[T2] Nam Thần JG Đã “Cưới” Tôi

Chương 1




Ba tuần sau kể từ khi trận Chung Kết OAS đã kết thúc.

Những tuyển thủ đánh giải trò chơi Onmyoji Arena sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi vô cùng dài; có người tiếp tục lựa chọn tham gia các giải đấu của những trò chơi khác nhau, có người lại lựa chọn luyện tập hay đi làm thêm bán thời gian,….

Đúng 1 tháng từ khi Đào Nguyên phải nhập viện khẩn cấp để phẫu thuật cắt bỏ khối u ác tính và điều trị lâu dài, cũng đã tới giữa tháng ba.

Thời tiết có chút nóng lên, cũng có những ngày trời mưa không báo trước, đúng là khoảng thời gian để ngẫm nghĩ lại cuộc đời lên voi xuống chó.

Hiện tại là 6 giờ 30 sáng, cậu lúc này đang đọc một cuốn sách Viễn Phong mua cho để giải tỏa nỗi cô đơn.

Y tá hiện tại vẫn chưa tới ca trực để chăm sóc, điện thoại cũng đang sạc pin, TV lại đang bảo trì….

“Chàng trai…đừng tiếc nuối cuộc sống này, để rồi lại đau thương trong mối quan hệ của chính mình.”

Tiếc xót cho số phận của nam chính khi đứng trong mối quan hệ đồng tính của cuốn sách, cậu lại không muốn đọc nữa, sợ là càng đọc thêm thì lại lụy tình thêm nhiều phần….

Mỗi ngày cậu rất nhớ anh, dẫu ngày nào anh cũng lên đây chăm sóc cho cậu, nhưng khi anh hôn và tạm biệt cậu để trở về gaming house, cậu lại cảm thấy hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, giống như xa vạn dặm…

Bây giờ, cậu muốn biết anh đang làm gì, liệu anh có ăn uống đầy đủ hay không ?

Còn tự hỏi lúc nào cậu có thể xuất viện, để cậu trở về làm hậu phương chăm lo mặt tinh thần của chiến đội BKA, mọi người cũng đợi cậu bình phục lắm rồi….

“Rốt cuộc, mình phải nằm lại trong này bao lâu nữa đây…”

...----------------...

Phía phòng bếp ở gaming house, Viễn Phong đang chuẩn bị cho cậu một bữa sáng đầy đủ trong cơm hộp 3 tầng.

Mỗi lần nấu ăn, anh đều dựa trên khẩu vị và sở thích của cậu mà mỗi ngày đều chuẩn bị rất kỹ lưỡng, mặn ngọt đều có, chất dinh dưỡng cũng nằm trong tầm kiểm soát.

Đôi lúc anh cũng muốn cậu lên cân một chút, sợ cậu lại nổi đóa với anh vì nghĩ rằng đang vỗ béo cậu nên cũng không tuỳ tiện….



Tại sao anh lại nhớ cái lúc đón cậu về đây lần đầu nhỉ ?

Lúc đó cậu ăn trọn combo gà, hamburger, khoai tây chiên, mấy thứ đó chỉ tính toán lượng calo thôi cũng đủ lên gần nửa cân trong một ngày không vận động.

Thế mà vẫn ốm được mới hay chứ….

“Chào buổi sáng, lại làm đồ ăn cho Tiểu Nguyên hả ?”

Zino vẫn là người dậy sớm nhất, xử lý hết đống tài liệu bây giờ mới có thể tự thưởng cho mình một ly cà phê.

Nhìn thấy hộp cơm do chính tay Nam Thần làm ra, không khỏi ngưỡng mộ người được sủng ái lên tới tận mây.

“Cũng không nhiều bao nhiêu, em cũng làm cho phần của mình nữa. Nếu anh muốn ăn, đương nhiên có phí.”

Zino liếc anh: “Xem kìa, xác định mối quan hệ bí mật rồi mà cứ chặt giá với mọi người, tôi quản thêm một người như cậu chắc phải mua thêm thuốc ngủ.”

Viễn Phong: “Anh muốn mua bao nhiêu, em đặt hàng giúp anh luôn cũng được.”

“…..”

Mày đang xúi anh đây ngủ thật luôn đấy hả ?

Chưa kể tới, lúc Đào Nguyên đang nằm viện, Zino càng để ý tới việc Viễn Phong đã hoàn toàn thay đổi.

Ngày nào cũng để ý tới việc dưỡng mặt, thời gian tập gym cũng dần tăng nhiều hơn, cả việc nấu ăn cũng hoàn toàn dồn hết ý chí vào đấy.

Từ một người luôn thờ ơ với mọi việc trừ đánh tập, nay trong mắt Zino đã đánh giá rằng anh ngày càng giống một người chồng gia trưởng đảm nhận mọi việc trong nhà hơn.

Nhưng cái nhược điểm là….



“Cậu định lúc nào trở về vậy ?”

Viễn Phong để những miếng thức ăn cuối cùng vào tầng trên cơm hộp đáp: “Để xem nào, tối nay nhỉ ?”

Zino đập vào lưng anh: “Vậy còn vụ livestream trên hợp đồng thì cậu tính sao đây hả ! Làm ăn chỉnh chu tí đi !”

“Không thích, anh liên hệ bên đấy cho giảm thời gian lên livestream bên Hoạ Nhã đi.”

“Đã giảm xuống tận chỉ cần lên livestream 1 tiếng rồi đấy !”

Viễn Phong trước kia thỉnh thoảng vẫn gọi một tiếng Trưởng Ca này nọ, giờ chỉ gọi trống lốc mỗi chữ Zino, còn tình cảm bây giờ của hai người thì khỏi nói.

Đào Nguyên không phải là số 1 thì ai lại dám tranh số 2 ?

Viễn Phong cầm hộp cơm và laptop ra gara: “Không có ý định gì khác thì em đi đây, nội trong hôm nay em sẽ livestream ở bệnh viện.”

“Cậu đây là muốn hủy hoại hình ảnh của tôi đó hả, tên chết bầm kia !”

Không đời nào lại có người khỏe mạnh lại dám livestream ở phòng bệnh cả, lỡ như tin đồn tiêu cực lan ra tới tận tai mắt của phía Liên Minh, chức quản lý này cũng tiêu tan !

Hàn Doanh xuống nhà lại chứng kiến sắc thái không bình thường của quản lý, phải dụi mắt tận mấy lần để đảm bảo rằng sáng sớm không gặp phải ma.

Tới lúc tiếng xe hơi do ai đó khởi động và cất lên, đến khi nó đã dần xa khỏi đây mới dám mở lời.

“Anh Tần, anh rốt cuộc nên đi bệnh viện tâm thần không, em gọi trước một chuyến nhé ?”

Zino lộ ra vẻ mặt như muốn đồ sát chủ nhân của giọng nói: “Tôi sẽ tống cậu vào đó nếu cậu dám gọi thật !”

Hàn Doanh chỉ có thể yên lặng lấy luôn ly cà phê của đối phương, sau đó chuồn ngay trước khi bị lãnh đòn, còn Zino nhìn đống “kiệt tác” trong bồn rửa chén này, không khỏi tự đập đầu mình một phát.

“Làm xong không chịu rửa luôn, ít nhất cũng không làm hỏng bếp như mấy đứa kia đều chấp nhận cả….”