Đoan Mộc Nam hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, một cỗ xúc động trong lòng cô nhanh chóng ngưng tụ khi môi anh lướt qua đôi môi mềm mại của cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô, đặt lên hai ngọn núi mềm mại trước ngực, Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra!Cơ thể cô đột nhiên run lên.Đoan Mộc Nam đột nhiên ý thức được điều gì đó, động tác vuốt ve dừng lại, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, anh do dự vài giây rồi hôn một cái lên mặt cô, chậm rãi buông cô ra, nằm nghiêng bên người cô, che đi thân thể đang xúc động của mình.Anh luôn không thể kiểm soát được bản thân trước mặt cô.Thanh Thanh đỏ mặt trốn vào trong ngực anh, tim vẫn không ngừng rộn ràng.Có phải cô đã phản ứng quá lớn không? Làm anh bị tổn thương? Cô trốn trong ngực anh, thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghĩ cô không phải là không muốn, chỉ là quá đột ngột.Từ tối hôm qua, cô có thể cảm nhận được khao khát của anh dành cho cô, cũng cảm nhận được sự dịu dàng và kiên nhẫn, cẩn thận của anh.
Cô yêu anh và sẵn sàng trao thân cho anh, nhưng cô không giỏi thể hiện tình cảm của mình, có lẽ cô không có kinh nghiệm về chuyện thân mật này…Đúng vậy, cô vốn là không có kinh nghiệm.Cô mím môi, lấy hết can đảm, muốn dùng tay ôm lấy thân thể cường tráng của anh, xem như là im lặng đáp ứng!Nhưng không ngờ Đoan Mộc Nam lại đứng dậy, để cô ôm hụt!Thanh Thanh xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu vào ga giường, không dám nhìn anh lần nữa.“Em sao vậy?” Đoan Mộc Nam hỏi.“Không, không sao...” Cô xoay người nói, cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình.
Sau đó cô đứng lên, đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm, nhìn ra ngoài, cố gắng để gió lạnh thổi bay vết đỏ trên mặt.Đoan Mộc Nam đi đến bên cạnh cô, tiếp tục nói:“Cẩn thận bị cảm!”“Tuyết đã tan, mặt trời cũng mọc, xem ra hôm nay là một ngày đẹp trời!” Cô đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa, nhìn thấy rừng rậm xanh um tươi tốt xung quanh tòa lâu đài.Tuyết trắng đã tan, cây cối tươi tốt dưới ánh mặt trời, càng bừng lên sức sống.“Em có muốn vào rừng dạo chút không?” Anh như ánh mặt trời ấm áp nói.“Muốn!”Sau khi ăn sáng xong, Đoan Mộc Nam dẫn Thanh Thanh xuống khỏi tòa tháp cao nhất, người đàn ông canh gác mở cửa cho hai người họ, một luồng gió phả vào mặt, Thanh Thanh nhanh chóng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình chui vào cổ áo.Đoan Mộc Nam choàng khăn cho cô, ôm cô vào ngực, không quan tâm người xung quanh có tồn tại hay không.
Lòng Thanh Thanh ấm áp, theo anh bước đi, bước vào bãi cỏ đầy nắng.“Giới thiệu cho em một nam sĩ?” Đoan Mộc Nam đột nhiên nói.“Nam sĩ? Giới thiệu cho em?” Thanh Thanh hơi kinh ngạc mà nói.
“Em có biết anh ta không?”“Không biết đâu!” Đoan Mộc Nam nở một nụ cười xấu xa.“Là ai vậy?”“Em gặp rồi biết, không có anh ta sợ rằng em sẽ không thể quen đường trong rừng này được!”Thanh Thanh không ngờ rằng cô bị kéo vào một chuồng ngựa, nghĩ thầm chằng lẽ người đàn ông đó sống ở chỗ này?Đoan Mộc Nam bước chân vào chuồng ngực, Thanh Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng hí mạnh mẽ, là ngựa? Thanh Thanh nghi ngờ, đây là chuồng ngựa? Chẳng lẽ người đàn ông kia là người chăn ngựa?Nghe thấy tiếng hí bên trong mang theo cảm xúc vui sướng, nó biết chủ nhân của mình đến rồi, không ngừng kêu to.Sau khi rẽ vào một góc, Thanh Thanh nhìn thấy một con ngựa đen bóng.“Để anh giới thiệu một chút, Caesar, nam, năm nay ba tuổi!”Nghe được chủ nhân giới thiệu tên của mình, Casecar giống như nghe hiểu, ngẩng cao đầu, trên đầu có một đôi mắt sáng ngời phát ra hai tia sáng nhìn rất lanh lợi, hoạt bát, đôi tai nhỏ hình tam giác dựng cao trên trán tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nghe ngóng động tĩnh xung quanh, có vẻ đặc biệt nhạy bén.Đoan Mộc Nam cầm lấy dây cương, vuốt ve đầu Caesar nhẹ nhàng nói:“Bà chủ mà ta nói với ngươi cuối cùng cũng đến gặp người rồi!”Caesar nhấp nháy đôi mắt đen láy, ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, chiếc bờm xinh đẹp chuyển động, mũi thở phì phò.“Anh đã nói gì với nó?” Thanh Thanh hỏi.“Anh nói cho nó biết, em là của anh, không cho phép tranh dành!” Đoan Mộc Nam lộ ra nụ cười tà mị hiếm thấy, trong mắt người yêu nụ cười như vậy thật quyến rũ ngọt ngào.Thanh Thanh mỉm cười, thẹn thùng đánh vào vòm ngực rộng lớn của anh.Đoan Mộc nam đem Caesar ra khỏi chuồng, dáng vẻ mạnh mẽ cường tráng toát ra từ xương tủy đó nhìn lớn hơn nhiều so với lúc ở trong chuồng.
Mọi bộ phận trên cơ thể đều hài hòa với nhau, cơ bắp rắn chắc, ngẩng đầu giương đuôi đều rất ưu nhã như một con người.“Đẹp quá...” Thanh Thanh trầm trồ, tuy không hiểu về ngựa nhưng cô có thể nhìn ra đây là một con ngựa quý hiếm.“Em có thể chạm vào nó không?”“Nào, thử xem!” Đoan Mộc Nam cầm lấy tay cô nhẹ nhàng đặt trên đầu Caesar.Caesar nhẹ nhàng lắc chiếc bờm xinh đẹp của nó, tạo ra một âm thanh như muốn hoan nghênh chào đó, sau đó cô chạm vào đôi lông mi dài của nó.“Nó rất thích em!” Đoan Mộc Nam cười nói.“Thật sao?” Thanh Thanh vừa mừng vừa sợ, cô chưa bao giờ đụng đến ngựa, trong lòng có chút phấn khích và cũng có chút e ngại.“Ừm, xem ra anh phải tìm cho nó một con ngựa cái...” Đoan Mộc Nam nói đùa.“Đúng vậy..nếu không nó sẽ cô đơn...” Thanh Thanh cẩn thận sờ vào Caesar, thản nhiên nói.Đoan Mộc Nam chăm chú nhìn cô, trong lòng đột nhiên hiện lên tia khổ sở, trong lòng cô sợ hãi cô đơn, ngay cả con ngựa bên cạnh anh cũng hy vọng nó có thể có bạn, đúng vậy, năm năm qua cô có lẽ rất gian khổ?Lòng anh như có từng trận áy náy và đau lòng quấn lấy…“Nam?” Thanh Thanh thấy anh đột nhiên trầm mặc.“Nào, để anh đỡ em lên...” Đoan Mộc Nam làm một động tác trước khi cô nhận ra, nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo mảnh mai của cô, ôm cô lên lưng ngựa Caesar.“A...” Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Đoan Mộc Nam ung dung bước lên, nhẹ nhàng ngồi sau Thanh Thanh, ôm chặt vòng eo thon thả của cô, nắm dây cương, anh thốt ra khí thể bá vương không gì ngăn cản được, trầm giọng hô một tiếng: “Đi thôi!”Caesar anh tuấn đứng lên, sau khi nhận lệnh của chủ nhân hí một tiếng, bước đi duyên dáng nhẹ nhàng vọt ra khỏi khi chuồng ngựa hướng đến bãi cỏ rộng lớn…..