Ha ha ha, nhưng phải nói, Bạch Kính Ngôn kiểu này trông bình thường hơn nhiều, không biết đám người Du Khâu Kinh mà thấy được sẽ có biểu tình thế nào.
Ngay sau đó, 1.500 người tập kết hoàn tất, nam tử trung niên đưa họ đến nội bộ học viện, tuy rằng địa điểm kiểm tra vừa rồi cũng thuộc học viện, nhưng không liên quan đến học viện, chỉ là địa điểm đánh giá mà thôi.
Sau khi đến nơi, hiện lên trước mắt mọi người là sân bãi rộng rãi, kiến trúc cao lớn hùng vĩ, còn có các viện trưởng, trưởng lão, đạo sư … ngồi chờ trên bục cao.
"Tiếp theo, mời viện trưởng, trưởng lão thu nhận đồ đệ ——"
Tất cả các trưởng lão đều khẩn trương nhìn đồ đệ mình nhìn trúng, miễn cho bị viện trưởng chọn mất, viện trưởng đánh giá qua một lượt, phát hiện trình độ của Nam Cung Nguyệt Ly không tậ, còn... liền chọn nàng đi.
“Vị cô nương đứng vị trí đầu tiên hàng thứ nhất kia, có thể bái bản viện trưởng làm vi sư không?” Một thanh âm mê người vang lên, hóa ra cái vị trẻ tuổi soái khí kia là viện trưởng a, rất đẹp trai.
“Thật có thể sao?” Nam Cung Nguyệt Ly nhìn Nguyệt Khinh Trần, rất đẹp trai, tuy rằng đẹp không bằng Hoàng thúc, nhưng cũng không tệ.
"Đương nhiên" Nguyệt Khinh Trần mỉm cười, tiểu nha đầu thật là thú vị, khi còn bé còn nói lớn lên sẽ gả cho ta, nhưng đảo mắt liền quên mất.
“Đệ tử Nam Cung Nguyệt Ly bái kiến sư phụ.” Nam Cung Nguyệt Ly cung kính bái sư.
Một nữ trưởng lão tâm trạng tốt nháy mắt tiêu tán, thật vất vả mới coi trọng một nữ đệ tử, kết quả lại bị hắn nhanh chân đến trước, nhưng không phải viện trưởng trước nay chưa từng nhận nữ đệ tử sao? Tại sao lần này...
Quên đi, nữ hài cũng không tệ, viện trưởng thu nhận xong, nàng liền vội vàng hô lên: "Vô nương đứng thứ tư hàng thứ hai có nguyện bái ta làm thầy?"
Nguyên Sơ Hạ nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào chính mình "Ta? Ta nguyện ý."
"Vậy thì đến đây."
Nguyên Sơ Hạ đi đến hành lễ, “Đệ tử Nguyên Sơ Hạ bái kiến sư phó.” Tuyết Lâm hơi đỡ người lên, thật là một đồ đệ xinh đẹp.
Tuy thiên phú kém hơn người trước một chút, nhưng lại là một mỹ nhân, không tồi không tồi, ta thích.
…
Sau khi các trưởng lão nhận đồ đệ xong, nam tử trung niên đang định tiến hành bước tiếp theo thì một giọng nói đột nhiên vang lên, "Chờ một chút—".
Một tiểu lão đầu lôi tha lôi thôi chạy tới, do không để ý nên vấp phải thứ gì đó, trực tiếp ngã nhào xuống đất, tiểu lão đầu giơ tay biểu thị đợi một lát.
Tiểu lão đầu đứng dậy vỗ vỗ thân thể, "Ha ha ha, vừa rồi không chú ý nên ngã sấp xuống."
“Tại sao Thái thượng trưởng lão lại làm gián đoạn tiến trình? Ngài muốn thu nhận đồ đệ sao?” Nguyệt Khinh Trần nhìn Lâm Hạo nói, khi đến đây, y vẫn là một nam nhân tuấn tú, nhưng là bởi vì… lại sống sờ sờ biến thành bộ dáng này.
“Tiểu gia hỏa ở giữa hàng thứ nhất, có nguyện ý bái lão đầu nhi ta làm thầy không?” Lâm Hạo nhìn về phía tiểu gia hỏa kia, Hỏa Mộc song hệ, thiên phú không tệ, là mầm mống tốt.
Thiếu niên vẫn không biết đang nói mình, nhìn xung quanh thấy không có ai đi ra, y cũng không nhìn qua, có thể vào học đã rất tốt rồi.
Nam Cung Nguyệt Ly nhìn về phía đó, không ngờ chính là thiếu niên được nàng cứu, chỉ là hắn cúi đầu làm gì vậy?
Lâm Hạo đi tới vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi nguyện ý bái lão đầu nhi ta làm vi sư không?” Lúc này, Tô Ninh An mới biết vị trưởng lão đang nói đến là mình.
"Ngươi tên là Tô Ninh An sao? Về sau ngươi chính là đồ đệ của ta." Nói xong kéo người rời đi. "Ta mang đồ đệ của ta rời đi trước, các người tiếp tục."
Nguyệt Khinh Trần ra hiệu cho nam tử trung niên tiếp tục, "Tiếp theo tiến hành hạng mục thứ hai, chia thành các lớp và niên cấp."
Sau khi chia lớp, chính là ký túc xá, Nam Cung Nguyệt Ly đang quan sát ký túc xá của mình, tổng cộng có bốn người, Nam Cung Nguyệt Ly, Tuyết Lộ An, Tô Tình Nhi, Nguyên Sơ Hạ.
"Tiếp theo, xin mời viện trưởng phát biểu."
Nguyệt Khinh Trần đứng dậy và nhìn về phía đám người, "Năm nay, viện của chúng ta nghênh đón một lứa thiên tài mới, bản viện trưởng hy vọng mọi người sẽ tu luyện tốt, và sớm ngày..."
Phát biểu xong, Nguyệt Khinh Trần liếc nhìn tử trung niên, thật là, việc để viện trưởng phát biểu không phải bị hủy bỏ rồi sao? Tại sao lại còn thu xếp, khiến cho ta vừa rồi mới nghĩ ra để phát biểu.
Nam tử trung niêncùng mới nhớ ra, hình như chuyện này đã bỏ đi, thế nhưng lại quên mất, quả nhiên già rồi, đầu óc không còn dùng được.
"Sau đây mời các vị học viên lời từ biệt với gia đình của mình."
Nam Cung Nguyệt Ly chạy đến trước mặt Bắc Mạc Khanh, thật sự rất không nỡ, Hoàng thúc vừa trở về không lâu, nàng liền chuẩn bị rời khỏi "Hoàng thúc, hay là ngươi lưu lại cùng ta mấy ngày."
Lưu lại mấy ngày sao? Còn không bằng mang nhi tử bảo bối đi dạo mấy ngày? "Tiểu nha đầu, không phải là Hoàng thúc không muốn ở lại, chỉ là học viện sợ là không thể lưu lại nha."
Nguyệt Khinh Trần đúng lúc đi xuống, lúc này chú ý tới Bắc Mạc Khanh trong ngực có một cái bao nhỏ, "Nhiếp Chính Vương có thể ở lại mấy ngày, học viện tất nhiên là hoan nghênh."
Nhìn ánh mắt mong đợi của tiểu nha đầu, Bắc Mạc Khanh nhẹ gật đầu, được rồi, mấy ngày nữa lại đi cũng không muộn.
"Ca" Bạch Kính Từ đi tới chỗ Bạch Kính ngôn, rũ đầu xuống, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi nhà.
Bạch Kính Ngôn sờ sờ đầu hắn, “Ừm, ở đây nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì nhớ nói cho ta biết, ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.” Tiểu gia hỏa nhi đã lớn như vậy, trong đó còn có mười năm y không có ở nhà để nhìn tiểu đệ đệ từ nhỏ y đã vô cùng yêu thương.
Bây giờ phải ở đây tu luyện mấy năm, trong lòng vẫn rất khó chịu.
…
—— —— —— —— —— (Nhớ ta không (ಡ ω ಡ), ta lại tới đây)
Lúc này, trong khu rừng rậm ở Thánh Minh Đại Lục xuất hiện một cánh cổng lớn (đại môn), muốn vào thì cần phải có lệnh bài, lệnh bài của Vô Song Lâu chỉ lưu lại hai khối, còn lại thì đã bán hết.
Tại thời điểm này, người từ sáu thế lực đang đợi cánh cổng mở ra, chỉ cần có lệnh bài là có thể tiến vào.
Đế Thần Uyên nhìn đám người của Vô Song Lâu, vốn dĩ muốn nói chuyện nhưng không ngờ lại bị thủ hạ của anh chen ngang, chờ thủ hạ báo cáo xong sự tình, Đế Thần Uyên lại muốn đi qua, nhưng bí cảnh lại đúng lúc mở ra.
Đế Thần Uyên có chút không nói nên lời, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy, còn muốn hỏi về A Thanh, nhưng kết quả hết lần này đến lần khác có chuyện chen ngang.
Đế Vân Mục thấy Đế Thần Uyên như vậy, không thể không nói nói, Chủ thượng thật sự rất thảm, lúc này một nam tử trung niên có chút nghi hoặc, Chủ thượng đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại cảm thấy anh đang tức giận?
Nhìn qua phía Đế Vân Mục, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lão ghé vào bên tai Đế Vân Mục thấp giọng hỏi: "Vân Mục, Trần Nguyên có chuyện gì sao? Ta luôn cảm thấy hôm nay hắn có chút khác thường, nhất là khi nhìn thấy người của Vô Song Lâu. "
“Hình lão, chuyện này ngươi phải hỏi chủ thượng, ta không dám nói.” Hình Thiên Lâm liếc hắn một cái, không nói thì thôi, chờ vào bí cảnh ta tự mình đến hỏi.