[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 23




Zino: "Cậu đúng là một tên liều mạng nhất tôi chưa từng thấy đó ! Nếu không phải đã chuẩn bị sẵn đạo cụ, giờ đã tới bệnh viện luôn rồi !"

Viễn Phong nhíu mày, cằn nhằn đáp: "Tới lúc em ngã thật thì anh lại khóc bù lu bù loa, sợ là muốn ngủ cũng không thể ngủ nổi."

"TÔI CÒN KHÔNG PHÁI LÀ VÌ LO CHO TÍNH MẠNG CUA CẬU HÁ !"

Zino hận không thể phanh lại xe và xuống giáo huấn một trận ra trò cái tên đầu gỗ u mê này, càng không thể không sợ bị bắt gặp một người hâm mộ chứng kiến, sau đó họ sẽ gửi tọa độ và tới lúc ấy rời đi sẽ là một chuyện nan giải.

Liên Nam - người can tâm uống thuốc nôn như kế hoạch vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ tiếc một điều rằng hồm qua chưa kịp rửa ruột sạch.

Cũng may là còn có bánh ngọt và điểm tâm được Đào Nguyên chuẩn bị sẵn, nên cũng đỡ được nhiều phần nào.

Mãn Hạnh: "Bây giờ dư luận đều theo hướng tiêu cực vào AL rồi, còn có người trích video livestream nữa."

Hàn Doanh cố gọi điện cho bạn gái nhưng không có phản hồi, thở dài: "Đã như thế rồi còn không có hiệu quả, vậy chúng ta cứ tung lên mạng trực tiếp mấy bằng chứng đó."

Zino: "Cũng hiệu quả nhưng không đáng kể. Nếu không muốn tự mình đâm mình, bây giờ nên im lặng và lấy tài khoản của cậu ta nói gì đó để an ủi đi."

"Nói thì dễ lắm, nhưng ai sẽ là người làm ?"

Miệng nói xong cũng không có ai đồng tình về cách làm này.

Dám chắc nguyên chủ còn không muốn công khai điều gì cả, chứ đừng nói tới việc nhờ người khác nói gì trên trang cá nhân.

Bản Triều vội nảy ra một ý: "Hay là chúng ta nhờ Tiểu Nguyên đi? Ngoài em ấy ra, ai còn có thể..."

"Đề tôi tự đăng trạng thái lên."

Viễn Phong nghe tới việc cậu sẽ giúp anh viết dòng trạng thái liền ngay lập tức giành lấy công việc này, anh mà để cậu viết trong nước mắt thì chẳng bằng anh tự mình viết trong vô cảm còn hơn.

Hàn Doanh khẽ ngón cái tự thưởng cho bản thân: "Thấy sao, kế này luôn hiệu quả trong mọi trường hợp và 1 đối tượng nhất định ?"

Bản Triều: "Giương đông kích Tây. Hảo hán lắm, người anh em."



Mãn Hạnh: "Thâm hiểm, này mà dụ người chắc cũng hiệu quả đi....".

Zino: "... Tạm ngừng nói chuyện chút đi, bị ai bắt gặp vẫn là một rắc rối khá phiền đó."

Anh bây giờ vẫn phải cố diễn thêm một lúc cho đến khi quay trở về, mọi người tuôn chuyện một lúc lâu liền trở nên buồn ngủ và sớm đã ngủ thiếp trên xe.

Liên Nam vì cơn buồn nôn mà không có gì khác để nói nữa, chỉ yên lặng xem những cập nhật mới nhất từ Hoạ Nhã, cuối cùng đã phát hiện ra một tin tức mà họ muốn thấy.

(Sự chèn ép tứ phía cùng các tin tức có căn cứ, hội đồng LOG công khai gạch tên chiến đội AL khỏi danh sáác.......].

*Lạch cạch*

Đào Nguyên: "Mọi người về rồi, kể hoạch có thuận lợi không ?"

Bản Triều: "Cũng nói sao nhỉ....Thành công cũng được đi ?"

"Bỏ đi, bây giờ không muốn đôi co."

Cậu không chấp nhặt gì, chạy tới đỡ lấy Viễn Phong đang được hai người kia hộ tống vào, bác sĩ tư nhân cũng đến đây để chữa trị cho Liên Nam, phòng tránh hậu chứng do thuốc để lại.

"Anh dạo này có hơi nặng đấy...."

Viễn Phong: "Cứ đề quản lý đưa anh lên phòng là được rồi, em phụ làm gì chứ."

"Đừng coi thường em đấy, dạo này em cũng có tập tành ở phòng gym, không yếu như trước đâu."

Nói vậy thôi, chứ đỡ một người có thân hình nặng đô lên phòng ở tầng 3 là cả một vấn đề, còn phải giả vờ không chạm vào phần eo nữa thì hoàn toàn bất khả thi.

Thế nên, anh chỉ có thể xoa sau gáy cậu như một hành động tế nhị rồi tự mình đi lên phòng nằm nghỉ thôi.

Mình Vân chạy tới lo cho bạn trai: "Anh Doanh, anh mệt rồi đúng không, em pha cho anh cacao với Nam Nam nhé ?"



Hàn Doanh: "Cậu ấy vẫn là cho uống sữa để tốt cho dạ dày đi, uống thuốc nôn rồi vẫn sợ là không thể uống mấy cái kia."

"Thế còn....nam thần ?"

"Có người lo rồi, em đừng nên cố giành việc với người ta."

Viễn Phong ngồi trên giường, cố gắng gỡ bỏ lớp cải trang vết thương ở vùng eo, nhưng mùi của máu giả đã thối rữa gần bằng với máu thật, có chút lưỡng lự.

Lúc đó, anh nghĩ tự cứ sâu thêm một chút vào da thật, để mọi thứ trở nên chân thật hơn, còn có thể diễn thật hơn một chút.

Nhưng vẫn là thôi vậy.

Có người thương rồi, anh phải biết tự mình nên dừng ở điểm nào là hợp lý nhất, đi sâu quá thì cơ hội ngoảnh đầu cùng chẳng có nữa.

"Viễn Phong..."

Đào Nguyên đem dụng cụ tới giúp anh, thấy anh tự mình gỡ lớp cải trang ra, trong lòng cũng có chút tự trách.

Chính cậu là người khuyên anh đóng vai nạn nhân, anh vẫn chấp nhận việc ích kỷ này vì không muốn cậu cảm thấy khó xử.

Giờ nghĩ cách đền bù tinh thần, quay đầu bây giờ có kịp không ?

"Tiểu Nguyên ?"

"Hả, anh đau ở đâu vậy ?"

"Anh không đau, nhưng nhìn tâm trạng của em khó xử như thế....".

"..."

Viễn Phong đứng dậy ôm lấy cậu, hôn cậu một nụ hôn trên trán, giọng nói trầm xuống như muốn vỗ về một đứa trẻ không có kẹo.

"Đây là lựa chọn của anh, đừng tự trách mình như thế."