Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 10




Nam Cung Linh tỏ vẻ kích động "Lễ vật huynh tặng cũng không phải thứ gì quá tốt, tiểu đệ sẵn lòng thu hạ, huynh rất cao hứng.”

Bắc Mạc Khanh trợn tròn mắt, phối hợp với Nam Cung Linh diễn kịch "Sao lại không tốt được, đây quả thực là lễ vật tuyệt vời nhất."



Diễn một hồi, Nam Cung Linh biểu thị không diễn tiếp được nữa, liền lái sang chuyện khác "Vậy về sau huynh gọi đệ là Tiểu Khanh đi."

Bắc Mạc Khanh nghe được cái tên quen thuộc này dừng một chút, rất nhanh liền trở lại bình thường, nhưng vẫn bị Nam Cung Linh thấy được.

Nam Cung Linh nhìn sắc trời đã tối liền kết thúc cuộc nói chuyện "Không còn sớm, Tiểu Khanh về sớm đi, nhớ đi đường cẩn thận."

"Ám, chiếu cố tốt công tử nhà ngươi."

Vừa dứt lời một đạo hắc ảnh vọt đến sau lưng Bắc Mạc Khanh, chính là Ám.

"Thuộc hạ sẽ chiếu cố tốt công tử, thỉnh Bệ Hạ yên tâm."

Trên đường trở về

Bắc Mạc Khanh từ từ nhắm mắt hồi tưởng đủ loại sự tình đã diễn ra hôm nay, nói không chịu là giả, một người chết khiến mình áy náy, tưởng nhiệm chừng ấy năm. Bây giờ lại một người tương tự người ấy xuất hiện ngay trước mặt mình, hơn nữa bọn họ lại rất giống nhau.

Hệ thống nhìn dáng vẻ này của ký chủ liền cảm thấy không thoải mái, bản hệ thống sẽ giúp ký chủ điều tra kỹ càng.

Sau khi trở lại phủ đệ, Bắc Mạc Khan vẫn luôn im lặng suốt dọc đường trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ. Ám thấy công tử nhà mình như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Đêm nay, Bắc Mạc Khanh suy nghĩ rất nhiệu, hắn không thể tiếp tục như vậy, hắn vẫn còn rất yếu, hắn nhất định phải mạnh lên.

Ta đã mất đi một đại ca ca, không thể tiếp tục mất thêm một người nữa. Bắc Mạc Khanh không phát hiện sát khi quanh thân ngày càng nặng.

Bắc Mạc Khanh người đầy sát khí tiến vào không gian, khiến cho Tiểu Thanh Viên giật nảy mình, bỗng nhiên Bắc Mạc Khanh lại biến mất, làm Tiểu Thanh Viên càng thêm hoang mang, chủ nhân có chuyện gì vậy, thật đáng sợ.

Bắc Mạc Khanh cũng không biết hắn rốt cuộc bị làm sau, chỉ biết sau khi tiến vào không gian hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu, nên liền thoát ra ngoài.

Đầu càng lúc càng đau, đau đến mất Bắc Mạc Khanh hô hấp khó khăn, hắn cuộn mình lại cố gắng giảm bớt đau đớn, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, mà còn đau hơn, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Lúc này hệ thống còn đang ở hệ thống chủ điều tra xem Nam Cung Linh có phải Nam Cung Minh hay không.

Ý thức Bắc Mạc Khanh càng ngày càng mơ hồ, chậm rãi ngất đi.

Không lâu sau, Bắc Mạc Khanh đột nhiên chậm rãi từ trên giường đứng dậy, mặt không biểu tình bước ra ngoài, Ám thấy Bắc Mạc Khanh đi ra, vừa định theo sau, đột nhiên bị Bắc Mạc Khanh một kích đánh bay, Ám đụng ngã mấy cái cây liên tiếp, cuối cùng va vào hòn non bộ mới dừng lại.

Ám ngã xuống đất, ý thức có chút mơ hồ, toàn thân đau nhức kịch liệt, y giãy dụa muốn đứng lên, khoang miệng tràn lên một cỗ hương vị máu tanh ngọt, nhịn không được phun ra.

Bắc Mạc Khanh đã đi ra khỏi phủ đệ, Ám chịu đựng đau đớn lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ, bên trong có chứa Linh Điệp, Ám đem chuyện vừa xảy ra truyền cho Linh Điệp, vừa truyền xong liền hôn mê bất tỉnh.

Linh Điệp từ trong tay Ám bay lên, trong nhày mắt đã đến hoàng cung, lại nhoáng một cái liền đến trước giường Nam Cung Linh, Nam Cung Linh cảm nhận được khí tức của Linh Điệp lập tức ngồi dậy, Linh Điệp liền bay thằng qua chỗ Nam Cung Linh. Rồi nhập đến gần trán Nam Cung Linh (Linh Điệp không bay vào trong đầu, chỉ là vừa chạm đến trán Nam Cung Linh liền tiêu tán, nhìn qua giống như tiến vào đầu Nam Cung Linh, sau khi Linh Điệp tiêu tán tin tức liền xuất hiện trong đầu Nam Cung Linh.)

Lúc này Bắc Mạc Khanh đã đến Rừng rậm ma thú, lúc này đã đến kia phiến ma thú thâm lâm, trông thấy sinh vật sống liền đại khai sát giới, hoàn toàn không chừa đường sống.

Không bao lâu rừng rậm liền trở thành một biển máu, thi thể ma thú cùng huyết dịch lẫn lộn, quang cảnh huyết tinh đến cực điểm.

Bắc Mạc Khanh nhìn thấy thi thể cũng vết máu đầy đất, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh. Cũng là một cảnh tượng giống bây giờ, khắp mặt đất là la liệt xác trẻ em, còn có cả các loại nội tạng ruột, gan, … trộn lẫn vào nhau.

Bắc Mạc Khanh ôm đầu, đau đớn kịch liệt làm hắn đình chỉ hành động, sát khí quanh thân cùng cảnh tượng máu me khiến những ma thú may mắn còn sống sót khác tránh xa.

Ở một bên khách, Nam Cung Linh trong lòng căng thẳng đến hơi nóng nảy, còn chưa tìm được Bắc Mạc Khanh, mấy thuộc hạ ra ngoài tìm kiếm đều không có tin tức, chứng tỏ không còn ở trong thành, chỉ có thể trông cậy vào những người đang tìm kiếm ngoài thành.

Nam Cung Linh đứng ngồi không yêu, đi đi lại lại trong thư phòng, bỗng có một người áo đen xuất hiện “Thuộc hạ vẫn chưa tìm được Nhiếp Chính Vương, tuy nhiên thuộc hạ tìm thấy Ám, Ám bị thường rất nặng, thuộc hạ tự ý chủ trưởng mang y về, thỉnh chủ thượng trách phạt.” Ám vệ này tên là Ám Dạ, trước đây là Phó Thủ lĩnh đội ám vệ, bây giờ đã thành Thủ Lĩnh.

"Người đâu, mang vào đi."

Ám Dạ ra ngoài thư phòng ôm Ám vào, Nam Cung Linh tiến qua xem xét, đây đâu phải chỉ trọng thương, rõ ràng là sắp chết.

Nam Cung Linh lập tức nhét một viên Lục phẩm Trị liệu đan cho Ám, chính là đan dược Bắc Mạc Khanh đã cấp.

Vết thương của ám nhanh chóng khép lại, một ám vệ máu me đầy người đi đến, chẳng qua đó không phải máu của gã mà là máu của ma thú bị tàn sát trong rừng, Ám Thất vô tình chứng kiến cảnh tượng khiến cho tâm lý bị chấn kinh, trực tiếp ngã xuống đất, rơi vào biển máu, dính đầy một thân.

“Chủ thượng, đã tìm được người, là ở trong Rừng rậm Ma thủ, Nhiếp Chính Vương trông hơi bất thường, vả lại …”

Không đợi Ám Thất nói xong, Nam Cung Linh liền hô “Dẫn đường, người còn sống không?”

Ám Thất không biết nên nói gì, đành phải trả lời câu hỏi của Ám Thượng “Còn sống, thuộc hạ xin dẫn đường.”

Đám người vừa đến Rừng rậm Ma thú, đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi.

Càng đến gần phía Bắc Mạc Khanh, tràng cảnh đang sợ kia cũng đập vào mắt mọi người, Bắc Mạc Khanh đang đập mạnh đầu minh, càng lúc càng đau, kiếm của hắn rơi trên mặt đất, còn hắn quỳ trên mặt đất ôm đầu gào thét.

Nam Cung Linh thấy cảnh tượng đó, định chạy tới, thế nhưng lại bị Ám Dạ ngăn cản.

Nam Cung Linh đang lòng nhìn Bắc Mạc Khanh, nước mắt lưng tròng, không để ý ám vệ ngăn cản, chạy đến bên cạnh Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh chịu đựng đau đớn từng bước tới gần Nam Cung Linh.

Bắc Mạc Khanh không công kích Nam Cung Linh mà ôm lấy hắn run rẩy nói: “Ca ca, đừng rời khỏi Tiểu Khanh, Tiểu Khanh không muốn chạy thoát, Tiểu Khanh chỉ cần ca ca còn sống, ca ca đừng rời bỏ em, Tiểu Khanh rất sợ hãi …” (vì Tiểu Khanh đang nói đến Nam Cung Minh ở hiện đại nên mình để anh – em nhé).

Nam Cung Linh biết ca ca đệ ấy đang gọi là Nam Thanh Minh, hắn vỗ vỗ lưng Bắc Mạc Khanh, an ủi: “Đừng sợ, ca ca không đi, Tiểu Khanh đừng sợ.”

Bắc Mạc Khanh đột nhiên quát ầm lên: "Anh nói dối, nói dối, anh lừa em ra ngoài, mà anh thì chết rồi, anh là đồ lừa đảo, đại lừa đảo … anh đi đi, khụ khụ..” Giọng Bắc Mạc Khanh càng ngày càng yếu, muốn đẩy Nam Cung Linh ra.

Nam Cung Linh ôm chặt lấy Bắc Mạc Khanh: “Tiểu Khanh đừng sợ, ca ca không lừa đệ, đệ còn có đại ca ca, đừng sợ, chúng ta về nhà có được không?” Bắc Mạc Khanh suy yếu ghé vào vai Nam Cung Linh thút thít khóc, Nam Cung Linh cũng không có biện pháp, chỉ có thể một mực dỗ dành.