, Chu Văn đã xem qua tư liệu, biết tượng đá này chính là hình tượng của Thủy tổ Đạo giáo Lý Nhĩ.
Trước Thứ Nguyên Phong Bạo, Lão Quân sơn dù là khu du lịch, nhưng khai thác không được tốt, cho nên khách du lịch cũng không nhiều, chỉ có mấy lão nhân gần đây thỉnh thoảng lao núi rèn luyện thân thể, ngắm mặt trời mọc trên biển mây.
Từ trong tư liệu, tượng đá này là điêu khắc cận đại, hẳn không có điểm nào thần kỳ, thế nhưng Chu Văn vừa lại gần tượng đá, điện thoại thần bí trong túi hắn lại chấn động.
Vân Dương vội vàng lấy điện thoại, điện thoại thần bí đã tự mở chức năng chụp ảnh, rất nhanh liền khóa chặt vị trí trán Thạch Ngưu, nơi đó rõ ràng có đồ án bàn tay nhỏ mà Chu Văn quen thuộc.
- Rốt cục tìm được.
Chu Văn thầm vui vẻ.
Trước khi tới Lão Quân sơn, Vương Phi đã liên tục dặn dò, tuyệt đối không được vượt qua Trung Thiên môn, nếu không tự gánh hậu quả.
Nếu như tới đây mà còn không tìm được đồ án, Chu Văn cũng không có ý tiếp tục tiến sâu.
Màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ loading…
Phó bản Lão Quân sơn sắp tới tay, Chu Văn mừng rỡ như điên, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền tới lực đẩy, thân hình không tự chủ mà bay lên.
Cỗ lực kia vô cùng mạnh, khiến Chu Văn không thể khống chế bản thân. Cỗ lực kia tương đối quỷ dị, dù lực đại thế trầm, nhưng không hề làm hắn bị thương, chẳng qua khiến Chu Văn không thể khống chế mà bay về phía Trung Thiên môn.
Thân thể Chu Văn bay giữa không trung, chỉ thấy đầu Tam Nhãn Linh Dương kia đang đứng ở vị trí của hắn, cái mặt nhìn hắn cười xấu xa.
- Ta con mẹ nó, không phải nói dị sinh vật ở Lão Quân sơn đều rất hiền sao? Đầu Tam Nhãn Linh Dương này lại mang thù như vậy, đảo mắt cái đã báo thù, truyền ngôn quả không thể tin.
Chu Văn thầm phiền muộn.
Hắn vẫn luôn đề phòng Tam Nhãn Linh Dương, thế nhưng vừa rồi hắn lại không nghe được bất cứ động tĩnh, thân thể đã bị đụng bay.
Thân thể lướt trên không trung trong thời gian ngắn, Chu Văn trực tiếp rơi vào trong Trung Thiên môn, hơi lảo đảo đứng dậy, muốn lập tức rời đi.
Thế nhưng vừa quay đầu nhìn lại, Chu Văn lập tức ngây người, vừa rồi còn mới bay qua cửa, giờ trông lại, phát hiện thềm đá, tượng đá cùng cửa đền thờ đều biến mất, nơi đó chỉ có vách núi cheo leo, sương mù bay lượn.
- Ảo giác sao?
Chu Văn thận trọng tới gần vách núi, quan sát xuống dưới, một luồng gió núi thổi qua, kém chút cuối hắn xuống.
“Be be!”
Không xa truyền tới tiếng linh dương kêu, Chu Văn thầm giật mình, vội vàng quay đầu nhìn sang, đã thấy Tam Nhãn Linh Dương đứng chỗ không xa trên núi, nhìn hắn đầy chế giễu.
- Thời đại này, đến cả bọn linh dương cũng không thể đắc tội.
Chu Văn liếm môi một cái, không để ý tới linh dương, mà cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Hắn có thể thấy rõ, Tam Nhãn Linh Dương cũng không dám làm gì hắn, cho nên mới đẩy hắn vào kim đỉnh, muốn mượn lực lượng trong kim đỉnh để trừng trị hắn.
Chu Văn quyết tâm không đi lên, dừng đây chờ đợi, trước dùng điện thoại mò đường, sau đó mới xem Lão Quân sơn này có cổ quái gì.
Màn hình điện thoại đã không còn chữ loading nữa, trên màn hình chính xuất hiện biểu tượng Thạch Ngưu, phía dưới viết ba chữ Lão Quân sơn.
Chu Văn đang muốn click vào icon Lão Quân sơn, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Chỉ thấy lông tơ khắp người, đang lớn lên như mầm cỏ, còn sinh ra mầm lá, cả người như biến thành giàn thực vật hình người, khiến Chu Văn giật nảy cả mình.
- Không tốt!
Chu Văn thầm kinh hãi, nhanh chóng suy tư, nghĩ tới Vô Tự bia Nguyên Khí quyết mới học, lập tức đổi Mê Tiên Kinh thành Vô Tự bia Nguyên Khí quyết.
- ----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân