[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 16




“…Ý anh là thế nào ?”

“Thì nó đó, cái đấy thì….Em muốn nghe nguyên do đằng sau quyết định vội vàng đó không ?”

Nghe thấy câu hỏi này, Đào Nguyên có chút sửng sốt, đi theo với nó là một tâm trạng đầy khó xử.

Quả thật họ vẫn chưa quyết định được ngày lành để phẫu thuật một cách an toàn, cậu cũng chưa kịp bổ sung dưỡng chất khác một cách đầy đủ.

Bất chợt cậu chậm rãi đưa tay về phía lưng, sờ soạng một chút thì lại nổi da gà như thể vừa va chạm với thứ gì đó nhọn hoắt.

Zino nhận thấy sự khác thường bèn nói: “Để ý rồi hả ?”

Đào Nguyên: “Ngày em đi châm cứu đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?”

“Chuyện khá dài lắm, anh sẽ kể từ từ cho em nghe, chỉ là…..”

Zino uống một ngụm cafe, hít sâu lấy một hơi và củng cố lại tâm lý của mình.

Cậu nuốt nước bọt một ngụm: “Chỉ là ?”

“Đừng nên đổ oan cho Hữu Lộc nhé, nếu không nhờ cậu ấy thì em hiện tại không thể ngồi đây nữa đâu.”

...----------------...

Mọi chuyện cứ như thế đã khiến cậu sáng tỏ ra một điều rằng, chính chiến đội AL kia đã khiến cậu suýt phải va chạm với tử thần chỉ vì tính kiêu ngạo và tự mãn của Max và Pon.

Còn Hữu Lộc là người chịu bị đả thương để câu thời gian để Zino cậu tới bệnh viện, bảo sao lúc đầu mới gặp nhau mà cả hai như thể đã gặp được tri kỷ, nói chuyện cũng rất hợp ý nhau.

Hoá ra đều có sự sắp xếp cả.

“Vậy quyết định của em thế nào, sau khi nghe hết mọi chuyện ?”

*Rầm*

Đào Nguyên: “Còn phải thế nào, em quyết phải báo thù, có bị bôi nhọ em cũng phải làm ra lẽ.”

Ai lại không chọn báo thù mà yên lặng sống qua ngày chứ ?



Đào Nguyên cậu đây mà không báo thù, cậu sẽ không theo họ Đào, mà theo họ Rắn.

“Bây giờ em phải mở livestream lên, nói rõ….”

Zino: “Rồi chứng cứ đâu, em nói mà không có thì sẽ thành tội vu khống đấy.”

“Em có chứng cứ ở Hữu Lộc, cả USB của cậu ta nữa, chừng đó không đủ thì em đưa người lên cùng.”

“…..”

“Nếu anh không có việc gì khác nữa thì em lên phòng đây.”

Zino cứ thế yên lặng mặc cậu bỏ lên phòng huấn luyện, nhưng chợt nảy ra ý nào đó liền ba chân bốn cẳng chạy theo cậu.

Càng lo sợ là nếu cậu định làm gì một cách hấp tấp và không có kế hoạch, cho dù có dùng tới lời nói của Viễn Phong cũng không thể cứu vãn được.

“Này, khoan đã, cho anh giải thích một chút…..”

Cũng may mắn là cậu chỉ mới mở trang chủ Hoạ Nhã thôi, chưa vào kênh phát livestream.

Đào Nguyên tức giận một chút, hằng giọng: “Có gì nữa, nếu chỉ là mấy việc tào lao thì có thể để lúc khác cũng được mà.”

“Anh có thể….xem bằng chứng đó được không, nếu là đồ giả thì sẽ không có hiệu quả đâu.”

“Sao cũng được, nếu anh biết chuyện thì cái này em cũng không ngại.”

Đào Nguyên tuy đã nghe về nội dung bên trong USB là gì, nhưng Zino cũng có phần đúng về việc này, nếu không kiểm tra lại thì thực sự cậu đã phạm phải trọng tội rồi.

Cậu lấy USB bên trong túi quần ra, chậm rãi lắp vào thân máy, một tập file không xác định đã hiện ngay trên màn hình.

Zino: “Chuẩn bị đề phòng nếu nó là loại USB có virus.”

Đào Nguyên: “Em biết rồi, hi vọng rằng đây là bằng chứng duy nhất em có.”

Nhấn file hai lần, một loạt danh sách khách hàng bán chất cấm và các tuyến đường dài chằng chịt dứoi dạng bản đồ đều hiện ra trước màn hình.



Này không cần phải đọc kĩ từng có một đi, nó cũng là quá đủ để kiện toà.

Zino vừa mở to mắt xem vừa không ngừng run rẩy:“Này không phải là chuyện đùa đâu, đại chuyện luôn đấy, mấy cái này mà tung ra thôi là phá sản.”

“Còn có mấy cái hợp đồng đen nữa, chúng ta nên in ra luôn không, có cả của Hữu Lộc nữa ?”

“In ra hết đi, có gì cứ in, mấy cái này tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác.”

...----------------...

Zino cứ thế ngồi trước máy tính bật chế độ in ấn, còn cậu đứng trước máy in lấy từng tờ sắp xếp lại, cứ làm như thế mãi tới lúc Hàn Doanh đã tỉnh rượu bước vào vẫn chưa xong.

“Giờ mới buổi trưa mà hai người làm gì…..“

Đào Nguyên vội ngắt lời: “Anh Doanh, anh tới đúng lúc lắm, có thể phụ em xếp thêm đống này nữa được không ?”

“Cái đó thì anh sẽ phụ, nhưng giờ anh phải dỗ bạn gái…..”

Zino âm thầm đặt tay lên vai thủ thỉ: “Tình hình bây giờ bạn gái bạn git gì đều gác qua cho anh mày hộ, phụ hậu phương hoặc mất tiền.”

Hàn Doanh sợ hãi trước con người tư bản này, vội khóc than: “Em phụ là được rồi chứ gì, thứ quản lý xấu tính, bủn xỉn, ki bo !”

“Thằng kia, nay việc gấp nên bỏ qua đấy !”

Có thêm một người phụ tay nên thời gian sắp xếp cũng giảm đi rất nhiều, tổng cộng lại đã thành 3 chồng dài, một chồng cao nửa mét.

Hàn Doanh: “Mấy thứ này….đều là của chiến đội AL ?”

“Chính nó đấy, một tàng luôn, có cả ảnh không chính đáng của từng tuyển thủ chính nữa, nhìn mà ngại.”

Đào Nguyên càng là người không muốn nhìn lại nhất, tay muốn xé nhưng tâm lại giữ cậu không cho làm vậy.

“Anh đây đang nghĩ tới chuyện này, mấy đứa….”

Đào Nguyên và Hàn Doanh cùng đồng thanh: “Thế nào hả anh ?”

“Đã có chứng cứ rồi, sao không nghĩ tới tự tạo thêm chứng cứ mới luôn đi ?”