Người phụ nữ của mình mất mặt, Dương Phàm đúng là không thể không ra mặt. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cửa hàng ô tô đó tên là gì?- Cửa hàng ô tô Hồng Phát, ở đường Tân Hải.Chu Dĩnh thấy Dương Phàm hỏi, lập tức bổ sung một câu.Dương Phàm cầm điện thoại di động rồi cười nói:- Anh hỏi chút tình hình đã.Vừa nói Dương Phàm liền đi ra ban công, gọi điện cho Tùng Lệ Lệ:- Biết Cửa hàng ô tô Hồng Phát là ai mở không?Tùng Lệ Lệ cười nói:- Anh hỏi đúng người rồi đó. Cửa hàng ô tô Hồng Phát có trụ sở chính ở tỉnh thành, ông chủ là người Hong Kong, đi đường chính là thị trưởng tỉnh thành Hà Kính Học.- Chị coi trọng một chiếc xe ở Cửa hàng ô tô Hồng Phát, cửa hàng bên kia nói không bán. Cô ra mặt giải quyết đi, tôi không tiện.Dương Phàm cười cười phân phó một câu. Tùng Lệ Lệ do dự một chút rồi nói:- Được, anh bảo chị của mình đến tìm em, chiều em mang chị ấy đi.Chu Dĩnh ở bên cạnh nghe lén có chút bất mãn nói:- Anh không giúp người ta xả giận, đúng là không thích gì hết.Dương Phàm cười cười khẽ đánh vào bờ mông nhỏ nhưng rắn chắc của Chu Dĩnh, cười mắng:- Anh là bí thư thị ủy không phải cướp. Để Tùng Lệ Lệ ra mặt đi, nếu còn không được nữa thì để anh.Chúc Vũ Hàm thấy Dương Phàm càng lúc càng chững chạc và trầm tĩnh trong công việc, liền nở nụ cười hài lòng:- Chu Dĩnh đừng gây chuyện. Dương Phàm đúng. Dương Phàm là bí thư thị ủy, chạy ra khi dễ một người kinh doanh, nói ra đúng là khó nghe.Sau khi ăn trưa xong liền đi ngủ, Dương Phàm hiếm khi có giấc ngủ trưa. Trương Tư Tề cũng không đi mà ở lại nhà với Dương Phàm. Chu Dĩnh và Chúc Vũ Hàm đi ra ngoài mua xe.Vốn tưởng rằng chuyện này đã xong nên Dương Phàm cũng không để ý nữa. Nhưng ngủ chưa được bao lâu thì đã bị Trương Tư Tề đánh thức.- Điện thoại, là Tùng Lệ Lệ gọi tới.- Chủ cửa hàng ô tô Hồng Phát nói rằng không chỉ là em, dù là bí thư thị ủy tự mình đi đến cũng không bán.Tùng Lệ Lệ mặc dù nói rất bình tĩnh, nhưng từ trong tiếng thở dồn dập có thể nhận ra cơn lửa giận trong lòng.Dương Phàm nghe xong ngẩn ra một chút, theo bản năng nói:- Về rồi à?Dương Phàm nói xong liền dập máy đi rửa mặt để tỉnh táo lại một chút. Dương Phàm có thể đại khái nghĩ ra tình hình lúc đó. Chắc là sau khi Tùng Lệ Lệ báo chức vụ, đường đường là thường vụ thị ủy, nói khó nghe một chút là đủ để đi ngang khắp thành phố Hải Tân. Vậy mà cửa hàng ô tô Hồng Phát này không ngờ dám kiêu ngạo như vậy. Không phải có hiểu lầm gì chứ?10 phút sau mấy người Tùng Lệ Lệ, Chu Dĩnh và Chúc Vũ Hàm đã vềddaxKhi vào nhà mà mặt Chúc Vũ Hàm vẫn xám xanh, điều này rất hiếm thấy. - www.Dương Phàm ngồi chính giữa, một đám phụ nữ ngồi xuống. Tùng Lệ Lệ lên tiếng nhắc đến việc mua xe. Sau khi Tùng Lệ Lệ đến nơi liền tìm giám đốc phụ trách nói rõ thân phận. Bên kia thật ra rất khách khí tiếp đón.Chẳng qua giám đốc không làm chủ được nên đã gọi lên cho ông chủ ở tỉnh thành, nói có người muốn mua xe, bây giờ tình hình là như vậy. Kết quả ông chủ kia rất quyết đoán nói:- Cứ nói lại nguyên lời của tôi, đừng nói là một trưởng ban thư ký, dù là bí thư thị ủy hoặc thị trưởng đến cũng không bán.Giám đốc chuyển đạt lại đúng nguyên văn, Tùng Lệ Lệ lúc đó đỏ mặt ngay tại chỗ, không khác gì mất mặt. Quan trọng là bên cạnh còn có Chu Dĩnh và Chúc Vũ Hàm. Đây là người nhà của lãnh đạo, từ góc độ người bán người mua thì chuyện này là rất bình thường. Chẳng qua Tùng Lệ Lệ là người trong chốn quan trường, cho nên chị ta lưu tâm một chút, thầm nói có thể có nguyên nhân là chính trị hay không?- Bí thư Dương, lúc ấy tôi đã ám chỉ là người nhà của ngài muốn mua xe. Chuyện này tôi sợ không đơn giản như vậy. Tôi đã nhờ người đi nghe ngóng, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức.Sau khi kể xong, Tùng Lệ Lệ nhỏ giọng nói thêm một câu.Chuyện này đúng như những gì Tùng Lệ Lệ đoán. Nếu như không báo ra tên của Dương Phàm thì chuyện này không đến mức như vậy. Chủ cửa hàng ô tô Hồng Phát trên danh nghĩa là người Hong kong, nhưng trên thực tế là do – Hà Mẫn một quân cờ của Hà Kính Học làm. Chuyện treo đầu dê bán thịt chó này gặp quá nhiều rồi. Hà Mẫn chẳng những là ông chủ cửa hàng ô tô Hồng Phát, còn làm cả mấy ngành khác như địa ốc, xây dựng. Hắn không trực tiếp đứng tên mà để cho người khác hợp tác và đứng danh nghĩa pháp nhân. Sân vận động ở tỉnh thành theo Hà Mẫn thấy đang trong quá trình sử dụng, vốn cho rằng sẽ rất ổn thỏa, không ngờ câu lạc bộ bóng đá phải bán đi, tập đoàn Thiên Mỹ còn há cái miệng cá mập, ngay cả sân vận động cũng mua luôn cả. Tập đoàn Thiên Mỹ là con quái vật lớn, muốn cái này chẳng khác gì được cho không. Ý chính là bỏ ra một nửa giúp tỉnh thành xây một sân vận động ở nơi khác. Cuộc giao dịch này căn bản không đưa ra ánh sáng. Hà Kính Học lúc uống rượu đã oán giận than vài tiếng, nói là mảnh đất đó không còn hy vọng nữa. Tất cả nguyên nhân đều do bí thư thị ủy thành phố Hải Tân không cho mặt mũi tạo thành.Hà Kính Học cũng chỉ oán giận vài câu rồi không nói gì, nhưng giọng nói lại khó nghe cực kỳ. Sau chuyện đó Hà Kính Học cũng không coi vào đâu, dù sao đây cũng là lau mông cho lãnh đạo. Chẳng qua Hà Mẫn lại suy nghĩ mảnh đất đó vốn được hắn chú ý từ lâu. Sân vận động vốn thuộc là nơi hẻo lánh, nhưng theo thành phố mở rộng nên bây giờ đã là khu phố trung tâm. Nếu kiếm được mảnh đất này sẽ kiếm lớn.Hà Mẫn định chơi trò không thủ đạo, vốn định thương lượng để Hà Kính Học kéo dài một thời gian, xem có thể bỏ ra vài đồng là lấy được sân vận động đó không, sau đó bán đi, câu lạc bộ bóng đá tuyên bố phá sản. Như vậy sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Không ngờ nửa đường có một Trình Giảo Kim lao ra, bỏ ra 50 triệu mua lại câu lạc bộ bóng đá. Mua câu lạc bộ thì mua câu lạc bộ bóng đá thôi chứ, sao còn bỏ ra thêm mười triệu mua sân vận động nữa chứ.Lẽ ra chiêu này của Thu Vũ Yến cũng khá chuẩn, mua câu lạc bộ bóng đá thuận tiện mua sân vận động, hơn nữa còn đưa ra ý sẽ giúp thành phố xây dựng một sân vận động mới. Nhưng Hà Mẫn lại không nghĩ như vậy, mảnh đất sân vận động vốn không chỉ có giá mười triệu, tập đoàn Thiên Mỹ kiếm được món quá lớn. Quan trọng chính là Hà Mẫn cho rằng tập đoàn Thiên Mỹ chiếm được tiện nghi của mình. Căn cứ lời nói trong cơn rượu say của Hà Kính Học, Hà Mẫn rất tức giận Dương Phàm. Hà Kính Học cũng tức giận Dương Phàm. Nhưng vì áp lực của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên nên Hà Kính Học bị ép phải chấp nhận.Công ty của Hà Mẫn, con cái của Hà Kính Học đều có cổ phần trong đó, từng tháng đều lấy được lợi tức, xảy ra chuyện đó không phải là làm cho người ta kiếm được ít tiền đi sao?Trên thực tế suy nghĩ của Hà Kính Học lại là cái khác. Ý tưởng tốt nhất của Hà Kính Học chính là giữ được câu lạc bộ bóng đá. Dù sao nó quan hệ đến cấp độ của thành phố mà. Tỉnh thành không có câu lạc bộ bóng đá, thành phố Hải Tân lại có câu lạc bộ bóng đá, điều này sao có thể chấp nhận được. Ngoài ra một thị trưởng tỉnh thành không ngờ không giữ được một câu lạc bộ bóng đá, nói ra đúng là mất mặt. Hai điểm này làm cho Hà Kính Học có chút khó chịu, cho rằng Dương Phàm không cho mình mặt mũi. Chẳng qua đây là do tập đoàn Thiên Mỹ bỏ tiền ra, nên Hà Kính Học muốn làm gì cũng không được. Mọi người đều trong chốn quan trường, sau này tìm cơ hội trả thù một chút. Nhưng Dương Phàm vốn rất phản cảm với các câu lạc bộ bóng đá, hoàn toàn không có suy nghĩ mượn Thu Vũ Yến làm đội bóng để chiếm tiện nghi, lại càng không muốn quan hệ thân thiết với thế lực của Hầu Tiếu Thiên. Cho nên thái độ của Dương Phàm rất kiên quyết.Thêm mấy nguyên nhân linh tinh này nữa làm cho Hà Mẫn nghe nói bà con của Dương Phàm muốn mua xe, tự nhiên có chút khó chịu. Hơn nữa lúc này Hà Mẫn đang ngồi chơi với thằng em họ Hà Nghị - con trai của Hà Kính Học, Hà Mẫn đã nói ra chuyện này nên Hà Nghị rất đau lòng vì mảnh đất sân vận động kia. Vì thế Hà Mẫn hơi ác độc một chút, mày có thể làm gì được tao chứ.Việc này Tùng Lệ Lệ đương nhiên không nghe được, chẳng qua gần một tiếng sau Tùng Lệ Lệ nhận được điện thoại của bạn, biết được người khống chế phía sau cửa hàng ô tô Hồng Phát rồi nói lại với Dương Phàm.- Bạn tôi nói cửa hàng ô tô Hồng Phát này có quan hệ khó nói rõ với thị trưởng tỉnh thành Hà Kính Học.Hiển nhiên bên kia nói cũng rất chú ý, Tùng Lệ Lệ sau khi chuyển đạt nguyên văn với Dương Phàm. Dương Phàm vẫn không nói chuyện cười cười đứng lên đi ra ngoài đứng dưới tán cây ở sân mà hút thuốc lá.Mặc dù không biết nguyên nhân mâu thuẫn này, nhưng điều này không ngại Dương Phàm có kết luận. Mấy người phụ nữ không nói lời gì mà kiên nhẫn chờ Dương Phàm. Các nàng không biết thái độ của lãnh đạo tỉnh ủy đã thay đổi với vị trí bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân, tự nhiên sẽ không nghĩ đến Dương Phàm đang thầm suy nghĩ nên lợi dụng chuyện này để làm cho Triệu Việt xem.