[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 13




*Xèo \~*

Zino ăn một miếng thịt chợt nhớ ra liền nói: “Tỉu Nguyn, um nhứ đung kuy…”

Viễn Phong vội khuyên ngăn: “Quản lý nên ăn hết đống đồ ăn trong miệng đi, ngôn ngữ của anh hiện giờ như gì đó vậy.”

Đào Nguyên: “Ăn khum thử đò an hả ?”

“Em cũng nên nhai hết đi rồi hẵng nói chuyện, má em sắp phồng hết cỡ rồi.”

Làm xong một miếng gói thịt, anh liền đút cho cậu ăn ngay, sau đó bản thân mới động đũa ăn rau kẹp thịt.

Chỉ ăn mấy miếng cậu nấu thôi, ăn của người khác nhất là của Khoa Vũ thì phải chuẩn bị thêm thuốc tiêu hoá.

Mãn Hạnh: “Ý anh ấy nói là cái giải đấu online ấy, nhanh đăng ký với tổ đội 5 người đi, trễ quá thì không thi đấu được đâu.”

Đào Nguyên gật đầu lịa lịa: “Em biết phải làm vậy, nhưng em còn không có thành viên nào khác tham gia cùng.”

“Tụi anh sẽ tham gia với em, mục đích là để đánh giá năng lực.”

Cậu khẽ mở to mắt hỏi lại: “Cái này là thật hả ?”

“Viễn Phong kiểm tra em rồi, tụi anh vẫn chưa biết thực lực của em nên phải làm vậy.”

Ba người kia cũng gật đầu tán thành về việc này, xem ra là họ đã sớm bàn bạc với nhau và đưa ra quyết định nên Hàn Doanh mới gửi qua đường link thể lệ kia.

Nhưng bốn người chủ lực của chiến đội BKA lại tham gia giải đấu nhỏ này cùng lúc ư, cậu đoán rằng sân khấu này sớm đã nắm chắc cả phần thắng lớn rồi.

Liên Nam gắp miếng rau chen miệng nói: “Đại thần, giải đấu này anh không được tham gia đâu đấy, làm thế là thiên vị.”

Viễn Phong chau mày, tông giọng trầm thấp đến lạ thường: “Không làm huấn luyện viên luôn ?”



Bản Triều: “Cái này là thực hiện khảo sát để xác định giá trị ấy, dù sao ai cũng quyết định là cho em ấy vào chỗ dự bị đầu tiên rồi, chỉ thiếu mỗi tiền hợp đồng ban đầu.”

“Chuyện lớn thế này cũng không nói ?”

Zino: “Cái này lúc em ấy nhập viện chưa đầy 2 tuần đã họp cơ, cậu quên nhanh vậy đại thần ?”

Hữu Lộc đang định gắp một miếng thịt ba chỉ để cuộn chung với củ cải muối và rau, nhưng chỉ một thoáng lại run rẩy khi nghe thấy từ “hợp đồng”, chỉ đành yên lặng thu tay lại mà không ai để ý.

Giữa tiếng cười đùa vui vẻ với các thành viên của đội BKA, bản thân lại không muốn lôi chuyện của chiến đội khác ra kể nên nãy giờ chỉ ngồi một chỗ cạnh Khoa Vũ đang uống rượu không màng hình tượng.

“Tuyệt quá mà, có rượu ngon kèm thịt ngon. Này nhóc, uống cùng với chị đi !”

“Em không biết uống rượu mà, chị làm ơn tha em đi….”

Hai người cứ thế đẩy qua lại với nhau, Đào Nguyên mới chú ý tới người bạn đang im lặng từ đầu đến giờ liền chậm rãi bước tới bên cạnh.

“Thế nào, đã vui lên được chút nào chưa ?”

Hữu Lộc: “…. Cũng một chút, nhưng vẫn là cảm ơn cậu.”

Minh Vân và Hàn Doanh cùng cạn nhau ly bia và đút cho nhau từng miếng thịt Sukiyaki; Mãn Hạnh và Bản Triều vẫn cãi nhau om tỏi vì độ say của rượu, thậm chí còn lôi ra những chuyện xưa để “ôn lại” rất nhiệt tình, Liên Nam ngồi giữa hoàn toàn không nuốt nổi miếng nào vì tiếng ồn.

Viễn Phong nhìn khung cảnh này, thật sự đối với anh mà nói, đã tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi trong lòng anh bấy lâu nay.

“Nhộn nhịp như thế này, quả nhiên đây mới là mái ấm mình mong muốn thật…..”

...----------------...

Thức ăn trên bàn dần vơi đi hết, những lon bia lẫn chai rượu đều ở mỗi hướng mỗi nơi, hình tượng gì đó ai sớm đã vứt hết rồi vì họ đang mở tiệc ở nhà chứ không phải ăn uống ở bên ngoài.



Người mất hình tượng nhất chính là Khoa Tần, hiện đang cầm lấy chiếc muôi hò hét om sòm những câu vô nghĩa.

“Đời trôi \~ chẳng màng khổ nhiêu….”

“Chỉ khổ nhất là lấy nhầm người không biết nấu ăn \~”

Khoa Vũ say quá mức đến nỗi mặt mày đều đỏ ửng lên, nhìn gì cũng đều có thể biến thành tiền rơi từ trên trời rơi xuống, người bị vạ lây là Hữu Lộc cũng đang say vì bị chuốc rượu giờ đang đếm cừu.

Không có ai bình thường khi đang say, duy chỉ có hai người chẳng đụng tới rượu vẫn đang ăn uống hăng say, còn lấy điện thoại quay lại cảnh này.

Viễn Phong: “Gần 10 giờ rồi, cần thu dọn giúp không ?”

Đào Nguyên chẳng ngại ngồi trên đùi anh, khẽ xoa mặt: “Để ngày mai đi, giờ thu dọn thì em cũng lười rửa bát lắm, vả lại….”

“Sao vậy ?”

“Hè này mọi người cũng không có lịch cho giải đấu lớn, say khướt một ngày cũng không ảnh hưởng nhiều đâu.”

“Em nói sao cũng được, cứ ngồi đây một chút rồi lát lên phòng nhé ?”

Anh đứng dậy rời khỏi bàn tiệc đi lên tầng ba, cậu tuy nói là mình lười lắm nhưng rốt cuộc bản tính hậu phương vẫn không cho phép như thế nên chỉ yên lặng thu dọn mấy đĩa trống cho có lệ.

Nửa đêm chẳng muốn nghe thấy tiếng đổ vỡ đâu, nó giống như âm thanh xé trời vậy.

“Nhà vệ sinh \~ ta tới đây \~”

Hữu Lộc múa may điên cuồng, đi đứng không đều đã va phải lưng cậu, cũng may mắn là cậu đã phản ứng nhanh nên không có gì xảy ra khác.

“Còn cậu ta bị chị chủ chuốc nhiêu lít rượu vậy, như ma men lang thang ngoài đường ?”

“Về sau tôi tuyệt nhiên cấm rượu !”