Ta Bị Lừa Hôn!!!

Chương 20




Những người vừa đến phòng phát trực tiếp chưa kịp xem Linh Duyệt nhảy, bên tiếc nuối bên gào thét, tựa như lỡ mất một trăm triệu.

Linh Duyệt tính tốt dỗ dành: "Mọi người chớ gấp, còn màn thứ hai, tôi chuẩn bị đến hai bài nhảy."

Linh Duyệt duỗi hai tay để kiểm soát đầu ngón tay đang điên cuồng run rẩy, lúc ẩn lúc hiện trước ống kính, "Hai bài đều có tiết tấu nhanh, ba phút, lát nữa chúng ta lại nhảy. Tiếp theo ca hát, mọi người muốn nghe bài nào?"

Linh Duyệt cưng chiều fan, người hâm mộ cũng cưng chiều cậu: Đều chấp nhận, tụi chị không chọn lựa.

Theo cậu theo cậu, cậu hát cái gì chúng ta nghe cái nấy!

Đương nhiên, mấy fan bày tỏ điên cuồng, lần nữa bị Mặc Diễm báo cáo: Thẻ vàng! Toàn bộ thẻ vàng hết!

Giọng hát Linh Duyệt sạch sẽ, nội lực xuyên thấu, âm trầm âm cao đều kiểm soát một cách ung dung, thậm chí vượt qua năm quảng tám, giới ca sĩ hiện nay, người ca sĩ có loại thiên phú này đều đếm trên đầu ngón tay, được gọi là thiên tài trong giới âm nhạc. Ông trời ưu ái cho Linh Duyệt giọng hát, nhược điểm duy nhất là kinh nghiệm sân khấu chưa đủ, thiếu sự mài dũa. Ngược lại, ưu điểm của cậu rõ ràng hơn, giọng hát người khác chẳng có năng lực chữa lành, nhiều người nói khi nghe cậu hát cảm giác hạnh phúc tăng lên nhanh chóng, giúp họ trấn tĩnh tinh thần, những người sau khi nghe Linh Duyệt hát, đều trêu chọc nói: Nghe đi, hải yêu đang hát đó! Vì vậy, Linh Duyệt còn có một biệt danh: Giọng hải yêu.

Mặc Diễm nghe Linh Duyệt hát xong, âm thầm gật đầu, khó trách tại sao giành được giải nhất, hát khá tốt. Anh thử bấm vào lễ vật lớn nhất "Du thuyền", nhưng hệ thống nhắc nhở anh cần nộp tiền, Mặc ảnh đế mặt lạnh, ngừng chốc lát rồi bất ngờ thao tác mạnh mẽ. Thưởng nóng một trăm cái du thuyền, chẳng tốn bao nhiêu tiền, có tiền liền tùy hứng, trực tiếp xác định.

Phòng phát trực tiếp đều kinh hoảng: Thổ hào! Một chiếc du thuyền là một ngàn, một trăm chiếc chính là mười vạn đó!

Linh Duyệt muốn hôn mê, trong đầu có một suy nghĩ, "Đại ca, anh đưa lộn chỗ phải không?"

Không thể tin nổi.

Mặc Diễm cười mắng "Đứa nhỏ ngốc", lại vứt thêm trăm cái nữa: Cho cậu đấy, hát khá hay.

Linh Duyệt che mặt, trong mắt mừng như điên, năm nay chắc chắn sẽ lắp được lò sưởi ấm áp! Xa xỉ chút thì lắp thêm một cái đèn treo đẹp đẽ!

Tiếp theo Linh Duyệt hát bài khác, Mặc Diễm lại tặng thêm trăm cái, Vương Sao viết chữ trên bảng trắng, nhắc nhở Linh Duyệt: Ngưng hát, phải biết kiểm soát thời gian.

Linh Duyệt gật đầu tỏ ý mình rõ rồi, từ bàn bên cạnh cậu cầm lên mấy quyển album, cười chúm chím thông báo cho mọi người: "Album ảnh tôi chụp trước đây đã sẵn sàng, chẳng biết có ai muốn hay không, mọi người ghi danh đi, một hồi tôi sẽ chụp ảnh màn hình, tin nhắn đầu tiên hiện trên đây sẽ là người may mắn. Bạn được chọn cần đưa tôi địa chỉ, studio chúng tôi sẽ gửi qua cho bạn, mọi người khỏi trả phí bưu điện."



Sự nhiệt tình của mọi người như đang bị đốt cháy, điên cuồng bắn đạn mạc cướp bao lì xì.

Linh Duyệt xem hoa cả mắt, bên chụp bên cho mọi người xem, biểu thị mình chả gian lận, công bằng công chính. Sau đó chọn ra mười bạn may mắn, Linh Duyệt hỏi mọi người: "Trước hết, tôi phải nhắc nhở, chữ tôi vô cùng xấu, nếu ai không muốn ký tên thì nói tôi biết nhé."

Linh Duyệt luôn cảm thấy chữ mình xấu, hồi nhỏ cậu bị mẹ cưng chiều, muốn học thì học, chán học thì nghỉ. Miễn tam quan[3] cậu không lệch lạc thì những thứ khác đều được chỉ dạy theo kiểu thoải mái.

(Xoài: Quan điểm về thế giới, giá trị và quan điểm về cuộc sống)

Gặp người hâm mộ nhất định phải ký tên, Linh Duyệt than thở, mọi người tại sao lại nghĩ ra cách như vậy? Ký tên thật ảnh hưởng đến khả năng thưởng thức cái đẹp.

Mặc Diễm tiếp tục tặng quà khiến Linh Duyệt hơi chột dạ, chả biểu diễn bao nhiêu tài nghệ, mà người ta lại tặng quá nhiều, lòng cậu áy náy, "Đừng thưởng nữa, đủ rồi, mười bạn sẽ được trao album, không thể cho thêm."

Linh Duyệt thấy bọn họ vẫn tặng quà, sốt ruột nhìn Vương Sao, tắt thế nào? Vương Sao miễn cưỡng bước qua, tắt chức năng tặng quà.

Bây giờ, người hâm mộ mới nhận ra: "Trước kia chẳng phải anh tiền giấy làm quản lý cho Dương Hoằng Bác à? Sao không đi với Dương Hoằng Bác?"

"Anh tiền giấy bây giờ thành phụ tá của Linh Duyệt? Chiếu cố Duyệt Duyệt thật tốt, anh cực khổ rồi!"

"Tại sao tắt chức năng khen thưởng, tôi mới đập tiền, tính cho Linh Duyệt mua trà sữa, chả đắt gì mấy, chẳng qua là tình ý của fan hâm mộ, cậu mau nhận đi!"

Linh Duyệt dụ dỗ nói: "Có thể, nhưng mọi người đưa nhiều quá, lần sau phát trực tiếp sẽ nhận trà sữa của mọi người."

Người hâm mộ đưa mắt nhắm ngay bảng xếp hạng khen thưởng vị trí hạng nhất, "Bố ngươi mới không hung" con số này, chắc chắn là thổ hào bỏ tiền, khiến Linh Duyệt sợ! Phi! Có tiền ghê ghớm lắm sao!

Linh Duyệt chụp màn hình mười người đứng đâu, "Hi vọng mười bạn này sẽ gửi địa chỉ cho tôi."

Chín vị khác nhanh chóng gửi Linh Duyệt địa chỉ nhà, chỉ duy nhất "Bố ngươi mới không hung" chưa gửi địa chỉ, Linh Duyệt nghi ngờ hỏi: "Đại ca "Bố ngươi mới không hung", anh cần không? Không cần thì tôi đưa người khác."

Nét mặt của Mặc Diễm trầm xuống, dựa vào cái gì đồ thuộc về anh lại đưa cho những người khác? Anh vụng trộm ghim Linh Duyệt rồi để lại địa chỉ, viết số điện thoại quản lý Phan Văn, ký tên: Panda không phải Phan Đạt chuyển cho ba.

Linh Duyệt đen mặt, người anh em này là nhân viên ngầm ư? Làm việc thật bí hiểm.

Sau khi kết thúc buổi livestream, Linh Duyệt đếm tiền, fan hâm mộ thưởng hơn 50 vạn, nếu nửa đường vẫn bật, thì chắc sẽ còn nhiều hơn nữa!

Hai tay Linh Duyệt run rẩy, "Kiếm nhiền tiền quá, không được rồi, về sau phát trực tiếp nên tắt chức năng khen thưởng, đâu thể để bọn họ khen thưởng nhiều như vậy, lòng mình sẽ áy náy lắm."

Vương Sao rất muốn nói cậu nghèo thành như vầy, tiền đưa tới cửa còn không chịu nhận, đứa nhỏ ngốc chắc là chỉ cậu đấy!

Ngô Cẩm Vinh yêu thích tâm tính Linh Duyệt, "Trên thực tế, số tiền họ khen thưởng cậu chẳng được bao nhiêu, trừ vị hạng nhất, những thứ khác đều đáng giá một chai nước, cậu nhận cũng không sao."

Vương Sao cười nói: "Cậu chuẩn bị rất nhiều tiết mục trong phát sóng trực tiếp, đã rất có lương tâm, nhiều minh tinh thời điểm phát trực tiếp đều rao bán sản phẩm, làm quảng cáo, thậm chí còn thay mặt mua hàng, mỗi tuần một lần, hoặc nói chuyện phiếm đơn thuần, ăn uống gì đó chỉ để kiếm tiền khen thưởng."

Linh Duyệt kinh ngạc sững sờ, vậy cũng được sao?

Linh Duyệt không làm chuyện như vậy được, từ nhỏ cậu được giáo dục bỏ ra bao nhiêu vất vả, sẽ lấy được bấy nhiêu thù lao thế thì nhân quả mới có thăng bằng. Thù lao cao công bỏ ra thấp, nghịch với ý trời, chắc chắn đi không lâu dài.



Đêm đó, Linh Duyệt giữ trong người khoản tiền khổng lồ đi về nhà, trên đường liên tục đề cao cảnh giác, sợ bị người khác cướp mất thẻ ngân hàng. Vào ban đêm, Linh Duyệt kích động đến chẳng ngủ nổi, từ nghèo tức khắc biến thành người giàu nhất ngân hàng, Linh Duyệt cảm thấy như đang mơ, lòng đặc biệt không nỡ ngủ.

Linh Duyệt trăn trở nguyên đêm, ngày hôm sau khi Vương Sao vừa đến, Linh Duyệt liền cùng anh thương lượng, "Em muốn tặng Vinh ca và các lão sư trong studio chút quà, cám ơn bọn họ vì đã chiếu cố em suốt thời gian qua, chẳng cần đắt, chỉ cần trò chuyện bày tỏ tâm ý mình. Còn nữa, cái nhà cần tốn bao nhiêu tiền, anh hỏi lại chú anh đi."

"Nếu chỉ lắp đặt phòng chính, lắp đặt thoải mái một chút, khoảng mười lăm vạn, chuẩn bị trần nhà cùng lò sưởi cho cậu, tường thì phủ thêm giấy dán tường, ít nhất về sau gia đình cậu đến, vẫn gợi nhớ về quá khứ."

"Thế cũng được," Linh Duyệt đưa Vương Sao thẻ ngân hàng, "Anh cứ xem mà làm đi, tiền dư thì lấy danh nghĩa fan hâm mộ em quyên góp cho cơ quan phúc lợi nhà nước."

Vương Sao bất ngờ, "Cậu bắt đầu làm từ thiện bây giờ ư?"

Linh Duyệt cười nói: "Bằng cách đó em mới thấy thực tế, tối ngủ ngon giấc. Ba mẹ khẳng định cũng hy vọng em làm như thế, để chút tiền cho em sinh sống, những thứ khác thì quyên góp hết đi."

Kỳ thật, so với trước khi tu sửa thì phòng cậu hiện tại thoải mái hơn rất nhiều, cậu lời đấy chứ.

Vương Sao thấy cậu kiên định, ngược lại trong lòng cảm giác thực tế, thiên phú của Linh Duyệt đã định sẵn cậu sẽ tiến rất xa, cậu ấy còn có tâm tính như vậy, mai sau thành danh đối với người trợ lý như anh cũng sẽ tốt hơn.

Vương Sao cười đáp ứng, "Được thôi, tôi làm hộ cậu."

Đưa chú Vương số tiền lớn để lắp đặp thiết bị, Vương Sao đổi đồ nội thất lúc trước đặt thành thứ đắt hơn chút xíu, mua cho cậu cái bàn đọc sách và thêm cái máy vi tính.

Trong một đêm Linh Duyệt trở nên có tiền, khiến chú Vương người sửa nhà cho cậu nghi ngờ tiền này bất chính, thừa dịp Linh Duyệt vắng mặt, chú Vương lặng lẽ hỏi cháu mình, "Thằng nhóc này làm nghề gì? Có đáng tin không?"

"Đáng tin!" Vương Sao giải thích: "Bây giờ cậu ấy chưa nổi tiếng, chờ phim cậu ấy đóng phát hành thì chú sẽ biết, cậu ấy là minh tinh, công ty tụi cháu đàng hoàng lắm đó."

Vương Sao rất muốn nói studio chúng ta chưa bao giờ dẫn mối làm ăn, suy nghĩ vẫn chẳng dám nói ra, sợ chú anh hiểu lầm. Vũng bùn trong vòng giải trí, người trong vòng biết vẫn tốt hơn.

Vừa nghe bảo giúp minh tinh sửa nhà, nhóm chú Vương bọn họ liền dồi dào khí lực, chuyện đấy đủ để bọn họ khoe cả đời, bọn họ từng qua giúp minh tinh sửa phòng!

- ---------------------------

Sắp đến cuối năm, đoàn phim cuối cùng cũng đóng máy.

Linh Duyệt nhận được thông báo từ đoàn phim: Tiệc đóng máy đến không? Có bốc thăm trúng thưởng và bao lì xì đỏ~

(^U^) ノ ~YO

Linh Duyệt trầm mặt đắn đo, chứng minh có đồ ăn ngon, có trò chơi, còn cho tiền?!

Sau khi được Ngô Cẩm Vinh thông báo, Linh Duyệt liền đóng gói hành lý vào ngày hôm đó, gọi thêm Vương Sao thẳng tiến chạy đến mục tiêu!

Ngô Cẩm Vinh bảo cậu mai đi, hôm nay anh chưa đặt phòng ở khách sạn, thì Linh Duyệt đã đi hơn nửa đoạn đường. Sau khi nhận được tin buồn, Linh Duyệt trái lo phải nghỉ, cuối cùng nhớ ra tiền bối yêu tinh ----------- Mặc Diễm.

Linh Duyệt nhỏ biết bay: Lão đại, tối nay tôi có thể ngủ ở phòng anh không? Tôi chưa đặt phòng QAQ



Mặc Diễm đọc tin xong, tức đến bật cười, sau khi rời đoàn phim một tin nhắn cũng chả gửi, bây giờ không có chỗ nghỉ mới nhớ đến lão đại là anh đây, đứa nhỏ vô lương tâm.

Mặc Diễm mặt lạnh đáp trả: Gần đây đang bận rộn việc gì? Tại sao chả nhắn tin cho tôi? Đầu ngón tay dừng một chút, Mặc Diễm xóa bỏ câu phía sau. Anh mới không lo tiểu yêu bị yêu quái bắt đi, chút xíu cũng không lo, tiểu yêu chẳng biết tự ôm chặt đùi anh báo bình an thì anh mù quáng quan tâm làm gì.

Linh Duyệt thành thật trả lời: Vừa về liền bận rộn sửa chữa nhà, sau đó đi học, luyện hát luyện nhảy.

Mặc Diễm nhìn tin nhắn linh Duyệt gửi tới, trong lòng đột nhiên thắc mắc: Mùa đông có nhiều người sửa nhà vậy sao?

Linh Duyệt thấy đối phương im lặng, lần nữa xuất ra tuyệt kỹ bán manh mà Vương Mỹ Mỹ dạy: Lão đại ~~~ cầu thu nhận QAQ

Ngón tay Mặc Diễm run lên, gửi cậu cái địa chỉ.

Chẳng bao lâu sau, Phan Văn gõ cửa, mang theo tiểu chú lùn đi vào, "Mặc Diễm, nói cho anh tin tốt và tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"

Mặc Diễm chẳng chút do dự, "Xấu"

Phan Văn nghiêm túc nói: "Đâu được, anh phải nghe tin tốt trước rồi mới hoàn hảo nghe tin xấu."

Mặc Diễm thật muốn đánh con gấu trúc này thành con gấu chó!

Phan Văn lui về sau hai bước, tay nắm chốt cửa, cùng Mặc Diễm giữ khoảng cách an toàn, tư thế tùy thời chạy ra ngoài nói: "Người anh em đây đi một chuyến đến núi Côn Lôn nghe thấy mấy lão già trên đó bảo, vật trên tay anh là khế ước kết hôn, nghe đâu ngàn năm mới xuất hiện một đôi, là duyên trời định, hai người kết hợp sẽ đem đến may mắn cho yêu tộc."

Ngay lập tức, thần thái Mặc Diễm lạnh ngắt, bầu không khí xung quanh chợt trở nên nóng hổi, không gian như bị bốc lửa, có thể thấy sự vặn vẹo bằng mắt thường, người lùn bị huyết mạch Mặc Diễm áp chế cả người run lẩy bẩy, sắp đứng không vững.

Mặc Diễm trầm mặt, ép xuống linh khí vừa thoát ra ngoài, lạnh lùng nhìn Phan Văn, "Còn tin tốt?"

Phan Văn lúng túng nói: "Tin tốt là ông trời thương anh sống nhiều năm mà chưa vợ bèn phái người xuống. Tin xấu là ông trời chưa hỏi qua ý kiến của anh, lão nhân gia tự chọn người, là nam hay nữ, mập hay ốm, cũng chả biết, chỉ có thể dựa vào bản thân. Vì tương lai yêu tộc, anh chịu chút ủy khuất được không?"

Linh Duyệt lần theo địa chỉ, tìm thấy phòng Mặc Diễm, vừa định gõ cửa, từ khe cửa chưa đóng kỹ truyền ra giọng nói của Mặc Diễm. Tay gõ cửa của Linh Duyệt nhất thời đóng băng.