"Tiên Nhân, Tiểu Nha còn có thể trở về không?""Đời khi nào nàng tu thành, muốn trở về tự nhiên có thể trở về!" Giang Nhất Ninh trả lời nhưng không nói thời hạn cụ thể.Hai mắt tiểu nha đầu đẫm lệ mông lung nhưng vẫn kiên cường nói: "Phụ thân mẫu thân yên tâm, Tiểu Nha đi học bản lĩnh, rất nhanh sẽ trở lại chữa bệnh cho mẫu thân."Giang Nhất Ninh vừa chuẩn bị khởi kiếm, lại nhìn Quỷ Nương, nhắc nhở một câu: "Rất nhiều yêu ma trong thiên hạ đều có thể dễ dàng làm ngươi hồn phi phách tán, tốt nhất hãy an phận chờ ở trong nhà đi, đừng ra ngoài...!Hiện giờ ngươi đã nhận được kiếm ấn của Thanh Vân, nếu thực sự gặp chuyện, có thể tới Thanh Vân các ở thành trì gần đây, xin giúp đỡ!""Tiểu phụ ghi nhớ, tự nhiên sẽ vâng theo lời tiên sư chỉ dạy!" Quỷ Nương lại lạy một lạy!Giang Nhất Ninh nhìn về phía phụ thân tiểu nha đầu: "Hãy nhớ Nhân quỷ thù đồ (người và quỷ đi theo con đường khác biệt), ngươi cần phải tiết chế, nếu không chỉ sống được không quá ba năm!"Sắc mặt hán tử gầy gò xoát một cái trở nên đỏ đậm, tay chân không biết nên đặt nơi đâu."Tiên… Tiên sư, Tiểu Nha nhờ ngài!" Nói xong, hắn cũng vội vàng quỳ xuống đất bái lạy!Giang Nhất Ninh không lưu lại nữa, hắn nhìn nhìn Lâm Không, kiếm chỉ khởi, ngự kiếm lên trời...!Tiểu Nha vẫy vẫy tay với phụ mẫu, tạm biệt...Phía dưới, chỉ còn lại những thôn dân vẫn nhìn theo tiễn bọn họ thật lâu......Ba người tiếp tục chạy tới Sơn Châu.Trên đường đi, bởi vì Giang Nhất Ninh mang theo tiểu nha đầu, cần phải dùng chân khí để che chở nàng, cho nên ngự kiếm cũng không nhanh.Đây là lần đầu tiên tiểu nha đầu rời khỏi nhà, tâm trạng vốn có chút ủ dột nhưng được trải nghiệm cảm giác phi hành, rất nhanh nàng đã trở nên hưng trí bừng bừng...Bọn họ đi ngang qua sáu bảy thôn nhỏ, nhưng không phát hiện thêm người nào có tiên căn.Mặt trời chiều ngả về Tây, rốt cuộc mấy người Giang Nhất Ninh cũng chạy tới Sơn Châu thành!Lần này, bọn họ không tạo thế như lần trước mà hạ xuống từ phía xa xa sau đó xếp hàng tiến vào thành trì..
.Bên trong thành!Trước mặt một dãy Hoa lâu.Tại hành lang bên ngoài lầu các, những nữ tử kiều mỵ, mặc đủ các loại màu sắc thanh hồng lục, oanh oanh yến yến, thường xuyên ném một chiếc khăn lụa về phía đám người qua lại bên đường...Chợt có hai vị thanh niên và một nữ đồng đứng thẳng thật lâu phía dưới lâu các của họ."Tiên Nhân ca ca, tỷ tỷ nơi này thật xinh đẹp.”"Tiểu Nha, ta đã nói mấy lần với ngươi rồi, về sau phải gọi ta là đại sư huynh, bằng không sẽ không dạy ngươi bản lĩnh nữa!""Được, đại tiên huynh!"Giang Nhất Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói gì nữa mà nhìn về phía Lâm Không: "Đây là phủ đệ của Lâm huynh? Ngươi lại cố ý chạy đến Sơn châu, có phải...!vì nhân tình hay không?"Lâm Không hơi xấu hổ một chút: "Không, vì tuổi tác phụ mẫu ta đã cao, mà trong lòng vẫn một mực nhớ nhung chuyện chung thân đại sự của ta, cho nên ta đành thuê một vị cô nương trở về diễn trò, xem như lời nói dối đầy thiện ý!"Hắn nói xong lại thở dài: "Đúng là nhi đi ngàn dặm mẫu lo lắng...!Dù ta đã bước vào tiên đồ..."Giang Nhất Ninh rất hoài nghi: "Đừng nói sang chuyện khác.