Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 49




Bắc Mạc Khanh cũng không nghĩ nhiều, dù sao nếu y đến, thì giết y cũng không sao.



Biên cảnh truyền đến tin khẩn cấp, nước láng giềng bất ngờ tấn công, có mấy người thực lực mạnh mẽ, tướng quân Mặc Giang bị bắt, quân tâm náo loạn, đại bại.

Trong triều, các đại thần nghị luận ầm ĩ về vấn đề biên cảnh, Nam Cung Linh vẻ mặt nghiêm túc.

Bắc Mạc Khanh thỉnh nguyện, muốn đi, nhưng bị Nam Cung Linh đương triều cự tuyệt, chúng quan viên thỉnh, cảm thấy Nhiếp Chính Vương đi là hoàn toàn hợp lý.

Tuy rằng sau buổi tảo triều, Bắc Mạc Khanh bị cấm túc, nhưng tấu chương vẫn được trình lên mỗi ngày, Bắc Mạc Khanh trải qua nửa tháng chán nản, cuối cùng Nam Cung Linh cũng không lay chuyển được Bắc Mạc Khanh, đành phải đồng ý cho Bắc Mạc Khanh đi biên cảnh.

Đi theo còn có trăm vạn đại quân, cùng Việt tướng quân và Bạch Kính Ngôn tướng quân, ba ngày sau sẽ xuất phát tiến về biên cảnh.

Ba người Thư Văn ÚC cũng định đi cùng, Bắc Mạc Khanh liền tính dẫn Cửu Linh theo để học hỏi kinh nghiệm.

Ba ngày sau...

Bắc Mạc Khanh cưỡi Băng Ngọc, phía sau là trăm vạn đại quân và hai vị tướng quân, Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng.

Đi liền không có ai giúp y phê tấu chương a, thật sự không nỡ, hơn nữa thân thể vốn đã ốm yếu, còn đòi đi biên cảnh, tiếc là y không thể ngự giá thân chinh, ai.

Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh gật đầu, ở lại một lúc rồi rời đi, bởi vì đại quân là bộ binh nên đến biên giới cũng mất gần nửa tháng.

Vừa tới nơi, thanh âm của hệ thống vang lên "Kí chủ đã đến biên giới, nhiệm vụ đã kích hoạt, chúc kí chủ mười năm vui vẻ nơi biên ải."

Bắc Mạc Khanh nghe hệ thống chững chạc đường hoàng nói, thật là, nếu ở chiến trường có thể sống vui vẻ, năng lượng mặt trời sẽ từ trong miệng ngươi mà chui ra (?).

Một tháng sau khi Bắc Mạc Khanh đến, không có chuyện gì lớn xảy ra, Bắc Mạc Khanh nhàm chán luyện binh, xem binh pháp, tìm hiểu tin tức quân địch.

Hắn không muốn sử dụng quá nhiều linh lực của mình nên phong ấn lại, thực lực Linh Vương đỉnh phong cũng đủ rồi, khi quân địch nhận được tin tức Bắc Mạc Khanh đã đến biên cảnh, Thái Tư Nhậm liền muốn báo thù rửa hận, rửa sạch nhục nhã, chấn chỉnh binh lực để tháng thứ hai khai chiến.

Bắc Mạc Khanh đích thân dẫn quân giết địch, quân tâm đại chấn, Bắc Mạc Khanh cưỡi Băng Ngọc một kiếm một mạng, trong mắt không có một tia thương hại, đáy mắt hoàn toàn lãnh đạm.

Thượng Quan Nghi thống khoái nhìn Bắc Mạc Khanh giết địch, quân địch cũng có ngày hôm nay, quá tuyệt. "Sát - theo Nhiếp Chính Bương giết địch, giết sạch lũ khốn nạn này, giải cứu Mặc Tướng Quân."

"Sát --"

"Sát --"

"..."

Một lúc sau, chiến trường đầy thi thể, đám người Thái Tự Nhậm nhìn quân Nam Ly càng ngày càng gần, hơi hoảng loạn, nhanh chóng sai người mang Mặc Tướng Quân ra ngoài, muốn dùng con tin để áp chế quân địch lui binh.

Kết quả là tên lính đang trấn giữ Mặc Giang bị Kỳ tướng quân một tiễn xuyên tim, chết đến không thể chết hơn.

Thấy vậy, Thái Tự Nhậm nhờ hai công tử thế gia giúp đỡ, Kỳ tướng quân biết mình không thể giết được mấy vị thanh niên này, bèn nhìn Bắc Mạc Khanh hỏi ý kiến.

Hai bên giằng co, Thái Tự Nhậm đắc ý nhìn Bắc Mạc Khanh, gã có con tin, có cho đối phương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thái Tự Nhậm phách lối nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Tên đối diện đeo mặt nạ kia, không dám lấy mặt thật gặp người à."

“Còn có ba tên phản đồ các ngươi nữa.” Lúc nói còn ghét bỏ lườm bọn họ, dã từ lâu đã không vừa mắt bọn họ, cuối cùng cũng có cơ hội tiêu diệt. Tuy rằng gia tộc của bọn họ cường đại, nhưng chỉ cần tất cả mọi người có mặt ở đây đều chết, thì ai biết được.

Thái Tự Nhậm nghĩ đến đây liền lớn tiếng cười, Bắc Mạc Khanh ghét bỏ nhìn Thái Tự Nhậm như tên điên, Bắc Mạc Khanh nói: "Cái tên đối diện dáng dấp xấu xí khủng khiếp, xấu xí muốn chết kia... "

Vừa nói, hắn vừa nhìn ba người Thư Văn úc hỏi: "Khụ, gọi là gì nhỉ?"

"Thái Tự Nhậm"

"Đúng, Thái Tự Nhậm, chúng ta thương lượng một chút đi? Ngươi thả Mặc tướng quân ra, hôm nay ta sẽ cho ngươi sống sót trở về, thế nào?" Cái tên này cũng quá hợp lý rồi, Thái Tự Nhậm – “Đồ ăn ngươi chết”? Chậc chậc, đúng là hiếm thấy.

Thật sự rất tốt, hắn cũng sắp trở thành người chết rồi, cái tên này thật hợp với tình hình, tên nghe qua quá hay.

Nghe hắn nói vậy, Thái Tự Nhậm vội vàng hét lên: "Ngươi cho là bản thiếu gia ta ngốc sao, giao người cho ngươi ta càng không an toàn, vạn nhất ngươi chơi xấu thì sao?" Hừ hừ, còn muốn lừa gạt ta thả người, đừng mơ.

Bọn người Thư Văn Úc đột nhiên phát hiện người này thế nào lại thiểu não như vậy, thật là không hợp thói thường, hồi đó ở Lý Sênh Đại Lục, gã cũng không ngốc như vậy, chẳng lẽ là hàng giả sao?

Thái Tự Nhậm nhìn về phía Bắc Mạc Khanh: "Như vậy đi, hai người chúng ta đơn độc đấu một trận, nếu ngươi thắng thì ta thả bọn hắn đi, thua thì quỳ xuống xin lỗi ta, đồng thời cởi mặt nạ ra."

Bắc Mạc Khanh tự hỏi, tên này có phải là ngu rồi không, lại đòi đơn đấu với mình sao? A, không được, không thể nói xấu người ta như vậy, người ta không biết thực lực của mình.

"Có thể."

Về phần Thượng Quan Nghi, và mấy người Thư Văn Úc vừa muốn Bắc Mạc Khanh thắng, vừa Bắc Mạc Khanh thua, nhưng dĩ nhiên là bọn họ muốn Bắc Mạc Khanh thắng hơn.

Bọn họ muốn cứu Mặc Tướng Quân, cũng muốn xem mặt của Bắc Mạc Khanh, dù sao nghe đồn rằng Bắc Mạc Khanh xinh đẹp vô song, nam nữ khó phân, nhưng cũng có tin đồn rằng khuôn mặt của Bắc Mạc Khanh bị hủy, cho nên hắn mới đeo mặt nạ.

Mọi người ai cũng đều hiếu kỳ nha.

Thái Tự Nhậm xuống ngựa tiến vào giữa, Bắc Mạc Khanh cũng bước xuống đi về phía Thái Tự Nhậm, Bắc Mạc Khanh vẫn đang tiến lên, Thái Tự Nhậm không chờ kịp vội vàng ra tay, nhưng lại bị ô (dù) của Bắc Mạc Khanh chặn lại.

Thái Tự Nhậm kinh ngạc lùi lại vài bước, sững sờ nhìn Bắc Mạc Khanh đang cầm ô đứng ở đó.

Chỉ thấy Bắc Mạc Khanh khẽ xoay ô, chuông treo dọc ô vang lên tựa như nhắc nhở, Thái Tự Nhậm chậm rãi bỏ kiếm xuống, Bắc Mạc Khanh bước vào đến.

Đi đến trước mặt Thái Tự Nhậm, Bắc Mạc Khanh dừng lại, tiếng chuông cũng biến mất, Thái Tự Nhậm lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Bắc Mạc Khanh.

Thái Tự Nhậm vừa định chém Bắc Mạc Khanh, bỗng nhiên hai bên vai nhói lên, hai cánh tay rơi xuống đất.

Mọi người cũng nghi hoặc, bọn họ tuyệt không nhìn thấy Bắc Mặc Khanh ra tay, hai cánh tay của Thái Tự Nhậm là chuyện gì xảy ra.

Vài giây trước khi cánh tay của Thái Tự Nhậm bị chặt đứt, vài sợi tơ mỏng đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện từ trong chiếc chuông trên ô của Bắc Mạc Khanh, quấn quanh cánh tay, cổ, còn có cả chân của Thái Tự Nhậm, chỉ cần Bắc Mạc Khanh động tay một cái, tứ chi của gã sẽ lìa thân.

Thái Tự Nhậm kinh hãi hét lên: "Ta nhận thua, các ngươi mang người đi đi, tha cho ta, đừng giết ta, ta không muốn chết..."

Bắc Mạc Khanh nhìn Thái Tự Nhậm nói: "Ồ? Không muốn chết sao, nhưng mới nãy ta cho ngươi cơ hội, chính ngươi không cần mà."

“Không, cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ thả bọn họ đi.” Thái Tự Nhậm nhìn Bắc Mạc Khanh khẩn cầu.

Bắc Mạc Khanh trực tiếp chuyển động tay, Thái Tự Nhậm liền bị chia thành nhiều mảnh, đầu rơi xuống đất còn lăn vài vòng, đôi mắt trừng to kia tràn đầy tuyệt vọng, hoảng sợ cùng nghi hoặc.