Sỹ Quan Thế Giới Ngầm Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 129






Anh biết, anh biết sự cố trước buổi lễ đính hôn của cô là cha cô gây ra, anh biết rồi?“Anh biết chuyện đó?” Khuôn mặt Thanh Thanh căng thẳng, tê dại như đứng trong gió và tuyết bên ngoài lâu đài suốt mấy tiếng đồng hồ, cơ mặt căng cứng không thể kiểm soát, giọng nói khàn khàn khô khốc.

“Được, em biết rồi, em! hiểu rồi….

”“Ngay cả ông ấy cũng là anh….

”“! Đúng….


anh biết quan hệ giữa em và ông ta….

” Đoan Mộc Nam chật vật cúi đầu thừa nhận, tựa như không thể chống đỡ được nỗi thống khổ trong đầu.

Tại sao? Như có một tia chớp xé toạc trái tim Thanh Thanh, vì sao anh lại thừa nhận triệt để đến mức không cho cô một cơ hội nào….

Tàn nhẫn để cô không còn ôm lấy giả tưởng, trần trụi đối mặt với hiện thực! ngay cả từ ngữ uyển chuyển cũng không có!Thanh Thanh trừng đôi mắt đen láy của mình, quên cả chớp mắt, nước mắt không kìm được cứ tuôn ra, toàn thân run rẩy không ngừng…Cô đã làm gì sai? Tại sao vận mệnh lại đối xử với cô như vậy, để người cô yêu giết chết người đàn ông thân thiết nhất của mình, mà cô lại tin tưởng anh một cách mù quáng như vậy trong năm năm qua, cô vẫn một lòng yêu anh không thay đổi, chờ đợi anh, tìm kiếm anh, nhưng lại nhận lại tất cả những ủy khuất không nên thuộc về mình….

Ah! Khuôn mặt bi thương của cô hiện lên một nụ cười, mới vừa rồi cô và anh vẫn hạnh phúc như thế, phơi nắng nói chuyện yêu đương, thậm chí cô còn đang xoa dịu tâm hồn cô đơn của anh trong năm năm nay, đem toàn bộ thể xác và trái tim giao cho anh…“Anh không muốn em sao?” Cô nhớ lại những gì đã nói với anh vào đêm hôm trước, rốt cuộc cô có bao nhiêu thấp hèn? Dâng hiến cả tinh thần và thể xác cho kẻ giết cha mình….

Cô cảm thấy toàn thân mình vô cùng bẩn thỉu, toàn thân toát ra một thứ không khí tội lỗi, cô hận anh, hận anh biết rõ cô là con gái của Mục Thiết QUân nhưng lại còn muốn cùng cô ôn nhu triền miên…Cô duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, hung hăng ôm đầu, móng tay sắc nhọn cắm vào da đầu, giật giật tóc, hối hận muốn chết ngay lập tức…“Đoan Mộc Nam! đồ giết người! tại sao anh có thể giết ông ấy! Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy! tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Thanh Thanh chạy đến bên cạnh anh, khàn giọng kêu khóc, giống như muốn đem toàn sức lực của mình hét lên.

Đoan Mộc Nam suýt chút nữa bị Thanh Thanh làm cho lảo đảo ngã xuống, anh ôm ngực, trên trán nổi gân xanh, giống như đang cố gắng chịu đựng gì đó…Minh Nhất thấy vậy vội vàng nắm lấy cánh tay của Thanh Thanh, ép cô vào tường, “Thanh Thanh, cô đừng như vậy! anh Nam có nỗi khổ tâm! ” Anh ta kìm nén tức giận nói.

“Anh ấy có nỗi khổ tâm liền giết người sao? Anh thả tôi ra! Anh cũng giống anh ấy, đều tàn nhẫn, tàn nhẫn giết người! buông ra….


” Thanh Thanh giống như bị điên, liều mạng dãy dụa.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng la của Dịch Tuấn: “Anh! không ổn rồi, con rùa bá vương kia thật sự mang người tới! ”Người thì chưa tới nhưng tiếng hét đã truyền vào, sau đó vừa vào tới cửa liền nhìn thấy Minh Nhất đang đè Thanh Thanh vào tường, Thanh Thanh liều mạng hét lên, như thể bộ dáng mỏng manh đang giãy giụa trong tuyệt vọng, dường như có thể ngất xỉu mà chết bất cứ lúc nào.

Dịch Tuấn nhìn vậy, cơn tức giận trong lòng nổi lên, nhảy về phía trước, nghiêm nghị quát lên: “Minh Nhất, buông tay.

”Anh ta không biết lấy sức lực đâu ra, một tay kéo Thanh Thanh ra ngoài, che chắn cô ở sau lưng, lớn tiếng chất vấn:“Anh điên à, không biết Thanh Thanh là người phụ nữ của anh Nam? Anh muốn làm càn! ”Dịch Tuấn trừng mắt nhìn Minh Nhất, Minh Nhất mặc dù cao hơn anh ta một chút, nhưng khí thế lại thấp hơn Dịch Tuấn, anh ta buông cánh tay cứng ngắc giữa không trung xuống, miễn cưỡng lui sang một bên.

Dịch Tuấn thu hồi ánh mắt tức giận đang đặt trên người Minh Nhất, nhìn thấy Đoan Mộc Nam đang lạnh lùng đứng ở một bên, trong lòng nghi ngờ không hiểu, sao hôm nay anh lại có thể dễ dàng tha thứ cho Minh Nhất khi anh ta làm ra những hành động đó với Thanh Thanh.

“Anh?” Dịch Tuấn gọi Đoan Mộc Nam, lại nhìn sang Thanh Thanh, cô giống như đã mất đi thần trí, toàn thân lay động, ánh mắt đờ đẫn, nhưng lại hiện lên ý hận.

“Thanh Thanh? Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi.

“Anh cũng biết đúng không? Các người đều biết đúng không?” Thanh Thanh hồn bay phách lạc hỏi.

Dịch Tuấn không hiểu gì.


“Biết cái gì?” Anh ta hỏi Thanh Thanh.

“Anh ấy là hung thủ! là anh ấy….

thế mà anh cũng gạt tôi, haha! anh là anh em thân thiết của anh ấy, sao có thể nói cho tôi biết được chứ….

sao có thể phản bội anh ấy! ” Cô giống như đang hỏi, nhưng cũng đang nói với chính mình…“Thanh Thanh, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.

” Dịch Tuấn nghĩ đến tình thế nghiêm trọng trước mắt, không có thời gian để nghe cô tâm sự, nóng nảy nói:“Thanh Thanh, bây giờ có việc, chờ tôi một chút chúng ta nói chuyện ah!” Sau đó quay lại nhìn Đoan Mộc Nam nói:“Anh Nam, con rùa bá vương kia tới thật rồi, lần này có vẻ là thật!”Khuôn mặt lạnh lùng của Đoan Mộc Nam lúc này trắng bệch đến đáng sợ, anh thấp giọng khàn khàn ra lệnh:“Minh Nhất, đưa cô ấy đi khỏi đây! ” Anh nói có chút bất đắc dĩ, nhưng lại là mệnh lệnh kiên định.

“Vâng, anh Nam” Minh Nhất nghe mệnh lệnh của Đoan Mộc Nam, lập tức bước tới, nghĩ kéo Thanh thanh đi!Thanh Thanh liều mạng giãy giụa, nhìn thấy anh định đuổi cô đi, trái tim cô đau muốn chết, anh và cô hoàn toàn kết thúc, có lẽ là hận, có lẽ là oán (Trách móc), Thanh Thanh vừa giãy giụa vừa lạnh lùng nói:“Đoan Mộc Nam, thù giết cha không đội trời chung! ”Câu nói này mặc dù không phải là một âm thanh vang vọng cả bầu trời, nhưng nó giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim của Đoan Mộc Nam, anh run rẩy đứng không vững, đành phải dùng tay phải giữ chặt mép bàn, không để cho mình ngã xuống…Dịch Tuấn nghe được câu kia của Thanh Thanh, có vẻ như là một lời nguyền, chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên như bị dây thép đâm xuyên qua, ong ong một tiếng, lý giải không được câu nói này, anh ta xoay người muốn hỏi Thanh Thanh đến cùng là đang nói cái gì, lại nhìn thấy Minh Nhất duỗi tay ra đánh một chưởng, Thanh Thanh lập tức gục xuống….