Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 5




Dịch giả: HCTver2.

"Dương Trưởng lão, vào thông báo trước một tiếng cho nàng đi." Lâm Việt nhắc nhở, dù bây giờ hắn đang đứng ngay trước cửa Tông Chủ Điện, nhưng đây là lãnh địa của Cầm Cơ, hắn thấy mình nên cho người ta chút thể diện, cũng không tiện bước thẳng vào.

"Ta nên nói cái gì?" Dương Tình buột miệng hỏi, rồi cảm thấy khó hiểu chính mình, tại sao nàng lại đi hỏi ý kiến một tên tiểu quỷ như này chứ.

"Kỳ kinh hợp nhất, phi bát mạch tiên thông, nhi thị cai âm dương điều, tiên luyện huyết, tái thối cốt, đại đạo tự thành." Lâm Việt quét mắt tìm một cái đình nghỉ mát, ngồi xuống, "Cứ thế mà nói thôi."

(Dịch: Kỳ kinh hợp nhất, đầu tiên không phải là đả thông tám mạch, mà là điều hòa âm dương, trước nên luyện huyết rồi sau tôi cốt, làm xong, đại đạo tự nhiên sẽ thành.)

"Được." Dương Tình nhẩm lại lời Lâm Việt mấy lần, cảm thấy từng câu từng chữ vô cùng thâm ảo, có lẽ là một công pháp lợi hại nào đó, chẳng qua là nàng không hiểu được, chỉ đành bước vào trong Tông Chủ Điện.

Vong Tiên Tông được tạo dựng dựa theo thế một núi tuyết khổng lồ, gồm lưỡng điện và thập nhị cung phân bố khắp sơn mạch uốn lượn, tuyết rơi, sương giăng cùng mây trắng lượn lờ phối hợp lại tạo thành một cảnh thiên nhiên đẹp mắt, nói là tiên cảnh nhân gian cũng không ngoa.

Mấy đệ tử vừa nãy lãnh trách nhiệm bắt Lâm Việt cùng mấy đệ tử khác nữa, vừa lúc cũng đang ở gần cái đình đó luyện tập, thấy hắn, liền nhanh chóng cúi đàu, không dám nói nhiều, thảm cảnh của ba tên thủ vệ kia, bọn hắn còn chưa quên nhanh như vậy.

"Đừng căng thẳng, ta không phải người độc ác." Lâm Việt mỉm cười một tiếng, làm các đệ tử càng không dám ngẳng mặt, thậm chí còn cúi thấp hơn một chút, trong lòng thầm mắng, tin ngươi ta lập tức làm chó!

"Kiếm Si Nhi, chiêu cuối cùng của Thiên Diễn Kiếm Quyết, ngươi luyện sai." Lâm Việt rảnh rỗi không có việc gì làm, thuận miệng nhắc nhở một nữ đệ tử trong đó, còn vì sao gọi nàng như vậy thì là do nghe đám đệ tử kia gọi lẫn nhau a.

Nữ đệ tử kinh ngạc ngẩng đầu, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào hắn, trên khuôn mặt đầy vẻ khó có thể tin, "Ngươi... làm sao ngươi biết được?"

Gần đây nàng đang đau đầu với môn kiếm thuật này, một chiêu cuối không cách nào luyện thành, đây là kiếm pháp mà sư tổ Vong Tiên Tông truyền lại, ngay cả sư phụ nàng là Dương Tình cũng dừng lại ở chiêu cuối cùng mà không thể đột phá, Lâm Việt vốn là ngươi ngoài, lại chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra điểm sai, làm sao có thể?

Đám đệ tử nhất loạt quay đầu, Kiếm Si Nhi mới chỉ mười lăm mười sau tuổi, lại vô cùng xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, lồi lõm đều đủ, có không ít nam đệ tử đã có ý với nàng, chẳng qua nàng lại một lòng với kiếm đạo, luôn không hề để ý chuyện tình cảm, nên là ngay cả tay nàng họ cũng chưa từng chạm qua.

"Tiền ý, hậu khí, trung kiếm, ý ngự kiếm, kiếm khống khí, khí sát địch." Lầm Việt chậm rãi giảng giải, Kiếm Si Nhi cơ thể nghe không sót một chữ, định lên tiếng nhưng lại không dám ngắt lời.

(Dịch: Trước tiên là ý chí, cuối mới là khí, kiếm thì ở giữa, ý điều khiển kiếm, kiếm khống chế khí, thành kiếm khí giết chết kẻ địch. Định dịch nhưng để vậy nghe cho hay)

Nhưng Lâm Việt lại không tiếp tục nói nữa.

"Các hạ, có thể tiếp tục giảng giải cho ta chứ?" Kiếm Si Nhi cất tiếng hỏi, giọng điệu khiêm nhường, đôi mắt đầy ham muốn học hỏi.

Lâm Việt thấy cá đã cắn câu, khóe miệng cong thành nụ cười, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.

Kiếm Si Nhi một lòng cầu kiếm, Lâm Việt có thể giúp nàng phá giải chiêu cuối cùng, làm sao không làm nàng động lòng?

Liền đi tới cạnh hắn, cúi người ghé tai nghe, trong lúc bất cẩn lại lộ ra dáng người mỹ lệ nóng bỏng.

Lâm Việt thì thào vào tai nàng: "Gần đây bả vai ta hơi nhức, ngươi có biết cách chữa chăng?"

Kiếm Si Nhi sững sờ, nàng vốn không thích chuyện tình cảm nam nữ, thậm chí còn nghĩ rằng không có một tên đàn ông nào tốt đẹp cả, đã định từ chối, một luồng hơi thở ấm áp lại truyền đến bên tai: "Vấn đề trong kiếm đạo của ngươi, ta có thể dạy."

Xoắn xuýt thật lâu, nàng vẫn nghe hắn nói, được một lúc cơ thể Kiếm Si Nhi khẽ run, đám nam đệ tử nhìn hai người thân mật châu đầu ghé tai với nhau, trong lòng đã sớm tức giận muốn chết.

Kiếm Si Nhi là nữ đệ tử xinh đẹp nhất Vong Tiên Tông, là nữ thần trong lòng bọn họ a.

Không ngờ suốt đường quay về tông, Tần Y Y vốn cao cao tại thượng lại lẽo đẽo bám theo, một tấc không rời hắn, bây giờ cả Kiếm Si Nhi cũng quấn quýt lấy hắn, rốt cuộc thiên lý có còn hay không?

Nhưng vấn đề là ngay cả Dương Tình hung uy lan xa mà Lâm Việt cũng có thể sai khiến, bọn hắn làm sao có thể chống lại, bọn hắn chỉ có thể nắm chặt tay mà bi phẫn trong lòng, có mấy tên còn thầm lập lời thề, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!"

Cố nhiên Lâm Việt không biết như thế, mà có biết cũng chẳng thèm để tâm, Kiếm Si Nhi sau khi được hắn ném cho mấy miếng mồi, đã cắn câu, bây giờ còn đang bóp vai cho hắn đây.

"Làm sao đại nhân biết Thiên Diễn Kiếm Quyết?" Kiếm Si Nhi đắn đo, quyết định hỏi dò một câu.

Lâm Việt nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng không trả lời.

Kiếm Si Nhi biết không nên hỏi nhiều, đành phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Lâm Việt.

Không quá lâu, Dương Tình đã quay trở ra, nhìn thấy cảnh này, hơi nhíu mày, lúc nào đệ tử nàng lại có thể dễ dãi như vậy?

"Ngươi lui xuống đi." Lâm Việt mở mắt, đứng lên.

"Tông chủ đang đợi ngài trong điện." Dương Tình vừa nói xong, Lâm Việt đã sớm tiến vào điện, hắn đã biết đáp án, vốn chẳng cần phải nhờ nàng chuyển lời, chẳng qua chỉ là vấn đề thể diện thôi.

Dương Tình ngay người một hồi, Lâm Việt không có bảo nàng làm gì, nhưng mà hắn lại nắm giữ điểm yếu của nàng, nàng không dám rời đi, chỉ có thể ngồi đợi ở đây.

"Sư tôn, tên này là ai vậy?"

Lâm Việt người vừa đi mất, lập tức, một nam đệ tử tiến lên hỏi.

Những người khác cũng đều vô cùng khó chịu, chỉ có Kiếm Si Nhi im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn nơi hắn đi, đợi hắn quay lại.

"Yên lặng, tất cả biến về tu luyện cho ta." Dương Tình nghiêm mặt nói.

Đám nam đệ tử mặt nhăn như trái mướp đắng, đành phải giải tán quay về, chỉ để lại Kiếm Si Nhi một mình ở đó.

"Si Nhi, mục tiêu của con là Đệ Nhị cảnh Kiếm Đạo, cớ sao cũng ở đây làm loạn?"

Dương Tình nhu hòa hỏi han, nàng là người có thiên phú tốt nhất trong các đệ tử của nàng, cố nhiên cũng là yêu thương nhất.

Kiếm Si Nhi cung kính thưa: "Sư tôn, vị kia biết cách giải vấn đề của chiêu cuối."

"Ăn nói xằng bậy, hắn mới có mười mấy tuổi, làm sao biết Kiếm Đạo là cái gì, huống chi Thiên Diễn Kiếm Quyết là sư tôn của bản tọa đích thân truyền dạy, chiêu thứ 10 đừng nói là ta, ngay cả sư tổ của ngươi cũng chưa phá được."

(Sư tổ là sư phụ của sư phụ.)

Dương Tình làm sao có thể tin, tức giận giảng giải cho nàng.

Nhưng khi nàng đem lời Lâm Việt nói lại với Dương Tình, thì nàng lại im lặng hồi lâu, rồi vội vận kiếm khí lên.

Kiếm Si Nhi biết sư phụ mình muốn thử một chút cách nói của Lâm Việt, vôi vàng lui ra sau mấy trượng, tránh bị kiếm khí của nàng quét qua.

Tông Chủ Điện, một nữ tử hơn 30 tuổi, ngồi trên ghế ngọc tạc từ lưu ly, một thân áo hoa thêu bằng chỉ vàng bó sát lộ rõ dáng người thướt tha.

Trên khuôn mặt trắng nõn quyến rũ có mấy phần trưởng thành, một đôi mắt phượng đang cẩn thận xem xét thiếu niên phía dưới, "Quy Khư Đại Mộng Công, công pháp tuyệt mật chỉ có tông chủ Vong Tiên Tông mới được học, vì sao lại biết yếu quyết của nó?"

Lâm Việt cũng đang quan sát thần thái lạnh như băng của một vị cao nhân lánh đời bị làm phiền kia trên gương mặt Cầm Cơ, lại thêm tu vi thâm sâu khó lường, cùng thân phận Tông chủ một đại tông, nàng có được khí thế không giận mà uy, người nào có ý chí hơi kém mà thay thế cho hắn, có lẽ bây giờ hai chân đã bủn rủn muốn ngã rồi.

Nhưng đó là người khác, 10 vạn năm nhàm chán còn không thể làm đánh ngã Lâm Việt, huống gì khí thế của Cầm Cơ hắn cũng không phải chưa từng gặp qua.

Chỉ cần nắm trong tay nữ nhân này, phiền phức của Huyền U liền được giải quyết.

"Ngươi nói sai." Lâm Việt chẳng hề sợ hãi. Ánh mắt Cầm Cơ trở nên sắc như dao khi Lâm Việt tiếp, "Ta không chỉ biết được yếu quyết, mà ngay cả sơ hở cũng rõ ràng."

"Ngươi!" Cầm Cơ lần đầu tiên nhìn thấy người phách lối như vậy, "Công pháp được các đời Tông chủ truyền lại suốt 3 ngàn năm, không thể nào có sai xót."

"Cầm Tông chủ." Lâm Việt nở nụ cười, chậm rãi leo lên bậc thang, tiến tới gần nàng.

Không ai có thể khiêu khích uy nghiêm chủ nhân Vong Tiên Tông như vậy, lập tức một đạo uy áp mạnh mẽ cứng rắn như núi xuất hiện, đè ép xuống Lâm Việt.

Hắn vẫn ung dung thoải mái, đứng cách Cầm Cơ ba thước mà nói: "Ta khuyên ngươi nên biết tự kiềm chế lại một chút, nội thương khi tu Quy Khư Đại Mộng Công hôm qua, ít nhất nửa năm nữa mới khỏi được đấy."