Giọng nói điện tử của hệ thống vẫn rất gấp gáp, trong sự gấp gáp lại mang theo một tia an tâm.
[Yêu cầu ký chủ Tạ Ngưng hủy diệt trăng m.á.u trước khi thiên đạo ra đời, sau khi trăng m.á.u bị hủy diệt, nguy cơ hủy diệt thế giới sẽ được giải trừ, ký chủ có thể nhận thưởng và trở về hiện thực.]
"Ngươi trở về chỉ để nói nhảm sao? Ngươi xem ta giống người có thể hủy diệt thứ đó sao?"
[Ký chủ có thể. Sau khi mô phỏng ở vị diện cao hơn, ký chủ là người có tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ này cao nhất.]
Vậy vị diện cao hơn của các ngươi không đáng tin cậy lắm.
Ta đã bị một loạt tin tức năng lượng cao làm cho choáng váng, như con vịt Psyduck ôm đầu ngồi xổm xuống.
"Ta chỉ là một đầu bếp bình thường, chuyện dũng cảm nhất từng làm, chỉ là giật điện thoại của tên biến thái chụp lén cô gái nhỏ trên xe buýt.
"Ta ngay cả một con chuột cũng chưa từng đánh chết..."
Không phải, thực sự muốn ta đánh Sukuna sao?
[Ngươi có thể, chỉ có ngươi là người ngoài cuộc không bị thiên đạo khống chế.]
Ta vẫn yếu ớt đến mức không đứng dậy nổi.
[Nếu ngươi không dũng cảm lên, thế giới này sẽ bị hủy diệt, tất cả mọi người sẽ chết, bao gồm cả ba người phía sau ngươi.]
Ta buông tay đang ôm đầu ra.
[Ký chủ Tạ Ngưng, ngươi không phải vẫn luôn muốn có gia đình sao, bây giờ ngươi có gia đình rồi, ngươi không thể vì gia đình mà dũng cảm sao?]
Hệ thống lúc biến mất sẽ không đi học lỏm kỹ năng thuyết phục của Otaku chứ.
[Kẻ vô dụng như Denji còn có thể đánh bại Makima, tại sao ngươi lại không thể? Quay đầu nhìn xem, ngươi cũng có Pochita của ngươi.]
Đủ rồi! Ngươi quả nhiên là đi học lỏm Otaku!
...
Đúng như hệ thống nói, sau khi cốt truyện thay đổi, người duy nhất có thể ngăn cản trăng m.á.u chính là ta.
Nhìn vết nứt trên bầu trời sắp lan đến bầu trời phía trên con phố u tối.
Ta vịn vào đầu gối tê dại, cắn răng đứng dậy.
Người đầu tiên đứng trước mặt ta là Nam Phổ Nguyệt.
Con rắn đen vốn chỉ dài bằng cánh tay, trên đầu mọc ra một đôi sừng rồng.
Rắn đen thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay ta, sau đó chậm rãi dài ra.
Trong ánh sáng, một thanh kiếm dài màu đen mang theo uy áp mơ hồ rơi vào tay ta.
Tiếng lòng của Nam Phổ Nguyệt vang lên trong đầu ta: "Tỷ tỷ, lát nữa đánh c.h.ế.t nó! Yên tâm giao cho ta, ngươi cứ trốn sau lưng ta!"
Dư Thanh tiến lên vài bước, từ phía sau đưa tay ra chậm rãi ôm lấy ta, kéo ta vào lòng nàng.
Vốn tưởng chỉ là một cái ôm đơn thuần, ta đột nhiên cảm thấy bên hông nóng lên.
Đang định cúi đầu, lại bị Tống Trường Thiện trước mặt nắm cằm, ngăn cản động tác nhìn xuống.
Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa
Ta như nhân bánh quy kẹp giữa, vừa định hỏi tư thế này có phải không được hài hòa lắm không.
Liền thấy Tống Trường Thiện kéo xuống dải lụa trắng mà ta luôn buộc trên tóc.
Thiếu niên yêu dị buộc dải lụa trắng lên mắt ta, vòng qua vòng lại, như đang gói ghém món quà mà mình thích nhất.
Tầm nhìn bị dải lụa trắng che khuất, hiện thực biến mất khỏi mắt ta.
Nhưng vận mệnh của thế gian lại xuất hiện trước mắt ta vào lúc này.
Vầng trăng m.á.u đó, cũng biến thành hình dạng chân thật nhất trong "mắt" ta.
Tống Trường Thiện sờ sờ mắt ta bị dải lụa trắng che khuất, giọng nói nhẹ nhàng như một giấc mơ:
"Đi kết thúc ván cờ này đi, kiếm cốt của Dư Thanh sẽ bảo vệ ngươi, chờ ngươi tỉnh lại, mọi thứ sẽ kết thúc."
...
Nam Phổ Nguyệt hóa thành thanh kiếm dài mang ta bay thẳng đến trước mặt kẻ địch.
Thiên nhãn của Tống Trường Thiện giúp ta nhìn rõ điểm yếu của trăng máu.
Còn kiếm cốt của Dư Thanh, giúp ta miễn dịch với mọi tổn thương và ăn mòn từ trăng máu.
Kiếm thứ nhất rơi xuống.
Vô số sợi chỉ đỏ nối liền chúng sinh tam giới, kéo dài từ trăng máu, ầm ầm đứt đoạn.
Kiếm thứ hai.
Trái tim ở trung tâm của trăng m.á.u bị đ.â.m thủng, cùng với tiếng kêu thét chói tai, xu hướng tan rã của trời đất đột nhiên chậm lại.
Kiếm thứ ba.
Đồng thời với việc uy áp vô hình của thiên đạo đập vào ta, thanh kiếm dài trong tay cũng hóa thành một con rồng đen hung dữ, một ngụm cắn nát trái tim đang cố gắng hồi phục.
Một giây, hai giây.
Thế giới dường như ngưng đọng vào lúc này.
"Bùm."