[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 55




[Cá Mập Con 0:1 Plori)

MC: "Tuy đội Cá Mập Con có tiến triển, nhưng thật tiếc rằng về giữa trận họ mắc lỗi liên tiếp, tạo thế thượng phong cho đối thủ. Nhưng không sao, đây chỉ mới là ván đầu tiên thôi, vẫn còn khả năng lật lại ưu thế của mình...."

Tâm trạng của đội cậu cũng không có gì thay đổi nhiều, ván đầu này xem như thăm dò năng lực của đối phương cũng chẳng lỗ nhiều.

Át chủ bài vẫn chưa bị lộ tẩy, nên đội Plori chủ quan vào trận thứ hai sẽ có tỉ lệ thực hiện là 45%.

Còn phần trăm còn lại đương nhiên sẽ là dè chừng rồi, trước ngưỡng chiến thắng mà đã tự cao thì thua cuộc cũng khá là quen thuộc.

Đào Nguyên nhìn lại KDA của mình và cả đội, cũng không khó để nhận ra rằng bản thân đã mắc phải lỗi ở đâu.

Nhưng nếu chiến thuật giữa và cuối trận của đội Plori là mai phục trước những mục tiêu lớn, có lẽ cần phải thay đổi chiến thuật mới rồi.

"Các cậu, chúng ta sẽ dùng chiến thuật Tương kế tựu kế, cũng mai phục trước Long Tề."

Ngọc Lân: "Thay đổi chiến thuật đột ngột như thế ổn không, hay là cứ duy trì như hiện tại cũng không thành vấn để mà ?"

Đào Nguyên: "Tớ thì cũng...."

Hữu Lộc: "Đào Nguyên, trận đấu không thể nào họ sử dụng cùng một phương pháp trong 2 trận đâu, giờ họ cũng biết thực lực của mình, đương nhiên sẽ có đối sách mới rồi."

Đào Nguyên: "...Cậu nói đúng."

Cậu không phản bác được, làm đội trưởng hóá ra lại có quá nhiều vấn đề thế này.

Viền Phong cũng có dặn cậu về việc phải kiềm chế và mở rộng tư duy này, thể mà suýt chút nữa chỉ vì một lúc bốc đồng về kết quả mà thay đổi cả cách đánh của đội rồi.

Càng nóng giận thì càng dễ mắc lỗi, cảm xúc đó chính là thứ mấu chốt để đối thủ nằm trên cơ.

"Tớ sẽ lau mặt một chút, vẫn còn tới 4 phút trước khi bắt đầu ván đấu thứ hai."

Hữu Lộc: "Cậu vẫn giữ đầu lạnh là một chuyện tốt rồi, trận sau cứ chậm rãi mà đánh thôi."



Cậu lấy giấy ướt trong túi ra lau một lượt mặt, các ngón tay hay màn hình điện thoại cũng không bỏ sót một chỗ nào cả.

Bây giờ là lúc cậu phải lấy lại tỉnh táo, tuyệt đối không được lơ là cảnh giác lần nào.

Trận tiếp theo nhất định phải thắng, vậy mới không đánh mất mặt.

Mặt khác, tại nơi xây dựng cô nhi viện, có một cặp vợ chồng đi xe máy khá cũ kĩ đi tới công trường bất ngờ tới làm loạn, các công nhân bị tình huống này suýt nữa mắng chửi luôn rồi.

"Mấy người không phận sự thì đừng tới đây, mau rời đi bằng không tôi sẽ gọi người tới lôi hai người."

"Tụi tao chỉ tới tìm người, không biết thì mau biến ra chỗ khác !"

Tiếng cãi vã cũng rất to, Khoa Vũ ngồi bên trong xử lý công việc cũng cảm thấy nhức nhối.

Tiếng công trường vẫn còn miễn cưỡng làm việc tại đây phòng trường hợp xấu, giờ lại kiếm thêm chuyện nữa chắc hẳn muốn uýnh lộn đúng không.

Thư ký vội can thiệp: "Thưa phó chủ tích, tôi sẽ ra ngoài xử lý ngay....

"Không cần, tôi sẽ trực tiếp ra ngoài xem đã có chuyện gì."

Cô tiện tay cầm lấy một cây thanh gỗ, chuẩn bị tinh thần đập người không yên phận rồi.

Một thời làm đàn chị, loại nào cũng gặp rồi, chẳng lẽ còn phải đứng yên mà nhìn ?

"Cô chú làm ơn rời đi giúp, đây đang thi công rồi, không phải người có phận sự thì không được vào..."

"Tụi tao tìm người thôi mà cũng khó khăn ư ? Mấy người đây là muốn ức hiếp người già đúng không !"

"Đủ rồi, nếu muốn gây sự thì mau chóng ra chỗ khác ngay, bằng không tôi có quyền gọi công an tới làm việc với mấy người !"

Cô vừa bước ra, khí chất tự nhiên đã khiến hai vợ chồng cảm thấy lạnh sống lưng, không dám lớn tiếng ngay nữa.



Vội vã chạy tới gần cô bằng cử chỉ của người thường, cô khẽ nhíu mày những vẫn cố hỏi nguyên do.

"Chú dì cũng biết nơi này hiện đang thi công, không phận sự với người ngoài. Nếu chỉ là sự cố, cháu sẽ xem chuyện này như chưa tồn tại."

Người vợ vội lên tiếng: "Chúng tôi tìm đứa con trai thất lạc của tôi, cũng đã hơn mười mấy năm rồi, nếu cô biết thông tin thì tốt quá...."

"Đứa con ?"

Cô thấy hai người này bị thần kinh thật.

Nơi này là công trường, đâu phải là nơi giữ trẻ lạc đâu mà hỏi chuyện đó.

Mà khoan nói tới việc tìm đi, người ta trong mười năm nay đã thay đổi thế nào rồi sợ rằng họ còn không muốn nhận người thân nữa là.....

Cô thở sâu một hơi, nói: "Cô có ảnh hay gì đó không ?"

"Dạ đây, tôi vẫn còn giữ một tấm..."

Người vợ ấy đưa ra tấm ảnh, cậu bé trong tâm ảnh ấy lại khiến cô khẽ mở to mắt ra.

Có thể người khác không nhận ra, nhưng đây là.....

"Cháu xin lỗi, cháu hoàn toàn không biết. Nhỏ như thế, lại còn mười năm trôi qua, có khi không biết sống chết thế nàào...."

"Cảm ơn cô..."

Người vợ ấy biết kết quả cũng không khỏi thất vọng, nhưng phần lớn là không phải là vì tìm không được con trai.

Hai vợ chồng giờ cũng không thể làm khác gì, chỉ có thể lái chiếc xe máy rời khỏi công trường.

Ánh mắt cô lúc này, đã hoàn toàn tràn đầy nghi hoặc bởi vì sự xuất hiện của khách không mời.

Và một phần bất ngờ, vì đứa bé đó trong tấm ảnh ấy lại là Viễn Phong.....