Người đàn ông tìm thấy một chỗ khuất trong quán cà phê để ẩn nấp.
Thanh Thanh bị dọa làm đổ ly cà phê trong tay, ông chủ cách Thanh Thanh rất gần, ông chủ so với khách ở đây điềm tĩnh hơn nhiều, giống như chuyện này thường xuyên xảy ra, ông cẩn thận ra hiệu cho Thanh Thanh nấp vào sau quầy, Thanh Thanh run rẩy hít một hơi thật sâu, thừa dịp người đàn ông không chú ý bò đến nấp sau quầy, một tiếng súng cực lớn từ ngoài cửa truyền vào, xuyên vào màng nhĩ của mọi người.
Thanh Thanh theo bản năng nhìn theo hướng tiếng súng, hai bóng dáng cao lớn đập vào mắt cô, một người hơi mập, người còn lại làm cô ngây ngốc một giây, là Minh Nhất!.
Minh Nhất cũng đã nhìn thấy cô ngay lúc cô còn đờ đẫn, anh ta kinh ngạc trong giây lát, người đàn ông bên cạnh anh ta cầm một khẩu súng máy dài bắn về hướng quán cà phê.
Ông chủ quán cà phê nhìn thấy Thanh Thanh bị dọa đến ngốc thì bắt lấy cổ áo của cô, kéo cô vào trong quầy, hai vợ chồng chủ quán và Thanh Thanh tránh được một tiếng súng máy chói tai, Thanh Thanh cảm giác toàn bộ căn phòng đang rung lên, căn phòng còn lại một mảnh hỗn độn, toàn bộ ly thủy tinh và đồ dùng đều vỡ nát…Trong căn phòng là một mảnh hỗn độn, toàn bộ ly thủy tinh và đồ dùng đều vỡ nát….
“A!” Thanh Thanh hét lên một tiếng, cánh tay cô bị trúng đạn, cơn đau rát dữ dội ập đến khiến cô cảm thấy toàn bộ cánh tay như bị cắt đứt, cô đau đớn cắn chặt môi.
Ông chủ mở cánh cửa bên trái của quầy chạy ra ngoài, vẫy tay với Thanh Thanh ra hiệu cho cô chạy ra theo hướng này, sau đó hai vợ chồng nhanh chóng rời đi, Thanh Thanh nhịn đau đớn, cố gắng hết sức để hạ thấp cơ thể của mình dưới quầy chạy ra khỏi quán cà phê theo cánh cửa nhỏ, trốn vào một con hẻm nhỏ phức tạp.
Minh Nhất không ngờ rằng đồng bọn sẽ bắn súng loạn xạ, vội vàng ngăn cản nhưng vẫn khiến nhiều người bị thương.
Anh ta dù sao cũng xuất thân là một quân nhân, cho dù hiện tại thân phận bị đảo ngược, anh ta cũng không thể giết người như cỏ rác vậy.
Những người bị thương thừa dịp tiếng súng dừng lại, chạy như bay về sau quầy hàng, hướng theo cánh cửa nhỏ trốn thoát như Thanh Thanh.
Thanh Thanh nắm chặt cánh tay đau đớn chạy vào trong con hẻm xa lạ, vợ chồng chủ quán đã trốn thoát không để lại dấu vết, vừa định dừng lại nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng súng nổ sau lưng, không dám dừng lại, cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.
Những giọt mồ hôi lớn như hạt đầu lăn dài trên má, con hẻm càng ngày càng vắng vẻ, sắc mặt cô cũng càng ngày càng tái nhợt, hai chân giống như đang giẫm trên vải bông, yếu đuối bất lực, cuối cùng cô chui vào một ngôi nhà to như một nhà máy khí thải, trốn dưới một tấm thép, cái mông yếu ớt dựa vào tấm thép.
Qua tấm thép và đống gỗ, cô có thể nhìn thấy động tĩnh bên ngoài ngôi nhà, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng, đó người đàn ông bị thương kia, anh ta quay đầu lại với mái tóc rất dày, có vẻ cũng muốn bước tới, nhưng không ngờ ầm! người đàn ông ngã xuống đất bất tỉnh tại chỗ, Thanh Thanh bị dọa gần như muốn ngất đi, nhanh chóng bịt chặt miệng để ngăn bản thân mình hét lên.
Lòng bàn tay che kín miệng cô, tản ra mùi máu tanh nồng nặc, Thanh Thanh cúi đầu một chút, thấy ống tay áo đã bị máu nhuộm đỏ, trên mặt đất cũng dính đầy máu….
Minh Nhất và đồng bọn của anh ta tiến về phía trước để xác nhận xem người đàn ông đã chết hay chưa, đồng bọn của Minh Nhất nhìn về hướng Thanh Thanh đang ẩn nấp, tim Thanh Thanh nhảy dựng lên, không dám thở mạnh, tên mập kia chính là kẻ lần trước đã khó dễ cô, tên mập xoay người đi về hướng Thanh Thanh, Thanh Thanh vô cùng hoảng sợ, chẳng lẽ hắn nhìn thấy vết máu của cô, anh ta tiến lại gần hơn….
.
Khi anh ta còn cách Thanh Thanh chưa đầy một mét, Minh Nhất đột nhiên ngăn hắn ta lại và bảo hắn ta quay lại ngay, hắn ta có chút do dự, nhưng Minh Nhất lạnh lùng ra lệnh thêm một lần nữa hắn ta mới không cam lòng rời đi.
Thanh Thanh nhìn họ rời đi, một lúc sau cô cũng không dám cử động, hai tay che lấy vết thương đề cứng đờ và tê dại, có lẽ do mất máu quá nhiều, cô không còn chút sức lực nào, muốn lấy điện thoại di động trong túi xách và gọi cảnh sát cũng không có sức.
Cô nằm ở nơi đó mơ mơ hồ hồ, cũng không biết qua bao lâu, trong cơn mê nghe thấy tiếng bước chân làm cô tỉnh táo hơn, tiếng bước chân kia như muốn đòi mạng, càng ngày càng tiến gần cô hơn, Thanh Thanh sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy, kiềm chế cho chính mình không run rẩy, Ngôn Thanh Thanh cô hôm nay thật sự chết ở đây sao?Khi bước chân đến gần, Thanh Thanh thực sự có một cảm giác kỳ lạ, có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được phát ra từ tiếng bước chân.
Nhưng khi cô nhìn xuyên qua khe hở, thấy một người đàn ông cầm một khẩu súng lạnh lùng trên tay, cô hoàn toàn tuyệt vọng, mồ hôi sợ hãi thấm ướt quần áo, nỗi đau chịu chết thẩm thấu toàn thân, mong ước sâu sắc nhất trong lòng cô là được gặp lại Đoan Mộc Nam, Nam, anh đang ở đâu? Nếu anh biết rằng em đã vì anh chịu đựng như thế nào, có phải anh cũng sẽ đau lòng không….
m thanh kia từng bước từng bước tới gần, dừng lại bên tấm sắt mà Thanh Thanh đang trốn, vì động tác của anh ta, Thanh Thanh cũng nín thở, cả hai đều không nhúc nhích, cuối cùng người kia đột nhiên đưa tay ra, ngay lập tức nhấc tấm sắt lên, Thanh Thanh chỉ cảm thấy trước mặt cô là một bóng đen cao lớn….
Có lẽ là sợ hãi đến cực điểm, cũng có thể là bị chảy máu vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, ngay lúc tấm sắt được nhấc lên, trước mắt Thanh Thanh là một mảng tối đen, toàn bộ cơ thể ngã xuống đất, mất cảm giác….
Trong bóng tối, là đau nhức, vẫn là đau nhức, cơn đau giống như một sợi dây thừng quấn chặt lấy Thanh Thanh, cổ họng khô khốc không thể lên tiếng.
Cánh tay bị thương dường như bị rơi xuống, dường như muốn bị xé nát….
.