Lúc ăn cơm trưa, Ngôn Thanh Thanh ngồi ngoan ngoãn như một cô dâu nhỏ, cúi đầu nhìn đĩa cơm của mình, nghĩ đến chuyện trên thuyền, cô vậy mà tưởng tượng Đoan Mộc Nam cầu hôn, thật sự muốn hận bản thân mình cả trăm lần.Trong lòng hạ quyết tâm, không thể để cho anh ta mê hoặc.Lâm Kiều Kiều nhìn thấy Ngôn Thanh Thanh ngại ngùng, bà mỉm cười một tiếng hỏi:“Thanh Thanh nhà chúng ta đã yêu đương bao giờ chưa?”Nghe hỏi thế, Ngôn Thanh Thanh thiếu chút nữa phun hết nước trái cây trong miệng ra.“Ai, con bé vẫn còn nhỏ, học hành vẫn là việc chính, đâu có thời gian mà làm những chuyện kia?” Ngôn Tiểu Lan nghe hỏi như vậy nghĩ rằng Lâm Kiều Kiều đang thử thăm dò Thanh Thanh còn sạch sẽ hay không.
Người ta dù sao cũng là một gia tộc lớn, vẫn rất chú trọng việc con dâu chưa về nhà chồng đã mang tai tiếng, về điểm này Ngôn Tiểu Lan vẫn rất yên tâm.“Ồ, Thanh Thanh từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn, mặc dù có rất nhiều chàng trai yêu thích nhưng Thanh Thanh luôn giữ cho mình trong sạch, từ trước tới giờ không giao du với con trai, tuyệt đối thuần khiết như hoa bách hợp lúc sớm mai...” Cậu cô dùng từ ngữ cực kỳ khoa trương để tâng bốc Thanh Thanh, dù sao cũng sợ bị người ta hiểu lầm.“Cậu...” Thanh Thanh đỏ mặt, muốn cậu cô dừng lại.
Cả cậu và mẹ cô dường như phải chứng minh rằng cô là một xử nữ trên bàn ăn này.
Làm cô cảm thấy rất xấu hổ.“Tôi nói chứ, chỉ có Đoan Mộc công tử mới có thể xứng đáng với cháu nha, haha...” Ngôn Đại Minh cười nói.Cô đảo mắt nhìn thấy Đoan Mộc Nam đang cười sảng khoái.
Dựa vào cái gì phải ở trước mặt nhiều người như vậy chứng minh cô sạch sẽ? Chẳng lẽ Đoan Mộc Nam chưa từng yêu đương, giao du với con gái?“Ôi, thật đáng tiếc, tôi nghĩ rằng Thanh Thanh đáng yêu như vậy, có lẽ đã từng yêu đương.
Hiện tại cứ như vậy kết hôn, cũng không có một mối tình đầu, Nam, Thanh Thanh sau này giao phó cho con, con bé đã dành hết những thứ tốt đẹp nhất, cả thanh xuân cho con rồi, cho nên phải đối xử với con bé thật tốt.” Bà xoay đầu về phía Đoan Mộc Nam mỉm cười nói.“Vâng, mẹ.” Đoan Mộc Nam nở một nụ cười mê người, nhưng trong mắt Thanh Thanh nó lại có ý đồ, như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.Hai nhà đã trở nên hòa hợp hơn vì giải quyết xong vấn đề này, người hi sinh duy nhất là Ngôn Thanh Thanh.
Sự hòa hợp, vui vẻ ở thời điểm hiện tại được xây dựng trên nỗi đau khổ của cô, mọi sự thù hận này đều được đổ lên đầu Đoan Mộc Nam.Về đến nhà, Ngôn Thanh Thanh cảm thấy rã rời, cô tháo giày ra và ném mình lên chiếc giường lớn mềm mại.
Suy nghĩ của cô rất phức tạp, vừa rồi thật sự là từ nhà Đoan Mộc Nam về sao?Tại sao trong lòng rõ ràng là cự tuyệt, nhưng lại không thẳng thắn từ chối chuyện này? Ngược lại biến thành một cô gái ngoan ngoãn trước mặt mẹ anh ta? Cô cũng không biết mình bị làm sao, nằm trên giường hiện lên tất cả đều là gương mặt tuấn tú mê người của Đoan Mộc Nam, muốn vứt đi cũng không được, đem đầu mình vùi sâu dưới gối, hét lớn một trận.Hôm sau là thứ bảy, Ngôn Thanh Thanh vì né tránh sự giáo huấn của người nhà đã ở trong thư viện cả ngày, cô không muốn về nhà, cho đến lúc cái bụng réo lên.
Nhìn thời gian một chút, đã hơn tám giờ tối, ôm mấy cuốn sách đã chọn đi thanh toán rồi vội vã lên xe buýt.
Ngồi trên xe ăn xong một cái bánh mì, bụng mới chịu yên ổn, ngồi thêm nửa giờ nữa cuối cùng cũng xuống xe.Trạm xe buýt cách nhà cô thêm mười phút đi bộ, Ngôn Thanh Thanh bước đi trên đường với đôi chân lạnh tê cóng.
Hai ngọn đèn đường lờ mờ chiếu sáng mặt đất, con đường này cô đã đi qua vô số lần, nhưng hôm nay lại cảm thấy hơi sợ, luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi cô.Có lẽ mấy ngày qua bị chuyện kết hôn vướng bận, nên lo lắng quá nhiều, Ngôn Thanh Thanh tự an ủi trong lòng như vậy.
Cô ôm chặt mấy cuốn sách vào trong ngực, lấy lại bình tĩnh rồi mới đi tiếp.Đi bộ qua đường rồi rẽ vào một ngã rẽ khác là đến nhà rồi, nhưng phía trước hơn mười mét không có đèn đường, cũng không có một bóng người.Ngôn Thanh Thanh bước nhanh hơn, vì mỗi lần đi qua chỗ này cô đều cảm thấy sợ hãi.Ngay khi Ngôn Thanh Thanh sợ hãi mà bước chân có chút gấp rút, không biết ở đâu phát ra một âm thanh nho nhỏ.“Thanh Thanh….”Ngôn Thanh Thanh giật nảy mình, một bóng người cao gầy lao về phía cô, kẹp chặt vai cô rồi kéo vào một con hẻm nhỏ tối mịt.
Một mùi rượu khó ngửi bốc ra.“Thanh Thanh, là tôi.” Một người đàn ông hai mươi tuổi gục đầu xuống, nói với Ngôn Thanh Thanh đang sợ hãi run rẩy.Đôi tay nặng nề từ từ rời khỏi bờ vai mỏng manh của cô.“Tiểu Thu?” Ngôn Thanh Thanh vừa nãy thiếu chút nữa bị dọa ngất đi, thấy người này là Tiểu Thu mới nhẹ đi một chút.Tiểu Thu ở chung khu với cô, có thể nói là hàng xóm.
Anh ta lớn hơn Ngôn Thanh Thanh hai tuổi, tốt nghiệp trung học xong thì dừng lại, không học lên nữa, cả ngày không làm việc đàng hoàng, đi theo một đám bạn bè hư hỏng.Nhưng lại đối xử với Ngôn Thanh Thanh rất tốt, có gì ăn ngon, hay có trò chơi gì hay đều sẽ nghĩ đến cô, luôn muốn Ngôn Thanh Thanh làm bạn gái anh ta.Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ta, Ngôn Thanh Thanh đều muốn tránh càng xa càng tốt.
Chỉ nhìn thấy thôi là đã rất sợ rồi, chứ đừng nói đến chuyện làm bạn gái.
Bởi vì bên cạnh anh lúc nào cũng có một đám bạn lố lăng.Mặc dù anh ta tốt hơn bọn xã hội đen phạm pháp kia một chút, nhưng anh ta cũng không có ý tốt khi đứng trong bóng đêm chặn đường cô, Ngôn Thanh Thanh rất tức giận.“Tiểu Thu, anh làm gì vậy, muốn hù chết tôi à.”“Thanh Thanh, tại sao mỗi lần nhìn thấy anh em lại trốn tránh?”“Tôi không có.” Nhìn bộ dạng say khướt của anh ta, Ngôn Thanh Thanh không muốn nói nhiều, lập tức quay người rời đi.“Hiện tại không phải sao?”“Bây giờ là mấy giờ, còn không có về nhà, mẹ tôi sẽ lo lắng.”“Thanh Thanh, có phải em ghét anh lắm không?”“Tôi không, không có chuyện đó.” Cô bước lên phía trước.Tiểu Thu lao đến trước mặt cô: “Thanh Thanh, đêm nay đi theo anh được không?”“Anh bị điên à?” Ngôn Thanh Thanh kinh ngạc, anh ta lại có thể nói những lời như vậy.“Đồ đần, đối với những cô gái nhỏ, đôi khi anh phải mạnh mẽ hơn, hiểu chưa?”Trong bóng tối có mấy người đàn ông bước ra, khiến toàn thân cô cảm thấy bất an.Cô lùi lại vài bước, muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước liền bị anh ta nắm lấy cổ tay.
Tay cô truyền đến một trận đau đớn, cô quay đầu nhìn về phía tiểu Thu, dùng ánh mắt cầu cứu.“Tiểu Thu...”Nhưng tiểu Thu lại làm như không thấy dưới ánh mắt xin giúp đỡ của cô.
Tiểu Thu đứng bên vệ đường xa lạ ngây người, không nhúc nhích.“Buông ra...” Nhìn thấy tiểu Thu hờ hững, Thanh Thanh trong lòng rất sợ hãi, nhưng cô giả vờ bình tĩnh nói.Người đàn ông chỉ cười nhẹ một tiếng, nhưng không buông tay.
Thay vào đó, anh ta kéo cô đến một nơi tối tăm hơn.Ngôn Thanh Thanh sợ hãi muốn khóc, thừa dịp anh ta đang cười, cô dùng mấy cuốn sách đang cầm trong tay, dùng hết sức đập vào người đàn ông, mấy cuốn sách vừa vặn nện thẳng vào mắt anh ta.
Người đàn ông kia vì đau đớn nhắm mắt, kêu gào, theo bản năng buông tay cô ra.Ngôn Thanh Thanh không dám nhìn thêm, nhanh chân bước đi.Người đàn ông nhìn thấy Ngôn Thanh Thanh bỏ chạy, hét vào mặt đồng bọn ở phía sau:“Còn không mau đuổi theo.”.