“Cố thiếu, anh không nên nói như vậy, anh cứu tôi! là tôi đã cảm kích lắm rồi! ” Thanh Thanh nhẹ giọng nói, anh đã cứu cô như vậy, cô còn có thể trách móc anh ta chăm sóc cô không tốt sao?Bây giờ, cô sợ mình không thể trả nổi ân tình của anh ta, hiện tại cô có chút lo lắng, cô sợ mình sẽ chết ở đất nước này, chết ở trong nhà anh ta sẽ khiến anh ta gặp phiền phức!“Cố thiếu, tôi muốn cầu xin anh một chuyện!”“Có chuyện gì vậy?”“Anh có thể cho tôi về nhà được không, tôi không muốn chết ở đây!” Thanh Thanh buồn bã nói/Cố Nguyên Thượng nghe xong lời cô nói, lòng anh ta cảm thấy xúc động, chẳng lẽ anh ta chỉ vô tình lợi dụng mà khiến cô coi thường tính mạng của mình đến vậy sao?“Em đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy nữa, em sẽ nhanh khỏe lại….
”Đôi mắt của Thanh Thanh nhìn không có tiêu cự, trái tim không tìm thấy bất cứ thứ gì có ý nghĩa trong cuộc sống này nữa.
Cả hai đều im lặng, cả căn phòng yên lặng đến lúng túng!Đúng lúc này điện thoại di động của Thanh Thanh đổ chuông, là Ngôn Tiểu Lan gọi đến, mấy ngày nay Thanh Thanh và bà ấy rất ít khi liên lạc, chỉ nhắn tin báo bình ăn, chắc có lẽ như vậy làm cho bà ấy càng bất an hơn.
“Sao em không nghe máy?” Cố Nguyên Thượng hỏi.
“Tôi sợ bà ấy sẽ lo lắng khi biết tôi bị bệnh….
”“Không sao đâu, em cứ nghe đi, anh đã có cách….
” ANh ta nói.
Thanh Thanh nghi ngờ nhìn anh ta, không ngờ Cố Nguyên Thượng đã trực tiếp bắt báy giúp cô, Thanh Thanh vội vàng trả lời điện thoại.
“Alo….
” Giọng nói khô khốc của Thanh Thanh truyền qua đầu dây bên kia.
“Alo, Thanh Thanh à, sao không nghe điện thoại của mẹ?”“Mẹ….
” Thanh Thanh nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc của Ngôn Tiểu Lan, cổ họng nghẹn lại không nói được.
“A, Thanh Thanh, con bị sao vậy? Giọng nói không đúng lắm, con nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra vậy?”“Mẹ, mẹ đừng lo, con không sao….
”“Thanh Thanh, đừng nói dối mẹ, con có chuyện gì vậy? Con đang ở đâu? Con có muốn mẹ qua đó chăm sóc con không….
”Thanh Thanh nghe thấy Ngôn Tiểu Lan lo lắng như vậy, xa như vậy còn muốn đi qua, Thanh Thanh cảm động nước mắt cứ thế trào ra, bất kể lúc nào gia đình sẽ là chỗ dựa cuối cùng của cô, bọn họ sẽ không bao giờ phản bội cô….
“Mẹ, con….
” Thanh Thanh càng cảm động và lo lắng, rất khó để cho Ngôn Tiểu Lan có thể an tâm.
Cố Nguyên Thượng trực tiếp lấy điện thoại trong tay Thanh Thanh, Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn anh ta, còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe anh ta mở miệng nói chuyện.
“Alo, là gì Ngôn ạ?”“Ách, ai, ai vậy?” Ngôn Tiểu Lan tiếp tục hỏi, giọng của Thanh Thanh sao đột nhiên biến thành một người đàn ông.
“Xin chào, cháu là bạn tốt của Thanh Thanh - Cố Nguyên Thượng, chúng ta đã từng gặp nhau khi ở Trung Quốc, nhưng mà cháu không chính thức chào hỏi gì, cho nên có thể gì không biết cháu….
” Cố Nguyên Thượng lễ phép giải thích.
“À….
” Ngôn Tiểu Lan cố gắng nhớ lại khuôn mặt này trong đầu.
“Là như thế này, Thanh Thanh bây giờ đang ở nước A, có chút không quen khí hậu cho nên bị cảm mạo, nhưng mà gì yên tâm, bây giờ cô ấy cũng đang bình phục, ngoại trừ hơi đau họng ra thì mọi thứ đều ổn….
”“!.
.
” Đầu dây điện thoại bên kia.
“Vâng, vâng, vâng, gì yên tâm, đúng lúc cháu cũng đi du lịch ở đây, đến lúc đó cháu sẽ mang một Thanh Thanh hoạt bát nghịch ngợm về nhà, vâng, bọn cháu là bạn tốt, mà Thanh Thanh bình thường cũng giúp đỡ cháu rất nhiều….
”Thanh Thanh nhìn Cố Nguyên Thượng nghe điện thoại, cảm thấy ngạc nhiên, cô giúp anh ta khi nào vậy? Anh ta hoàn toàn khác với vẻ điềm đạm và nội tâm thường thấy.
Sau khi trả điện thoại cho Thanh Thanh, Ngôn Tiểu Lan chỉ hỏi thăm một chút về tình trạng thân thể của cô, Thanh Thanh không tốn một chút sức nào kể giống như những lần cảm mạo trước đây cho Ngôn Tiểu Lan nghe.
Điều khiến cô bận tâm là Ngôn Tiểu Lan lại dồn nhiều năng lượng để hỏi về người bạn Cố Nguyên Thượng này, cứ hỏi không ngừng.
Thanh Thanh nhìn Cố Nguyên Thượng với một chút xấu hổ, thậm chí nghe cô trả lời đều có thể biết mẹ cô hỏi gì, Cố Nguyên Thượng ra hiệu cho Thanh Thanh rồi đi ra ngoài trước.
Thanh Thanh cảm kích gật đầu với anh ta.
Điều đầu tiên mà Cố Nguyên Thượng làm khi ra ngoài là gọi những bác sĩ đã điều trị cho Thanh Thanh và giáo huấn một trận, sau đó đổi một nhóm bác sĩ khác.
Sau ngày hôm đó, Cố Nguyên Thượng chăm sóc Thanh Thanh cẩn thận hơn.
Thanh Thanh cảm thấy Cố Nguyện Thượng luôn lộ ra vẻ thần bí, khiến người ta không thể nào đoán ra được, lúc thì ân cần chăm sóc, lúc thì lại xa cách khó gần.
Mặc dù Cố Nguyên thượng chăm sóc Thanh Thanh cẩn thận, nhưng cô vẫn không ăn được gì, tinh thần uể oải, suy sụp.
Chuyện Đoan Mộc Nam giết Mục Thiết Quân đối với cô mà nói là một đả kích quá lớn, không phải là chuyện có thể dễ dàng tiếp nhận!Mà bí mật này cô lại không thể kể cho bất kỳ ai, chỉ có thể tích tụ trong lòng.
“Thanh Thanh, ăn thêm chút nữa đi!” Cố Nguyên Thượng cầm khay thức ăn trong tay và đút cho cô, điểu này khiến cô rất cảm động nhưng lại có cảm giác không chịu đựng nổi.
“Cố thiếu, anh để đó là được rồi! ”“Thanh Thanh, em có muốn anh cho em ăn không” Anh ta đùa nói!“Cố thiếu, anh đừng như vậy, tôi không chịu đựng nổi, anh đã làm rất nhiều chuyện cho tôi, tôi nghĩ đời này đều không thể đền đáp hết….
”“Thanh Thanh, anh đã hứa với mẹ em sẽ trả lại cho bà ấy một Thanh Thanh mạnh khỏe, còn nữa, lần này cũng là do anh, là anh đã để em đến đây, không ngờ lại khiến em phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, thiếu chút nữa….
Phải nói rằng bây giờ anh đang tự mình chuộc lỗi….
Thanh Thanh, có thể cho anh một cơ hội như vậy không?”.