“Không biết? Còn không nói thật! Đừng nói toàn bộ thức ăn này đều mang cho Dịch Tuấn! ” Cô ta biết nếu thức ăn này đưa cho Dịch Tuấn cũng không cần phải đi đường này.
“Tiểu, tiểu thư! chúng tôi không biết chủ nhân ở đâu, thức ăn này để đưa vào cho tiểu thư bên trong mật thất! ”“Tiểu thư bên trong mật thất?”“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi không biết chủ nhân ở đâu! huhu! ” Hầu gái sợ hãi nức nở.
“Cút! ” Nala xua tay bảo họ rời đi, trong lòng nghi ngờ, ở cái lâu đài này ngoại trừ Dịch Tuấn và Đoan Mộc Nam ra, chưa từng nghe nói có những người phụ nữ khác, người này là ai? Chẳng lẽ là phụ nữ của Dịch Tuấn? Không, không có khả năng! Anh ta chỉ đưa phụ nữ lên giường, không có khả năng đem phụ nữ vào trong mật thất.
Nala nghĩ như vậy, đột nhiên trong nháy mắt hiện lên một khuôn mặt, cô ta cau mày, nhanh chóng sải bước về hướng mật thất.
Gemma vội vàng bước theo Nala, không dám thả lỏng chút nào.
Khi đến cửa mật thất, hai người đàn ông to cao canh ở cửa, nhìn thấy Nala, cung kính chào một tiếng đại tiểu thư rồi cúi đầu chào.
“Mở cửa.
”“Xin hỏi đại tiểu thư có mệnh lệnh của thành chủ không?” Một người đàn ông cao ráo hỏi.
“Tôi còn cần mệnh lệnh gì?”“Không có mệnh lệnh của thành chủ, chúng tôi không dám tùy tiện để người khác tiến vào, bên trong mật thất cất giữ bảo vật và di vật văn hóa, xin đại tiểu thư thông cảm!” Người đàn ông giải thích.
“Tôi còn hiếm những vật đó sao?” Nala khinh thường nói, trong nhà Bố Lặc cô ta có cái bảo vật gì không có, còn sợ cô ta lấy trộm đồ sao? Hơn nữa cô ta biết những bảo vật đó vốn là do cha cô ta và thành chủ lấy được thông qua con đường đặc biệt, chẳng qua là cha cô ta đánh giá cao Đoan Mộc Nam, nên nửa bán nửa cho anh.
“Tiểu thư nếu như thật sự muốn vào có thể đợi thành chủ cùng vào!” Người đàn ông thông minh, cố gắng không đắc tội cô ta.
“Tại sao? Những phụ nữ khác có thể vào, còn ta thì không thể sao?”“Đại tiểu thư, vị tiểu thư kia và cô không giống nhau.
”“Tại sao không giống?” Nala run rẩy, nơi này quả thật có một người phụ nữ khác.
“Vị tiểu thư kia đến để bảo vệ bảo vật!”“Bảo vệ? Ở cái nước A này, có Bố Lặc Nala tôi đây còn sợ không bảo vệ được mấy thứ đó?” Nơi này cũng không phải là hoàng thất, cũng không phải ai cũng có quyền thế như cô ta.
“Nala đại tiểu thư, quyền thế của ngài đúng là không ai bằng, chỉ là những bảo vật này vẫn cần nhân viên chuyên nghiệp sửa chữa và bảo dưỡng! ”“Bớt lôi thôi dài dòng, nếu không mở cửa, cây roi của tôi sẽ không khách khí!” Nala không còn kiên nhẫn để nói chuyện với anh ta, vừa nói vừa vung roi ra.
Lúc này trong mật thất truyền ra một giọng nói trong trẻo uyển chuyển: “Để cho cô ta vào đi!” Nghe giọng nói rất nhẹ nhàng thanh khiết nhưng lại pha chút uy nghiêm trầm thấp, khiến người ta không dám trái lời, làm càn.
Người đàn ông mở cửa, Nala ngẩng đầu bước vào trong mật thất, bên trong không hề u ám mà được trang trí lộng lẫy và trầm tĩnh, mọi bảo vật đều được cất giữ cẩn thận trong tủ kính trong suốt, ánh đèn vàng chiếu xuống tỏa ra vẻ rực rỡ của những bảo vật cổ….
Phía trước các dãy tủ trưng bày có đặt một bàn làm việc, phía trên bày đầy đủ các loại bảo vật và di tích văn hóa khác nhau, cùng nhiều công cụ phục vụ cho việc bảo dưỡng giám định.
Trước bàn làm việc, một người phụ nữ đang ngồi, trong ánh đèn vàng Nala không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, nhưng hình dáng xinh đẹp kia cho thấy cô ấy không bao giờ là một người phụ nữ xấu xí.
“Nala đại tiểu thư làm sao rảnh rỗi đến chỗ này?” Người phụ nữ kia chăm chú làm việc cũng không nhìn cô ta một chút, âm thanh vẫn dễ nghe êm tai như cũ.
“Cô! cô là ai?” Nala chậm rãi đi tới gần, dần dần thấy rõ khuôn mặt đang chăm chú làm việc kia, trong đầu cấp tốc nghĩ đến người phụ nữ cao quý xinh đẹp như nữ hoàng trong đêm tuyết hôm đó.
“Là cô?” Nala thốt lên.
….
Ở ngôi nhà trên cây, Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh đốt một đống lửa, phía trên treo một con gà, ở nước A này có một loại gà lôi đặc biệt, Đoan Mộc Nam lúc xây nhà trên cây cố tình nuôi chúng ở đây, nói là nuôi nhưng thực chất là để chúng tự sinh sôi nảy nở tự nhiên, mỗi lần anh tới đều có thể bắt được.
Cả hai ăn xong một con gà ngon tuyệt thì trời cũng tối, liền dựa vào nhau, ngửa đầu ngắm sao, nhìn trăng.
Ánh trăng xuyên vào tán cây, chiếu xuống từng đốm loang lổ, những bông hoa xung quanh đang dập dờn theo gió, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, hai người tận hưởng sự yên tĩnh và ấm áp này.
“Em muốn ngâm chân chút không?” Đoan Mộc Nam đột nhiên hỏi.
“Ừm, được!” Thanh Thanh đồng ý đáp, ngầm chân trong suối nước nóng thì còn gì bằng.
Đoan Mộc Nam tìm một phiến đá tương đối bằng phẳng để Thanh Thanh ngồi xuống.
Anh quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng giúp cô cởi giày và tất, bàn chân trắng nõn dưới ánh trăng càng trắng sáng, mềm mịn hơn, Thanh Thanh rung động trước sự chu đáo của anh, lại hơi thẹn thùng, chớp chớp đôi lông mi dài rậm, hơi cúi đầu.
Đoan Mộc Nam đưa đôi chân trắng như ngọc nhẹ nhàng đặt vào dòng suối nước nóng trong suốt ấm áp, khi chân cô chạm vào suối nước ấm áp, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể cô.
Đột nhiên cảm thấy sảng khoái, toàn thân thanh tú như gió xuân.
Anh ngồi sau lưng cô, ôm lấy cô, để cơ thể mỏng manh của cô áp sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
“Thoải mái không?” Anh khẽ nỉ non bên tai cô, giọng nói từ tính như suối trong vắt rất dễ nghe.
“Ừm!” Cô khẽ nhắm hai mắt, tận hưởng sự ấm áp và thoải mái do suối nước nóng mang lại.
Thanh Thanh dựa vào Đoan Mộc Nam, thỉnh thoảng nghẹn ngào trong vòng tay dịu dàng của anh, trong lòng run lên từng đợt, nếu cuộc sống giống như bây giờ sẽ tốt biết bao?“Anh không ngâm à?” Thanh Thanh hỏi.
“Anh có thể tắm không?” Anh hỏi.
“Tại sao không?” Cô kỳ quái hỏi.
“Chúng ta có thể bên nhau được không?” Anh hỏi.
.