Lão Quân sơn không trong phạm vi của Tịch Dương học viện, vốn Chu Văn không muốn đi xa như thế, nhưng đây là nhiệm vụ của trường, nhất định phải hoàn thành, nếu không sẽ không được tốt nghiệp, hắn muốn không đi cũng không được.
Lý Huyền lại rất hưng phấn, ngồi trên xe buýt không ngừng giảng giải chuyện Lão Quân sơn cho Chu Văn.
- Lão Quân sơn kia, có thể nói là Dị Lĩnh vực an toàn nhất thiên hạ, trong đó tuy có không ít dị sinh vật, thế nhưng những dị sinh vật ở đó đều không chủ động công kích nhân loại, chỉ cần không chọc giận chúng nó, ở Lão Quân sơn sẽ không có bất cứ thứ gì nguy hiểm. Băn khoăn duy nhất, chính là nhiệm vụ của chúng ta là tới xem Vô Tự bia, cũng được gọi là Vong Ưu bia, thứ đồ kia, dù có ý chí cứng rắn thế nào đi nữa, cũng không thể xem quá nửa giờ, nếu không liền sẽ có việc vui a…
Chu Văn ngồi cạnh cửa sổ, vừa càn quét Huyệt Ma kiến, vừa nghe Lý Huyền giảng giải tình huống Lão Quân sơn.
- Có việc vui?
Chu Văn hỏi.
- Thứ kia rất tà môn, tuy rằng không ảnh hưởng tới tính mạng, thế nhưng lại khiến tinh thân hưng phấn, cảm giác ngọ nguậy như muốn làm gì đó.
Lý Huyền cười hắc hắc.
Lão Quân sơn nằm trong phạm vi Lạc Dương, xe buýt của trường không tốn bao lâu liền chạy tới.
Nơi đây khác với tưởng tượng của Chu Văn, Lão Quân sơn không cao, nhưng núi non trùng điệp, tùng bách uốn lượn, từng tòa kiến trúc cổ thưa thớt trên núi, khung cảnh như họa.
Xa xa nhìn lại, Lão Quân sơn như một bộ tranh sơn thủy cổ điển.
Vương Phi kiểm tra lại nhân số, sau đó mới mang đám học viên của mình lên núi.
Trên núi, đâu đâu cũng thấy thỏ, sóc… các loại động vật nhỏ, phía trên còn có từng đàn tiên hạc bay múa, chúng nó không hề e ngại nhân loại, chỉ tò mò đánh giá bọn học viên.
Chu Văn vẫn đang tìm kiếm đồ án bàn tay nhỏ, thế nhưng lại vẫn chưa phát hiện, có điều hắn cũng không quá lo lắng, điện thoại thần bí có khả năng tự động khóa chặt đồ án bàn tay nhỏ, có điều cần hắn tới phạm vi phụ cận mới có thể.
Địa phương thần bí nhất của Lão Quân sơn chính là kim đỉnh, nơi đó có rất nhiều cổ kiến trúc thần bí, đáng tiếc, vẫn chưa có ai thành công leo được tới nơi đó.
Truyền thuyết từng có người nhìn thấy vô số động vật từ trong núi bò xuống, rắn rết, chuột kiến… thành từng mảnh đen kịt, trải rộng khắp Lão Quân sơn, những động vật đó phủ phục như quỳ lạy trước kim đỉnh ba ngày ba đêm, sau đó mới tán đi.
Lão Quân sơn này, điều kiêng kỵ nhất là thấy máu, từng có người có ý ở đây đại khai sát giới, chém giết những sinh vật dịu ngoan kia.
Thế nhưng hắn mới chém được một con thỏ, không biết vì sao đột nhiên đại biến sắc, xoay người nổi điên chạy xuống chân núi.
Ngày hôm sau, khi bạn của hắn tìm thấy hắn, nếu không phải quần áo vật phẩm trên người còn nguyên, cơ hồ đã không thể nhận ra nổi.
Người nọ, cả ngươi mọc lông thỏ, miệng cũng biến thành ba mảnh như miệng thỏ, đôi mắt biến thành màu đỏ, ghé mồm xuống thảm cỏ gặm gặm, kéo thế nào cũng không chịu dậy, từ đó biến thành kẻ điên.
Từ đó về sau, không còn thấy bất luận kẻ nào dám sát sinh trên Lão Quân sơn, ngay cả để đổ máu cũng là đại kỵ.
Truyền thuyết kể, có một vị Sử thi cường giả không tin tà, sát giới trên Lão Quân sơn, kết quả cũng cực kỳ thê thảm.
Mấy điều trên đều là tri thức mà trường cung cấp, Chu Văn cũng không biết thật giả, có điều tới Lão Quân sơn, hắn thực sự cảm thấy tinh thần đầy an bình, nơi này như có một loại ma lực, khiến tâm linh của người trở nên bình tĩnh.
- Đó là Vong Ưu bia trong truyền thuyết, dù mặt trên không có chữ, nhưng lại có lực lượng vô cùng thần kỳ, nhiệm vụ của các ngươi, chính là ngồi trước Vong Ưu bia nửa giờ, một giây cũng không được thiếu, nhưng một giây cũng không được nhiều.
Vương Phi dẫn chúng học viên tới trước một sườn núi, chỉ vào một tấm bia đá nói.
Tấm bia đá kia cao chừng hai tới ba mét, thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa cũ nát, dựng trên huyền nhai, cùng bình minh mây trắng làm bạn, một hương vị cô tịch không nói nên lời.
Tựa như chỉ cần nhìn nó, liền có thể trấn an mọi tâm tinh xao động.
- Xếp thành hàng, mười người một hàng, ngồi trước Vong Ưu bia, kính dâm cho các ngươi đã chuẩn bị, nghe hiệu lệnh của ta liền tháo xuống, Chu Văn, Lý Huyền, hai người các ngươi ngồi lên trước.
Vương Phi sắp xếp cho các học viên ngồi trước bia đá, thấy Chu Văn cùng Lý Huyền chui tọt xuống sau, liền đem bọn hắn gọi lên phía trước.
Khoảng cách càng gần, hiệu quả càng mãnh liệt, Vương Phi quyết tâm muốn giúp Chu Văn đề tỉnh lại tinh thần.
Chu Văn không phản đối, hắn ngồi đâu cũng thế, dù sao nhìn Vong Ưu bia cũng không có gì nguy hiểm, chỉ cần không vượt thời gian giới hạn là được.
Điều duy nhất khiến hắn thất vọng, chính là mãi vẫn chưa tìm thấy đồ án bàn tay nhỏ, cũng không thấy điện thoại rung lên nhắc nhở.
“Chẳng lẽ, dị thứ nguyên lĩnh vực lại ở trên kim đỉnh?”
Chu Văn nhìn lên đỉnh núi, lòng thầm tính toán.
Vương Phi thấy Chu Văn còn nhìn lung tung, thầm nghĩ:
“Chờ chút ngươi nhìn Vô Tự bia xong, đảm bảo sẽ không còn cà lơ phất phơ như hiện tại.”
- Được rồi, chú ý chú ý, tháo kính dâm xuống cho ta, tất cả cùng quan sát Vô Tự bia, thời gian nửa giờ. Nếu trong nửa giờ mà đứng dậy, như vậy chính là thất bại, nhất định phải xem cho đúng nửa giờ.
Vương Phi vẫn đeo kính dâm, nàng cũng không có ý tháo xuống, chỉ ấn đồng hồ tính thời gian.
Loại kính dâm này được đặc chế, nếu đeo nó mà nhìn Vô Tự bia, ảnh hưởng của Vô Tự bia sẽ yếu hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể nhìn lâu, nhìn lâu, kính dâm cũng vô dụng.
Chu Văn cùng chúng học viên tháo kính, ánh mắt nhìn lên Vô Tự bia.
Nói ra cũng thực kỳ quái, vốn còn mấy phần kích động khẩn trương, nhưng vừa nhìn thấy Vô Tự bia, tâm tình khẩn trương của chúng học viên liền tan thành mây khói, cả người thả lỏng, tâm linh yên tĩnh.
Nhưng cái tâm linh yên tĩnh này, theo thời gian trôi qua mà trở nên kỳ quái.
Tâm linh vẫn yên tĩnh, thế nhưng thân thể như có một cỗ lực lượng kích động, khiến chúng học viên cảm thấy toàn thân đầy Nguyên khí, hận không thể lập tức đứng dậy đánh quyền, hoặc là cùng ai đánh một trận, cái cảm giác thân thể xao động này, hoàn toàn đối lập với tâm linh bình tĩnh hiện tại.
Đám học viên tự nhiên không dám đứng lên, bọn hắn mới ngồi không đến ba phút, giờ đứng lên chính là thất bại, chỉ có thể đau khổ nhẫn nại ngồi lại.
Cải cảm giác này, tựa như một kẻ hiếu động lại cứ phải ngồi yên một chỗ, cảm giác khó chịu trong đó, không phải người ngoài có thể hiểu được.
Chu Văn cũng cảm nhận được cảm giác này, thế nhưng chỉ có lúc đầu nhận thấy, ngay khi thân thể bắt đầu xao động, Mê Tiên Kinh vốn đang vận hành bình thường, đột nhiên thong thả lại, khiến thân thể hắn có chút kỳ quái, cảm giác xao động vừa lên cũng dần biến mất.
“Tại sao lại như vậy?”
Chu Văn thầm kinh ngạc, lần trước khi Mê Tiên Kinh vận hành bất thường như vậy, chính là khi hắn xem Tiểu Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh.
- ----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân