[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 47




Đào Nguyên: "Em có thể giải thích chuyện này một cách đàng hoàng không ?"

Viễn Phong: "...Vứt cậu ta trên ghế sofa sau đó vào phòng nói chuyện, anh không muốn người ngoài xen vào."

Đào Nguyên: "..."

Đừng nói là thực sự như lời Hữu Lộc nói đấy, trách mắng cậu vì lối chơi tùỳ hứng mà anh đã cảnh báo rằng đừng nên áp dụng vào sự kiện hay đánh giải ?

Hay là bị cảnh tượng mới nãy đã khiến anh choáng váng, lại nổi tính cơn ghen tuông vô lý, sau đó lại đề nghị chia tay như những bộ phim có tiểu tâm tới phá đám ?

Anh đâu phải là loại người chỉ vì chuyện nhỏ này mà để tâm đâu, giờ lại nói chuyện kiểu đó thì thực sự quá mù mịt rồi.

Cậu nhìn cái tên gây chuyện vẫn còn bình sự bám người, không nói hai lời liền quật ngã bằng kỹ thuật judo.

*Rầm !*

Một cú chấn động kinh thiên động địa đến từ sự va chạm êm ái, người bị hại lúc này vẫn còn ngâm gen bia trong người hoàn toàn không để ý đến chuyện gì mới xảy ra, lăn ra sàn ngủ tiếp luôn.

Đào Nguyên: "Ngủ đi, ngủ đến khi tổ tiên vẫy gọi bạn trở về nơi xa là được."

Nói xong liền ngoảnh lại một cách tự cao mà lên lầu, mặc kệ để đồng đội muốn làm gì thì làm.

Cậu bước vào phòng huấn luyện, anh ngồi trên ghế uống ngụm cacao còn sót lại, hai người đối mặt nhau liền cảm thấy rất khó xứ.

Đào Nguyên chỉ đành kiếm chuyện nào đó, cố mở lời: "Cái đó....Anh thấy hồm nay em chơi..."

Viễn Phong: "Cũng tạm, đừng nghĩ chỉ việc xông pha giữa trận địch mà dễ dàng gặt được Quadra và Mega thì đó là lầm to đấy."

Đào Nguyên: "....."

Viễn Phong nói tiếp: "Có thể em may mắn, nhưng lần sau chắc chắn sẽ không để em dễ dàng thế đâu. Anh còn chưa nói tới lối chơi của đồng đội quá tệ đến mức nào, huống gì đây chỉ mới là trận Tứ Kết."

Cứ thế anh liên tục đưa ra những điểm khuyết chỉ trong một lần trực tiếp xem trận đấu, cậu lúc này không dám lên tiếng phản bác lần nào.



Nhưng anh chỉ tập trung tới phần lỗi của cậu qua nói miệng, còn những lỗi sai mà đồng đội mắc phải anh đều đã in ra giấy rồi, ít nhất một người phải tận 3 trang để họ hết đường chối cãi.

Mắng cậu nửa tiếng hẳn hoi xong, anh lại xoa bóp thái dương đang nhức nhối i ổi, hôm nay làm quá nhiều đến nổi đầu óc suýt đình trệ luôn.

Cậu lo lắng hỏi: "Anh hồm nay nhiều việc hả ?"

Anh hời hợt đáp: "Một chút, nay chị chủ còn nhờ anh đống việc nữa, sau đó lại phân tích trận đấu hôm nay, giờ muốn nằm thì lần trước nằm sofa cũng không ổn."

Cậu lúc này có một chút thấu hiểu cho anh, trọng trách huấn luyện viên tạm thời còn phải gánh vác nhiều thứ như thế, một chút lợi ích cũng không có mà công việc thì nhiểu....

Vừa hay tối nay xem ra cả đám ấy đều nằm bê bết dưới phòng khách rồi, đây cũng là một cơ hội tốt.

"Tối nay anh vào phòng nằm cùng em đi ?"

Anh nhanh chóng tắm rửa để giải tỏa nhiệt độ nóng trong người, xong xuôi thì đang hưởng thụ với việc nằm trên giường bấm điện thoại, xem tin tức trên Hoa Nhã.

Quả nhiên có người đã đăng ảnh anh làm giám khảo cho sự kiện, các chiến đội khác đều thay phiên nhau chọn ngày tới xem để giành nhân tài anh nhìn trúng trước.

Nhưng họ đã đoán sai mục đích của anh.

*Lạch cạch*

Cậu mặc áo cộc tay và quần đùi nằm bệt cạnh anh: "Tắm xong đúng là mát mẻ luôn, đúng là thiên đường."

Mục đích của anh thật ra là ti xem vợ chơi thôi.

'The da uong thuoc sau an chua ?"

"Mới uống ngày cuối, giờ hết sạch rồi."

"Hôm nay em vất vả rồi."

"Anh mới là người vất vả nhất đám ấy, thế mà cũng chẳng than, lại đây em ôm coi như là tiền công đi."

Lời đề nghị đơn giản nhưng lại quá đỗi hấp dẫn với những người có tình yêu, anh ném luôn điện thoại sang một bên và vùi đầu vào ngực cậu.



Đúng là chỉ có chỗ dựa này bây giờ anh mới thoải mái.

Lúc anh chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cậu lại chợt đẻ ý tới gì đó, nhưng lại bất tiện đề hỏi han.

Dù sao vì bài kiểm tra năng lực này của cậu mà anh đứng ra giúp đỡ nhiều, giây phút nghỉ ngơi này đối với anh thực sự rất hiếm có.

Thế nên vẫn là không làm phiền anh nữa, nhanh chóng tắt điện thoại và quyết định ngủ một mạch, đương nhiên là không thể thiếu đi một gối ôm kiêm người yêu ở bên cạnh được.

"Mai lại trông cậy vào anh hết đấy...."

"Cứ để đó anh lo, em cứ tập trung thi đấu đi..."

Sáng ngày mới, 5 người đồng đội còn lại cũng đã tỉnh rượu bia, hiện tại đang nghe anh giáo huấn rất gay gắt so với mọi khi.

Nhất là Hữu Lộc - người mắc phải nhiều lỗi đến 5 trang giấy A4 cũng không thể liệt kê hết được, còn bị giảm khẩu phần ăn sáng xem như là một hình phạt.

"Tôi gây ra tội nghiệt gì mà phải hứng chịu cảnh này...."

Ngọc Lân: "Tự đi mà hỏi bản thân ấy, hỏi tôi có ích gì ?"

*Bang !*

Viễn Phong hét lớn: "Nếu có thời gian nói chuyện riêng tư thì giờ lo cải thiện thao tác đi, để trận Bán kết mà thua thì tới công chuyện với tôi, nhất là cậu đấy Hữu Lộc !"

Hữu Lộc hoang mang: "Sao chỉ nói mình em, còn Ngọc Lân với mấy người....."

Viễn Phong: "Còn cả đống tôi chưa nói hết về cậu đâu đấy, phàn nàn nữa thì đừng nghĩ tới việc ăn cơm, ra ngoài càng không có cửa đâu."

Hữu Lộc khóc không thành tiếng, cậu đứng bên ngoài nhìn tình hình diễn ra thế nào.

Định gọi mọi người xuống ăn bữa sáng, nhưng xem ra......

"Có khi bữa sáng hôm nay trở thành bữa tối mất, vừa hay cũng đỡ phải nấu ăn thêm....".