Editor: Yumi
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @xaotieuthienhe
***
Khách quý Tấn vương Tiêu Thịnh.
***
"Bên ngoài có chuyện gì ồn ào?" Một giọng nam lạnh nhạt vang lên từ chính phòng cách đó không xa.
Thủ vệ vội vàng trả lời: "Bẩm vương gia, có một nữ tử tự tiện xông vào đây."
Vừa nghe thấy cách xưng hô này, Thẩm Tiêm Tiêm liền biết suy đoán của nàng là đúng. Dường như có đủ mọi cách nói khác nhau về vị khách quý kia ngay lập tức tràn vào trong trí óc nàng.
Tấn vương Tiêu Thịnh, là sự tồn tại đặc biệt ở triều đại này.
Đương kim hoàng đế đông con nối dõi. Nhưng coi trọng nhất lại là đệ đệ đồng hương nhỏ hơn mình gần 20 tuổi. Nghe nói trước khi hoàng đế đăng cơ, hai huynh đệ trải qua không ít cực khổ. Vì thế, ngay khi lên ngôi ông liền phong cho vị đệ đệ năm đó mới 6 tuổi làm Tấn vương, không nỡ mặc hắn đến đất phong nên dứt khoát lưu lại kinh thành hỗ trợ việc triều chính.
Tấn vương 17 tuổi chưởng quản cấm quân, 19 tuổi bình định phản loạn Tây Nam, uy danh hiển hách.
Theo lẽ đó, với thân phận như vậy hắn không nên xuất hiện ở Thẩm gia. Nhưng mẹ đẻ Tấn vương mất sớm, khi còn bé ở trong cung từng được Thẩm thái phi chăm sóc, lần này đến thành Duyện Châu là để chúc mừng sinh thần Lỗ vương, liền thuận đường tới Thẩm gia một chuyến.
Phu thê Thẩm Minh Thông vui mừng khôn xiết, muốn mời Tấn vương ở lại một thời gian, vốn dĩ họ chỉ có ý định mời thử, không ngờ Tấn vương thật sự đồng ý.
....
Lúc đó Lưu mụ mụ nói đến cao hứng, bị nữ phu tử* của Thẩm Tiêm Tiêm cắt ngang, không dám nhắc lại.
*nữ phu tử: cô giáo
Bởi vậy, Thẩm Tiêm Tiêm không bao giờ có thể nghĩ đến phu thê Thẩm gia lại an bài cho Tấn vương ở Ngọc Kinh Viên, nơi mấy năm không có người ở này!
Tại sao lại là Ngọc Kinh Viên?
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ điều đó.
Đối mặt với binh khí gần trong gan tấc, Thẩm Tiêm Tiêm âm thầm cảm thấy may mắn: Cũng may là nàng không trực tiếp nhảy tường vào nếu không có thể lúc này đã bị đâm vài lỗ xuyên thấu trên người.
Nàng nhẹ nhàng lắc chiếc chìa khóa trong tay, mở miệng giải thích: "Các vị đại ca, ta không có tự tiện xông vào, ta là người Thẩm gia."
"Đã là người của Thẩm gia, tại sao nửa đêm tới đây? Ai phái ngươi tới?" Một thị vệ nheo mắt, trầm giọng hỏi, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lý do nàng đưa ra.
Chỉ là lưỡi kiếm sắc bén trong tay không đẩy về phía trước nữa.
Ai phái nàng tới đây? Vấn đề này Thẩm Tiêm Tiêm cũng đang suy tư.
Nói thật? Làm sao biết được Tấn vương sẽ không sai người trói nàng lại đem giao cho Thẩm gia xử lý.
Giả vờ được lệnh đi đường ở đây? Chỉ sợ không ai tin Thẩm gia lại có lá gan lớn như vậy, giám phái người nửa đêm tới quấy rầy mộng đẹp của Tấn vương. Thẩm gia lại có nhiều hơn một con đường thoát.
Chính phòng sáng đèn, ánh đèn mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong viện, tràn ngập mông lung.
Lời nói của nữ phu tử bỗng vang lên bên tai. Ngày đó khi Lưu mụ mụ đang khoe khoang về Tấn vương thì bị bà cắt ngang, tìm cớ ngượng ngùng rời đi, vị nữ phu tử đến từ kinh thành này lập tức nghiêm túc mà cảnh cáo Thẩm Tiêm Tiêm: "Lo mà luyện đàn cho tốt, đừng bị lời nói làm phân tâm. Tấn vương dung mạo động thiên hạ, tuổi trẻ tài cao. Nhưng tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể với tới. Khi ta ở kinh thành, nghe nói hắn nổi tiếng không gần nữ sắc. Không ít đại quan quý nhân dâng tặng mỹ nhân, đều bị hắn cự tuyệt. Có quý nữ bên đường bày tỏ tình yêu, hắn cũng không thèm để ý. Nghe nói còn có người hiểu chuyện giữ hắn lại làm khách, nhưng ban đêm lại tự tiến mỹ nhân vào chẩm tịch*, ngươi đoán xem thế nào? Trực tiếp bị hắn ném ra ngoài...."
*Tự tiến chẩm tịch: tự dâng đến hầu ngủ.
Tự tiến vào chẩm tịch... Quăng ra ngoài...
Tình huống ngày càng cấp bách, ngược lại suy nghĩ của Thẩm Tiêm Tiêm trở nên tích cực hơn. Gần như trong vài phút ngắn ngủi, trong lòng nàng đã nảy ra một ý tưởng lớn mật.
Nàng hơi mỉm cười, đôi mắt trong veo bừng sáng, thanh âm kiều uyển: "Là lão gia... Không, không có người sai khiến. Là tiểu nữ ngưỡng mộ phong thái của vương gia, cho nên đêm khuya mới tới đây, vạn mong vương gia rủ lòng thương xót."
Thị vệ ở đây đều sững sờ trong giây lát, ngay sau đó lộ ra biểu tình "Quả nhiên là thế". Mặc dù đang là ban đêm, nhưng vẫn có thể thấy rõ nữ nhân trước mặt mày liễu môi đỏ, da trắng tóc đen, có thể nói là quốc sắc thiên hương. Nịnh nọt mà nói thì chính là yêu sủng mỹ nhân, không có gì kỳ quái.
Loại sự tình này không phải lần đầu tiên xảy ra. Lại nhìn nàng ta cầm chìa khóa trong tay, nghĩ đến đây, chưa chắc bên trong không có ý đồ của gia chủ Thẩm gia.
Đêm khuya yên tĩnh, thiếu nữ e lệ ngượng ngùng, thanh âm kiều mị êm tai.
Tấn vương, người được ngưỡng mộ phong thái, thậm chí đến mặt cũng không lộ, chỉ ở trong phòng lạnh lẽo phân phó một câu: "Đuổi ra đi!"
"Tuân lệnh!"
Có hai gã thị vệ lập tức thu hồi lòng thương hoa tiếc ngọc. Một trái một phải nắm hai cánh tay của Thẩm Tiêm Tiêm, hướng về phía cửa nách bên kia ném.
"Vương gia! Vương gia!" Thẩm Tiêm Tiêm thuận thế giãy giụa vài cái, đồng thời nước mắt lưng tròng, kêu gọi ra tiếng, trong đêm tối nghe có vài phần thê lương. Nàng như chấp nhận số phận của mình, ngửa đầu khẩn thiết hỏi thị vệ: "Muốn đuổi ta đi, ta không dám chống cự, chỉ là có thể đem ta đuổi ra bên ngoài Thẩm trạch hay không?"
Nàng vừa nói vừa duỗi tay chỉ về về hướng cửa hông phía Tây.
Đó mới chính là mục đích thật sự của nàng.
Ánh trăng thanh lãnh, mỹ nhân trên mặt nước mắt chưa khô, ánh sáng trong mắt tựa như trời đêm đầy sao, trong sáng đẹp đẽ.
Hai tên thị vệ này đi theo Tấn vương thời gian không ngắn, đều không phải lần đầu nhìn thấy có nữ tử si mê quấn quýt vương gia. Nhưng vẫn là lần đầu gặp người bị đuổi đi nhưng không khóc lóc cầu xin một hai phải gặp được vương gia, mà lại sáng tạo yêu cầu họ ném nàng đến địa điểm chỉ định. Nhất thời ngoài ý muốn, dừng động tác trên tay.
Trong đó có một người thị vệ tên là Quách Minh, tuổi còn trẻ, mới 18 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, tính tình vẫn chưa hết trẻ con. Hắn nghi hoặc hỏi: "Ngươi không phải là người Thẩm gia sao? Tại sao không trở về Thẩm gia?"
Thẩm Tiêm Tiêm lấy ra lý do đã được chuẩn bị sẵn: "Hai vị đại ca, ta tướng mạo xấu xí, không lọt vào mắt vương gia, ta thừa nhận. Nhưng tối nay ta phụng mệnh tới đây, nếu như vậy mà trở về, nhất định sẽ bị đánh chết. Dù sao cũng muốn đuổi ta đi, sao không thương xót một chút cho ta một con đường sống."
"Nô tỳ bỏ trốn bị bắt cũng là đường chết." Quách Minh có ý tốt nhắc nhở, trong lòng nghĩ thầm, gia chủ Thẩm gia cũng quá nhẫn tâm đi. Việc trọng dụng mỹ nhân thì có liên quan gì đến tâm ý của vương gia, so đo với mỹ nhân cái gì?
Thẩm Tiêm Tiêm nhẹ giọng giải thích: "Ta là dưỡng nữ của Thẩm gia, không phải nô tỳ."
—nàng vẫn chưa bán mình cho Thẩm gia, còn là một người tự do. Hơn nữa, chỉ cần nàng trốn thoát nhất định sẽ rời xa Duyện Châu. Đến lúc đó, dù chân trời góc biển, Thẩm gia đi đâu bắt được nàng?
Hai người thị vệ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương. Hai hàng mày của Quách Minh càng nhíu chặt.
Nếu nàng thỉnh cầu gặp mặt vương gia, bọn họ nhất định sẽ quả quyết cự tuyệt. Nhưng loại thỉnh cầu này...
Thấy hai người thần sắc buông lỏng, Thẩm Tiêm Tiêm suy nghĩ có thể diễn tiếp, lại tiếp tục khóc lóc cầu xin: "Dù sao vương gia chỉ nói muốn đuổi ta ra ngoài, cũng không nói đuổi đến nơi nào. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Đem ta đuổi ra Thẩm trạch, vừa không vi phạm mệnh lệnh của vương gia còn có thể cho ta một con đường sống. Kính mong hai vị đại ca giơ cao đánh khẽ, tiểu nữ cảm kích vô cùng."
Mỹ nhân dáng người thướt tha, mặt mày như họa, ánh mắt đẫm lệ liễm diễm động lòng người, nhìn về phía bọn họ đầy chờ mong.
Quách Minh rốt cuộc nhỏ hơn vài tuổi, mặt mỏng mềm lòng, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút giao động. Hắn gật đầu một cái, "Cũng được" hai chữ dường như đã ở bên miệng, lại nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, là tiếng chính phòng bị mở ra.
Mấy tên thị lập tức ngoái đầu lại nhìn, tinh thần phấn chấn: "Vương gia!"
Thẩm Tiêm Tiêm theo bản năng cũng quay đầu lại.
Ánh trăng xuyên qua tầng may, chiếu rọi xuống. Thân ảnh nam nhân cao gầy trẻ tuổi đứng ở cửa chính phòng. Mặt như quan ngọc, ánh mắt trầm tịch. Ánh đèn vàng mờ nhạt hắt ra từ trong phòng phủ lên gương mặt tinh xảo của hắn một màu sắc ấm.
Thẩm Tiêm Tiêm chợt nhớ tới lời nàng từng đọc trong sách: Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất*. Đối với câu nói "Diện mạo động thiên hạ" của nữ phu tử dường như đã có lý giả.
*Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất: Vẻ đẹp riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.
Nàng nghĩ mình đã hiểu đại khái tại sao lại có quý nữ bên đường tỏ tình, cũng mơ hồ đoán được vì sao rất nhiều mỹ nhân bị hắn cự tuyệt. Có thể là nhìn vào nhan sắc, những cô gái kia còn không bằng hắn đi?
Bất quá giờ phút này, nàng không có ý định thưởng thức sắc đẹp, vì người trước mắt này đột nhiên xuất hiện, có thể sẽ quyết định hướng đi thậm chí là sinh tử của nàng.
Hiện tại có vương gia ở đây, về việc xử trí mỹ nhân, đám người Quách Minh không dám tự tiện làm chủ, lập tức đi về phía trước, dăm ba câu giải thích tình huống, xin chỉ thị của Tấn vương: "Vương gia, vị cô nương này cũng chỉ phụng mệnh hành sự, nếu như bị đưa về Thẩm trạch, hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều. Nàng thỉnh cầu chúng ta đuổi nàng ra khỏi Thẩm trạch. Vương gia ngài xem..."
Nói là xin chỉ thị, nhưng câu nói đã vô tình mang theo khuynh hướng rõ ràng.
Khóe môi Thẩm Tiêm Tiêm nhếch lên, cố tình hướng về phía Tấn vương bày ra nụ cười nhợt nhạt: "Vương gia..."
Tấn vương cười nhẹ, ánh mắt từ xa dừng trên người nàng, phảng phất bình tĩnh. Hắn không trực tiếp trả lời "Được" hay "Không được" mà chỉ nhướng đầu mi, giống như không chút để ý hỏi: "Dưỡng nữ Thẩm gia?"
Thanh âm rất nhẹ, ngữ điệu thoáng dâng cao, mang theo chút hương vị lười biếng.
Không biết vì sao, tim Thẩm Tiêm Tiêm lập tức nhấc lên, trong lòng bỗng dưng có một loại dự cảm chẳng lành bao phủ. Nội tâm nàng mơ hồ có chút hối hận, đáng nhẽ vừa rồi không nên giải thích thêm một câu kia, mà nên đổi cách nói khác.
Chưa đợi nàng trả lời, Quách Minh liền nhiệt tình gật mạnh đầu: "Đúng vậy, vương gia. Nếu như là thân sinh, thì sẽ không nhẫn tâm như vậy."
"Gia chủ Thẩm gia không phải muốn đem dưỡng nữ tặng cho Lỗ vương làm quà sinh thần sao? Tại sao nhất thời lại đổi ý, nửa đêm đưa đến nơi này của bổn vương?"