Chương 21: Sự việc dần được hé mở
-Ta là Isabella, một tinh linh. Vừa nói, cô nàng vừa đưa tay vào làn tóc trắng như tuyết của mình, gỡ lên hai chiếc tai dài nhỏ nhắn, một đặc trưng chủ yếu để nhận biết tộc tinh linh.
Mọi người thấy vậy kinh ngạc "Oa!" một tiếng, nhưng sau đó thấy biểu hiện bình thản của Hanz thì chẳng ai lên tiếng nữa.
Hanz nhíu mày, kì thật hắn cả hai đời đều chưa từng được thấy tinh linh, chỉ có thể biết đến thông qua những nội dung trên mạng, mà hiện giờ, người thật việc thật hiện lên ngay trước mặt hắn, nói hắn trong lòng k·hông k·ích động, vậy tuyệt đối là giả rồi. Hắn cực kỳ muốn đi lên quan sát và chiêm ngưỡng thật kỹ cô nàng tinh linh tộc xinh đẹp mê người này, nhưng hắn phải cố kìm lòng lại, hắn không muốn bản thân cô ta cảm thấy siêu việt, không muốn quyền chủ động nằm trong tay cô ả. Liền lập tức nói:
-Ồ, thì ra cô là một tinh linh tộc, ta từng nghe nói tinh linh tộc rất xinh đẹp, nhưng cũng cực kỳ ít người được nhìn thấy, không ngờ có thể tận mắt kiểm chứng, thật là may mắn... Nhưng
Nói đến đây Hanz bỗng dừng lại một nhịp, sau đó tiếp tục.
-Ở đây, tại đất nước này, ta không muốn bất kỳ ai cảm thấy mình đặc biệt cả, ta tin rằng bản thân cô cũng nghĩ như vậy, ta muốn dùng sự bình đẳng để đối đãi tất cả mọi người, là nền móng để xây dựng quốc gia này, vậy nên, cô cứ an tâm, ta không có ý định đối xử cô khác biệt với mọi người đâu, cứ tiếp tục nói hết mọi thứ đi.
-Cảm ơn, đấy cũng là tất cả những gì mà ta và tộc nhân của ta khao khát, chúng ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như con người các ngươi thôi, đặc biệt để bị săn bắt, đặc biệt để trở thành vật nuôi nhốt hay trò chơi cho các quý tộc con người, ta thật sự ghê tởm với sự đặc biệt ấy, chúng ta đã phải trốn sâu vào rừng hoang núi thẳm, nhưng các ngươi đâu có dễ dàng tha cho tinh linh tộc chúng ta, ngay mùa đông năm nay, đã có hàng ngàn binh lính con người truy quét chúng ta, khiến cho bọn ta sống không có một ngày hạnh phúc, chứng kiến từng người, từng người thân bên cạnh chúng ta bị bọn chúng bắt được và mang đi, tất cả đều như sống trong địa ngục, chẳng biết bao giờ sẽ đến lượt mình, cuối cùng ngay cả bản thân ta cũng rơi vào bàn tay của chúng. Chúng ta có lỗi gì với con người các ngươi cơ chứ? Isabella cắn chặt môi thống khổ nói ra.
Nhìn thấy cô gái bé nhỏ trước mặt, lại nghĩ đến những tình cảnh khó khăn cô từng trải qua, Hanz bất giác cảm thấy trái tim như bị ai bóp nghẹt, cố kìm lòng, nhỏ trầm giọng:"Thật không ngờ các cô phải trải qua những ngày tháng như vậy, nhưng hiện tại, cô đã là một phần tử của đất nước này, một con dân của ta, ta sẽ bảo vệ cô trước bất kỳ một thế lực nào, dù là hi sinh đến người cuối cùng, dù ta có nằm xuống đi chăng nữa, tuyệt đối sẽ không cho phép ai chà đạp con dân của ta!"
Isabella ngẩng mặt lên, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt mình, hai tay nắm chặt lại với nhau, một hồi, bỗng dưng òa khóc nức nở trông cực kỳ thương cảm.
Thấy vậy, Hanz nhanh chóng chạy đến định ôm cô nàng vào lòng như một phản xạ tự nhiên, nhưng khi nhấc tay lên đột nhiên tỉnh lại, cúi xuống xoa đầu cô nàng không nói gì cả. Nhưng ở đằng xa, một bóng hình xinh đẹp đang nhìn về bên này bỗng quay ngoắt người đi, miệng còn lẩm bẩm: "Hừ! Thật giỏi lừa trẻ con!"
Không gian ở đây như ngừng lại, chỉ còn nghe tiếng khóc thút thít nhỏ dần của cô nàng, sau khi trút đi hết mọi thống khổ, đau đớn trong lòng, nàng ngẩng đầu lên nhoẻn một nụ cười nói một tiếng cảm ơn.
Một nụ cười như xóa tan đi vẻ lạnh băng cô độc, một nụ cười như ánh nắng ban mai phá tan đi giá rét của những ngày băng tuyết, đóa sen ấy đã nở rộ rồi, Hanz như đắm chìm vào nụ cười kia, thật đẹp! Nhưng hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, nhẹ nhàng hỏi:"Cô nói, mùa đông này có rất nhiều binh lính truy bắt các cô, mọi năm cũng như vậy hả?"
-Không phải, chỉ mình năm nay thôi. Isabella lắc đầu đáp.
Hanz nhíu mày nghi hoặc, như nhận ra điều gì hắn lại tiếp tục hỏi: "Vậy, cô có biết bọn chúng đến từ đâu không?"
-Hình như ta đã từng nghe được hai tên binh sĩ canh gác nói chuyện với nhau, năm nay có một tên Bá Tước mới đến nhậm chức, hắn ta liên kết với rất nhiều những Bá tước ở những thành khác, xuất quân thu thập cả thú nhân và tinh linh bọn ta.
Con mẹ nó! Hanz tức giận chửi cha bới mẹ trong lòng, thật đúng như những gì hắn nghĩ, khốn kiếp! Bọn chó má ấy chẳng hề để tâm đến sinh mạng những người dân ở đây, mà đi tìm thứ thú vui bệnh hoạn cho bản thân mình, thật không thể bình tĩnh nổi. Nhưng bản thân hắn biết, hiện tại với thế lực của mình, hắn chẳng thể nào làm gì nổi đám người kia. Một cảm giác cực kỳ biệt khuất xuất hiện trong Hanz, hắn hữu tâm nhưng tiếc là vô lực. Tâm trạng Hanz lúc này cực kỳ tệ. Nắm chặt hai tay, hắn cố kìm giọng, gằn từng chữ nói:"Vậy à, ta hiểu rồi, nhưng cô tiếp tục kể câu chuyện của mình đi, ta thật sự rất nghi ngờ về hành động của tên kia, chắc cô cũng hiểu cảm nhận của ta mà, mong cô có thể gỡ đi nút thắt này trong lòng ta."
Nhận thấy tâm trạng của Hanz có chút không đúng, Isabella cũng chẳng nhiều lời, liền nói một mạch : "Ừm, đích thật ta có biết bọn hắn, câu chuyện đầu tiên bắt đầu từ việc sau khi ta b·ị b·ắt, lúc ấy ta được mang về một nơi gọi là nơi tập kết như trong mồm đám người kia, ở đây cũng có rất nhiều những tinh linh như chúng ta b·ị b·ắt về, nhốt trong những chiếc lồng sắt bị khóa kín, tay chân thì bị trói chặt chỉ khi nào đến lúc ăn mới được mở ra. Nơi này là vùng đất nằm giữa hai mỏ khai thác, một mỏ là than, còn một mỏ là sắt, bọn hắn bắt những nam thú nhân lại để khai thác quặng cùng với những đám người xúc phạm quý tộc bị đày đi. Còn những nữ thú nhân thì đều bị nhốt giống hệt tinh linh tộc chúng ta chờ đợi đám người của bọn quý tộc đến mang đi, thường thì cứ mỗi tháng bọn chúng sẽ đến lấy một lần, theo như những gì ta nghe được thì khoảng cách lần này bọn chúng đến nhận người chỉ còn cách một tuần mà thôi."
Dừng một chút lấy hơi, nàng nói tiếp: "Ở nơi ấy, chứng kiến những nô lệ bị bọn chúng đ·ánh đ·ập, h·ành h·ạ, ta thật sự rất hận, rất muốn bọn hắn vùng lên mà trốn đi, nhưng thật sự là ta nghĩ nhiều, còn nhớ có một lần, ta tận mắt chứng kiến một gã nô lệ thú nhân cường tráng bởi vì cứu một đồng bạn do quá đói mà kiệt sức không thể làm việc khiến hắn liên tục bị một tên lính quất roi vào mà bị chính tên lính kia đánh lan sang, nhưng tên thú nhân kia cực kỳ khỏe, người này chỉ dùng một tay nhấc tên lính ném ra xa, sau đó cho dù bị một đám lính trang bị v·ũ k·hí tiến đến quần ẩu nhưng hắn vẫn một mình tay không hất văng từng người một, nhưng cuối cùng, ngươi biết không, kết cục của hắn vẫn là bị khống chế bởi hai tên gọi là Chiến Thần của loài người các ngươi."
-"Cái gì? Chiến Thần?" Hanz kinh ngạc lên hô to. Quả thật thông tin này quá kinh hãi, đây chính là những tên "Thần long thấy đầu không thấy đuôi" chân chính, danh xưng của bọn hắn chỉ nghe thôi cũng khiến người ta kh·iếp sợ, ấy vậy mà nơi đó có tận hai tên, à không, ít nhất hai tên. Quá dọa người. Hanz nghĩ mà sợ hãi.
Nhận ra mình thất thố, Hanz vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi đã cắt ngang, cô tiếp tục đi".
-Ừm, không sao! Lại nói, tên kia sau khi bị khống chế, mau chóng bị trói lại, sau đó cột chặt vào một cây thập tự ở vùng đất trống chính giữa trước mặt bọn ta và bị bọn chúng đ·ánh đ·ập d·ã m·an nhằm răn đe chúng ta, sau đó còn bị bỏ đói. Nhưng ngay đêm ấy chẳng biết bằng cách gì, hắn phá nát cả cây thập tự và thoát ra được, sau đó đi đến phá lồng giải thoát cho chúng ta.
Nói đến đây, Isabella liền thở dài, sau đó như hồi tưởng lại những chuyện mình từng trải qua, nhẹ nhàng nói :
-Nhưng mới chỉ kịp mở cho ta thì bị phát hiện, ta chẳng biết nên gọi đấy là may mắn của ta hay xui xẻo của hắn và những người khác nữa, lúc đó ngay lập tức cả hai chúng ta đều chạy thật nhanh đi. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thoát ra được bởi vì bọn chúng quá đông, khi trốn vào trong rừng, chúng ta đã bị bao vây, nhận ra không thể cùng thoát, hắn đành hi sinh bản thân mình làm mồi nhử, còn để ta trốn thoát một mình, tuy nhiên, một tinh linh tộc mất đi đối với bọn hắn quả thật không ai có thể gánh được trách nhiệm, nên bọn hắn huy động một lực lượng lớn tìm kiếm ta. Chạy trong vô vọng, nhưng cuối cùng ông trời không triệt đường sống của bất kỳ ai cả, tình cờ ngay lúc sắp bị đuổi đến, ta gặp hai tên kia, trong đó một tên là gã lính đã ngất xỉu kia, còn một tên là Slay từ trong miệng ngươi! "