Sau khi chạy ra khỏi khoa nội, Lương Hân Văn cũng không thấy bóng dáng của cô, sau đó anh chạy ra cửa bệnh viện thì thấy một bóng dáng quen thuộc như dự đoán.
“Thanh Thanh!” Anh gọi cô.
Ngôn Thanh Thanh dừng lại, quay đầu thì thấy Lương Hân Văn đang chạy đến chỗ cô.
“Những đồ kia là em mua à”“Ừm, em nghĩ đi vào có lẽ không tốt lắm! cho nên….
”“Hôm nay em cố ý tới đây sao?”“Không, em, em đến là để giải quyết chuyện đó….
”“Ừm! Thanh Thanh, bây giờ anh cũng đã biết, có chuyện gì cần anh giúp đỡ thì em cứ nói, anh sẽ giữ bí mật cho em….
”“Cảm ơn!” Cô lúng túng nói.
“Anh thay mặt mẹ anh cảm ơn em!” Anh đổi chủ đề.
Hai người nói thêm vài câu, sau đó Lương Hân Văn khăng khăng muốn đưa cô về công ty, Thanh Thanh không chống lại được nên đành phải đi theo anh.
Cảnh tượng này bị Mộng Hạ nhìn thấy, ánh mắt dữ tợn của cô ta như muốn bùng cháy.
Hôm sau đến công ty làm việc, Thanh Thanh có chút ngượng ngùng xin phép sếp nghỉ phép một tuần.
Trương tổng nghe xong thì xụ mặt xuống.
“Tôi nói này Ngôn Thanh Thanh, công việc bây giờ không dễ gì tìm được, tư chất làm việc như cô, ở cái thành phố này chất mấy xe tải.
Cô vừa mới tới mà cứ xin nghỉ thường xuyên như vậy, nếu tôi không cho thì cô sẽ nghĩ tôi không tốt, còn nếu tôi cho phép thì cả công ty sẽ không phục!”“Sếp tổng, tôi biết, nhưng tuần sau quả thực tôi có việc gấp, sau đợt này tôi cam đoan sẽ không như vậy nữa!”“Haiz!” Trương tổng thở dài, nhíu mày nói tiếp:“Hai ngày sau công ty có một tiệc tối quan trọng, cô đi cùng tôi, nếu biểu hiện tốt tôi sẽ cho cô nghỉ một tuần, được không?”Dù phải dời lịch hẹn một lần nữa nhưng Thanh Thanh cũng không còn cách khác, đành phải gật đầu đồng ý.
Vào tiệc tối đó, Thanh Thanh ăn mặc đúng ý của Trương tổng, cô chọn cho mình một bộ váy liền bằng ren màu hồng nhạt, tôn lên dáng người nổi bật tinh tế, cô đứng trước gương nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của mình, ánh mắt bất giác di chuyển xuống dưới, cô nhìn thấy phần bụng đang phẳng lặng nhưng luôn có cảm giác nơi đó đang có một điều kỳ diệu nhô lên.
Cô chạm vào bụng và tự lẩm bẩm, bảo bảo, có phải con đang trách mẹ quá nhẫn tâm không?Nhưng mẹ không thể để con chịu khổ khi vừa mới ra đời, con nhất định sẽ hận mẹ, sẽ hận mẹ sinh ra con mà không thể cho con một gia đình hạnh phúc đúng không?Mấy ngày nay, cô đã có thói quen sờ bụng và nói chuyện với đứa trẻ, cô đột nhiên cảm giác như vậy thật tuyệt, loại cảm giác hạnh phúc đó làm cô cảm thấy không có gì có thể so sánh được….
Bảy giờ tối, Thanh Thanh chờ Trương tổng ở cửa công ty.
Trương tổng nhìn bộ quần áo Thanh Thanh đang mặc rất hài lòng, nhưng lại có cảm giác không hài lòng, ông nói:“Thanh Thanh, không ngờ cô mặc quần áo bảo thủ như vậy!”Thanh Thanh cúi thấp đầu, không trả lời ông ta, ngoan ngoãn lùi lại phía sau.
Trương tổng thầm lắc đầu.
Ông ta liên tục chỉ dẫn cho cô suốt chặng đường, nói rằng ông ta phải bỏ ra bao nhiêu mối quan hệ với có cơ hội tham gia bữa tiệc tối như vậy, nơi này đều hội tụ tất cả nhân vật có máu mặt của thành phố, lát nữa gặp ai, làm gì, mời rượu như thế nào, còn làm thế nào để giới thiệu công ty, kéo các nhà đầu tư….
Cô hiểu Trương tổng đưa cô đến đây là có ý gì, nhưng làm thế nào thì cô phải tự giải quyết.
Thanh Thanh chỉ nhẹ nhàng ngoan ngoãn dạ vâng!Trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ vấn đề của chính mình, về đứa trẻ, về cuộc sống sau này, cô cảm thấy nếu mình thật sự sinh ra đứa trẻ cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, mẹ cô không phải cũng đã nói vậy sao?Hơn nữa, bây giờ đã khác, điều kiện tốt bây giờ tốt hơn mẹ cô hồi đó rất nhiều!Nghĩ như vậy, nàng đối với suy nghĩ của chính mình có chút kinh hãi, sao cô lại muốn giữ đứa nhỏ lại rồi?Thông qua kính chiếu hậu, Trương tổng nhìn thầy Thanh Thanh dịu dàng ngoan ngoãn, toàn thân tràn đầy khí chất, ông ta cảm thấy cô là do chưa có người chỉ bảo nên không hiểu biết nhiều, ông ta nghĩ sẽ phải dạy bảo cô tốt một chút, không nên lãng phí một dung nhan như vậy.
Đến nơi tổ chức bữa tiệc, Thanh Thanh mới lấy lại tinh thần, nơi này cô đã từng đến rồi, không phải Cố gia sao?Một cảm giác quen thuộc phả qua mặt cô, mặc dù cô đã tới đây năm năm trước, nhưng khung cảnh lúc đó giống như ngày hôm qua, cô và Đoan Mộc Nam nắm tay nhau bước vào, đây cũng là lần đầu tiên cô hiểu lầm anh…“Nào, Thanh Thanh, tôi giới thiệu với cô đây là Trần tổng….
”Trương tổng kéo Thanh Thanh tới làm cô giật mình một cái, một tia kinh tởm tràn lan trong lòng cô, cô vội vàng lễ phép rút tay lại, đi tới chào hỏi Trần tổng!Khi Thanh Thanh bước chân vào Cố gia, mọi hành tung của cô đều bị ai đó để ý.
Đôi mắt của anh ta âm trầm giống như một vực thẳm không đáy.
Trong một căn phòng sang trọng mờ ảo, Cố Nguyên Thượng lười biếng nằm trên sô pha, phía sau anh ta là một người đàn ông mảnh khảnh, cao gầy, CỐ Nguyên Thượng duỗi hai ngón tay về phía người đàn ông, giữa hai ngón tay kẹp lấy một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong là một viên thuốc con nhộng!“Cố thiếu, đây là?”“Đã đến lúc cậu nên thể hiện lòng trung thành với tôi?”“Ngài muốn làm gì?”“Đặt trong ly nước của người phụ nữ đó là được!”“Ai?” Người kia hỏi.
“Minh Nhất, người Đoan Mộc Nam quan tâm nhất là ai?”Nghe được câu này, cả người Minh Nhất đều sững sờ!“Cố thiếu, nếu anh muốn giết cô ấy, tại sao lại cứu cô ấy?”“Minh Nhất, ai nói tôi muốn giết cô ấy?” Cố nguyên Thượng nhàn nhạt xoay ghế sô pha, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.
Anh ta nở nụ cười rất kỳ lạ, "Tôi có thể chăm sóc cho người phụ nữ của Đoan Mộc Nam, nhưng! Tôi không có hứng thú với trẻ con! "“Anh, anh nói Thanh Thanh mang thai con của Đoan Mộc Nam?” Toàn thân Minh Nhất căng thẳng hơn….
.