Sỹ Quan Thế Giới Ngầm Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 77






Không cần biết ai muốn giết ai, cả hai người đều là người cô yêu thích nhất, cho dù sự thật là như thế nào, cô cũng sẽ bị tổn thương sâu sắc.Thanh Thanh ngẩng đầu, sợ rằng nước mắt chát đắng lại tuôn ra.Sự thật? Sự thật là gì? Vụ án bây giờ vẫn chưa khép lại, ít nhất trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng, để cô không phải hoàn toàn tuyệt vọng sống tiếp.


Tìm ra chân tướng chẳng lẽ cô thật sự muốn chính mình chứng thực, hai người cô quan tâm nhất lại đánh giết lẫn nhau sao?Người đàn ông cô yêu nhất đã giết chết người đàn ông mẹ cô yêu nhất, mà người đàn ông này cũng là người đáng để cô yêu nhất.“Làm sao có thể? Làm sao có thể?” Lương Hân Văn dường như không thể tiếp nhận sự thật này.“Haha, Hân Văn, anh có biết không? Khi em nhìn thấy thi thể ông ấy, em cũng không biết ông ấy là người cha mà em mong đợi được gặp trong lòng, cho đến khi ông ấy xuống mồ mẹ em mới nói cho em biết, anh nói phải làm người thất bại đến mức nào mới gặp chuyện như vậy? Có phải cho đến chết ông ấy cũng không muốn nhận lại em?”Cô buồn bã lẩm bẩm, khóe mắt khô khốc như thể nước mắt đã cạn.Trái tim Lương Hân Văn giống như bị một tảng đá lớn chèn ép, đau đớn khôn nguôi, tại sao ông trời lại sắp đặt nhiều sự trùng hợp tàn nhẫn như vậy? Làm thế nào để cô có thể gắng gượng sống được năm năm qua? Nghĩ đến mỗi ngày có bao nhiêu giọt nước mắt chảy qua đôi mắt long lanh của cô, lòng anh như muốn tê liệt.Hai người như bị hút hồn, ngây ngốc đứng bên lan can, mưa rơi vào người tuy không lớn nhưng cũng đủ làm ướt áo.Cho đến khi phục vụ đưa ô cho hai người, Lương Hân Văn nắm chặt lấy ô, trong đầu đột nhiên hiện lên một chuyện.“Thanh Thanh, em có bao giờ nghĩ rằng cái chết của cha em là do người khác bên ngoài gây nên chứ không phải do Đoan Mộc Nam?”Bầu trời đen kịt vì Lương Hân Văn nói câu này mà lóe lên một luồng sáng dữ dội, dường như có thể chiếu sáng tất cả góc tối.Thanh Thanh nằm trên giường nhưng gần như cả đêm không ngủ, trong đầu cô nghĩ về những gì Lương Hân Văn nói “do người khác bên ngoài gây nên chứ không phải do Đoan Mộc Nam”, ý nghĩ như vậy cô đã suy nghĩ qua vô số lần, thế nhưng khi hai người đi vào, quản lý khách sạn đã đích thân đóng cửa, mà đứng ở cửa là cảnh vệ của Mục Thiết Quân, nếu như không phải Đoan Mộc Nam thì còn có ai nữa?Thực sự có khả năng thứ ba không?Nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy Đoan Mộc Nam không có khả năng sẽ đối xử với Mục Thiết Quân như vậy, nghĩ trái nghĩ phải mà trời đã chiếu lên những ánh bình minh.

Cô tự hỏi chính mình, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, bật người đứng dậy, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, cao giọng hét lên với Ngôn Tiểu Lan:“Mẹ, con dậy rồi.”Ngôn Tiểu Lan đang nấu cháo và cắt rau, nghe tiếng cô thì suýt chút nữa tự cắt vào tay mình.


Đã năm năm kể từ hôm đính hôn đến giờ, cô chưa từng gọi lớn như vậy một lần nào, mỗi ngày đều giống như một xác chết bị câu hồn đi.

Vì không muốn bà phải lo lắng, mặc dù trước mặt cô sẽ cười, nhưng tiếng cười đó còn đắng chát hơn so với tiếng khóc.Bữa tiệc hôm đó đều là một thảm cảnh cho cả hai mẹ con, những người thân yêu nhất của họ mất trong một ngày, điều khác biệt duy nhất là tình yêu của Ngôn Tiểu Lan đã mất đi hoàn toàn, chỉ còn lại một phần mộ tưởng niệm.Còn tình yêu của Thanh Thanh, mặc dù ngày đó Đoan Mộc Nam không mất mạng, nhưng lại gánh vác một cuộc sống đầy trắc trở, cho đến bây giờ không biết là sống hay đã chết, làm cô nóng ruột nóng gan, không có chỗ nào để tâm sự.Ngôn Tiểu Lan hận kẻ giết chết Đoan Mộc Nam, nhưng hận thù này chỉ làm tổn hại đến lợi ích của con gái bà, và bà không thể hướng đến con gái mình đâm thêm một nhát dao, chỉ có thể đem tất cả bi thương và hận thù ngăn ở lồng ngực, bởi vì bà biết rằng Thanh Thanh so với bà càng đau khổ và khó khăn hơn…Dưới lầu viện kiểm sát uy nghiêm, Thanh Thanh đeo túi xách trên lưng bước đi thong thả, cô đã đi bộ gần như cả ngày, đưa tay lên nhìn đồng hồ một cái, băn khoăn không biết có nên bước vào tòa nhà hay không.Cô nắm chặt tay, cuối cùng quyết định không do dự nữa.Vì Đoan Mộc Nam, cô nhất định phải mạnh mẽ lên, cô tin rằng chồng cô không phải là hung thủ.Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Lương Hân Văn mặc quần áo màu đen thẳng tắp đi ra, dưới hàng lông mày rậm là một khuôn mặt rất điển trai.“Thanh Thanh?” Anh ngạc nhiên kêu lên.“Em, em muốn nhờ anh giúp đỡ.” Thanh Thanh nhìn anh, kiên định nói.Mặc dù Lương Hân Văn có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của anh, đây là ngày anh kỳ vọng trong nhiều năm qua, không ngờ lại xuất hiện như thế này.Thanh Thanh ngồi xe Lương Hân Văn đến căn hộ của anh, anh rót cho cô một ly nước sôi.Thanh Thanh im lặng trong vài giây, Lương Hân Văn hỏi:“Thanh Thanh, em nói muốn anh giúp, chẳng lẽ những năm qua Đoan Mộc gia không nghĩ cách để giải cứu Đoan Mộc Nam sao? Nói thật, thực lực của anh kém xa bọn họ.”Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ khi nghe câu hỏi thẳng thắn của Lương Hân Văn, cô biết anh có một chút tình cảm với bản thân cô, nhưng lại muốn anh rửa sạch tội danh cho chồng sắp cưới của cô, có lẽ đó không phải là kết quả mà anh muốn, lấy Đoan Mộc gia ra để nói, có lẽ là một cái cớ khéo léo để từ chối.“Đúng vậy, có lẽ là em quá đột ngột….em nghĩ là em sẽ tìm biện pháp khác.” Cô cảm thấy mình như là một tên ăn mày bất lực, mang theo một thân phiền phức đi vào trong nhà của người khác.Lương Hân Văn thấy cô muốn rời đi thì biết cô đã hiểu lầm ý anh.“Thanh Thanh, anh nghĩ là em đã hiểu nhầm ý của anh rồi.” Sau đó anh nắm lấy tay cô và bước vào một gian phòng khóa kín, trong đó hoàn toàn là bóng tối, cho đến khi anh bật đèn lên, Thanh Thanh nhìn thấy khắp tường là những tờ báo và tài liệu trên bàn, nội dung của những tờ báo là việc Đoan Mộc Nam sát hại Mục Thiết Quân năm năm trước, cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó, chẳng lẽ anh luôn chú ý đến chuyện này?“Thanh Thanh, đây là những gì anh thu thập được trong mấy năm qua.


Rất nhiều thông tin không phải là tìm được thông qua những con đường chính thức, vì vậy đừng lo lắng về thành ý này của anh...” Phải biết rằng với thân phận của anh bây giờ, dùng những thủ đoạn phi pháp để lấy được thông tin, áp lực lớn biết bao nhiêu.Thanh Thanh đối mặt với căn phòng này trong lòng run lên vì phấn khích, vì sao? Vì sao anh lại phải vất vả như vậy để giúp đỡ cô, mắt của cô bởi vì cảm động mà sưng lên.“Hân Văn, vì sao? Chuyện này đối với anh...”.