“Tiểu Niên, cô có thể giúp tôi hỏi Thành tiên sinh là ai không?”“Tiểu thư, ngài đừng lo lắng, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc ngài, chờ Thành tiên sinh trở về, ngài có thể trực tiếp hỏi ngài ấy.
” Tiểu Niên vội vàng nói.
Mặc dù bây giờ Thanh Thanh rất sốt ruột muốn tìm ra cô đang ở đâu và ai đã cứu cô, nhưng người đó rõ ràng là không tình nguyện lộ diện.
Đã như vậy, không còn cách nào khác, dù sao người đó cũng tìm bác sĩ cứu cô, không thể cứu về chữa bệnh rồi lại giết đi.
Cứ như vậy qua hai ba ngày, Thanh Thanh vẫn không thể rời giường, cô chỉ có thể nằm trên giường, nhiều nhất có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cô không biết diện mạo cụ thể của ngôi nhà này, nhưng cô có cảm giác như đang ở trên lầu ba.
Nhiều lần cô cũng thăm dò tiểu Niên về tình hình nơi này, nhưng tiểu Niên rất kín tiếng, một chút tin tức cũng không lộ ra, con người luôn luôn là vậy, càng giấu giếm thì càng tò mò, ai là người đã cứu cô?Mỗi khi trời tối, Thanh Thanh đều rất sợ hãi, cô luôn có cảm giác có người ngủ bên cạnh mình, cảm giác rất chân thực, hoàn toàn không giống nằm mơ, mà cô có thể khẳng định người đó không phải là tiểu Niên, cô không khỏi rùng mình, ở đất khách quê người không có người thân, bạn bè, lại còn bị thương nặng, đủ loại suy nghĩ khủng khiếp đang quanh quẩn trong lòng cô.
Vào ban đêm, Thanh Thanh lặng lẽ nhổ thuốc giảm đau ra, có lẽ bỏ thuốc này ra mới có thể khiến cô tỉnh táo một chút, đến cùng là cô đang mơ hay là thật sự có người như vậy….
Nửa đêm, Thanh Thanh cố nén cơn buồn ngủ, giả vờ đang ngủ say, cửa sổ và cửa ra vào cũng không đóng chặt, màn cửa sổ mỏng manh bị gió thổi tung bay, căn phòng ánh sáng mở ảo không rõ ràng, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng hắt vào trong cửa sổ.
Ngoài cửa có tiếng động nhỏ, như thể có người đang đẩy cửa bước vào, Thanh Thanh sợ hãi nắm chặt ga giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi, liệu có phải là một kẻ biến thái và quái đản không, nếu không thì tại sao cứu cô nhưng lại không xuất hiện.
Cô bây giờ giống như cá nằm trên thớt, mặc người ta chém giết.
Chờ một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, cứ giằng co như vậy mãi đến lúc cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng, Thanh Thanh ảo não làm sao lại ngủ thiếp đi như vậy, trong lúc vô tình cô nhìn thấy trên nửa giường bên kia có chút lộn xộn, cái này, cái này chẳng lẽ tối hôm qua có người vào?Cô chắc chắn rằng dấu vết nhăn nhúm đó không phải là cô gây ra, bởi vì tay cô đang quấn băng gạc, cơ thể không thể động đậy, trời ạ, rốt cuộc là ai, Thanh Thanh run rẩy trong lòng.
Không phải là giống như bộ phim , người phụ nữ bị đánh thuốc mê và ngủ say, sau đó bị nhiều người đàn ông đùa giỡn chứ!Nghĩ đến điều này, trong lòng cô nổi da gà, nỗi sợ càng lúc càng tăng lên.
Tiểu Niên đang đo thân nhiệt buổi sáng, Thanh Thanh đột nhiên nói:“Thật kỳ lạ, tôi bị rụng rất nhiều tóc ngắn ở gối kia.
”Tiểu Niên đột nhiên cứng đờ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là tóc bị gãy.
”“Thật sao? Hay là di chứng sau khi phẫu thuật?” Thanh Thanh không hỏi cô ấy, chỉ thì thầm một mình.
Tiểu Niên thấy cô không hỏi thêm, cũng không nói thêm, cô ấy dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài.
Biến đổi trên mặt của tiểu Niên đã được Thanh Thanh thu vào mắt, có vẻ như cô ấy biết điều gì đó, nhưng không thể nói mà thôi.
Buổi tối ngủ ít nên buổi trưa Thanh Thanh không thể không ngủ gật một giấc, nhưng sau đó bị đánh thức bởi âm thanh nhai nuốt gì đó, cố gắng mở mắt, toàn thân không có chút sức lực nào, có một bóng người mơ hồ đang ngồi cạnh giường cô, đang ăn cái gì đó.
Anh ta lảm nhảm: “Anh Nam thật sự là bất công, luôn dành những điều tốt nhất cho người phụ nữ của mình.
”Thanh Thanh giật mình tỉnh táo, mở to mắt, một người đàn ông nghiêng người nhìn về phía cô, mặt anh ta suýt nữa thì đụng phải mặt cô.
“A!” Thanh Thanh kêu lên.
Người đàn ông còn khiếp sợ hơn cô, bị dọa cả người ngã xuống giường, sau đó ngẩng đầu lên cười hì hì nói:“Tiểu Thanh Thanh, là tôi.
”Thanh Thanh há miệng, nhìn khuôn mặt xa lạ kia, cô không nhớ nổi anh ta là ai.
Mặc dù anh ta rất đẹp trai và quyến rũ, không, anh ta! anh ta là! Dịch Tuấn?“Dịch Tuấn?”“Haha, chị dâu sao lâu như vậy cô mới nhận ra tôi?”“Anh? Sao anh lại ở đây?”“Ở đây cũng coi như một nửa cái nhà là của tôi, tôi ở đây cũng không phải có gì đó kỳ quái đi!” Dịch Tuấn đang tìm kiếm mấy loại trái cây kỳ lạ ở đầu giường của Thanh Thanh.
Mặc dù bộ dạng tham ăn, nhưng trời sinh vẻ đẹp trai nên động tác cũng trở nên bình thường.
“Nhà của anh? Đây là nhà anh?”“Của anh tôi, nhưng tôi ở đây thì chính là nhà tôi!”“Vậy anh đã cứu tôi sao?”“Không, là, là….
anh Thành đưa cô về.
” Anh ta có chút cứng giọng khi nhắc đến người kia.
“Anh Thành? là Thành tiên sinh?”“À, đúng vậy! Đúng, vết thương của cô sao rồi?” Anh ta chuyển đề tài.
“Đỡ hơn nhiều, tiểu Niên nói tôi không có bị thương đến xương cốt, chỉ là vết thương ngoài da.
”“Thành tiên sinh không ở đây sao?” Thanh Thanh không khỏi tò mò về người kia.
“Mấy ngày nay anh ấy đi ra ngoài, mấy ngày nữa mới về, đến lúc đó cô có thể gặp.
” Anh ta hời hợt nói, con mắt đảo khắp nơi như thể chưa từng tới căn phòng này!“Dịch Tuấn, anh có biết không? Nghe nói A Nam, anh ấy, anh ấy cũng ở nước A, anh, anh.
.
anh có nghe nói gì về anh ấy không? Anh, anh có biết anh ấy ở đâu không?” Thanh Thanh vừa nhắc đến anh ấy, cảm xúc liền không khống chế được, có chút khó thở không giải thích được.
.