Bầu trời một màu tối đen, sau những bụi cây rậm rạp đang ẩn chứa một nhóm người, ba ngày đến đây Đặng Tần Nhiên dẫn dắt đàn em thực hiện một phi vụ làm ăn hai mặt, hợp đồng nhập khẩu kim cương bề ngoài tưởng chừng như đã ổn thỏa, nhưng chỉ có một mình Đặng Tần Nhiên biết đằng sau cuộc hợp tác sòng phẳng đôi bên cùng có lợi này lại chứa một âm mưu xấu xa phía sau.
Với kĩ thuật làm kim cương giả tinh vi qua mặt được mọi người, kiếp trước băng nhóm của anh đã bị một băng nhóm khác chơi một vố khá đau.
Đặng Tần Nhiên lần này anh sẽ trả lại tất cả thiệt hại mà kiếp trước bọn chúng đã làm với mình.
Buổi sáng anh phối hợp diễn với người của chúng một màn kịch, để chúng tưởng mình đã thắng, dùng kế trong kế đánh cho bọn chúng một đòn tan tác.
Trưa anh và đàn em mai phục trên đoạn đường mà bọn chúng vận chuyển hàng, con đường này bình thường rất vắng vẻ ít người qua lại thích hợp cho kế hoạch của anh, nhóm người bọn anh ẩn nấp như những bóng ma đang rình rập con mồi.
Từ xa theo ánh mắt của anh, có hai chiếc xe tải dạng lớn đang đi tới, Đặng Tần Nhiên nhẹ nhàng ấn vào máy phát tín hiệu được đeo ở cổ tay, Trường Khánh cùng mấy anh em nhấn chân ga lái ba chiếc xe hơi bất ngờ chạy từ hướng ngược lại cố ý chắn ngang đường.
Nhóm của Nguyễn Quy Nhật cũng bắt đầu hành động, nhóm người trên xe tải bị chặn đường đều sắc mặt không vui, bất ngờ một nhóm hơn chục người nhảy xuống từ hầm xe phía sau, tên nào cũng mặt mày hung dữ không vui, trên tay ai nấy còn cầm theo cây gậy sắt, súng và mã tấu, hung hăng vừa đi vừa nói lời dọa nạt về phía xe của bọn anh.
" Là kẻ nào mau ló mặt ra, dám chặn đường bọn tao chúng mày tưởng băng Kinh Hà ăn chay để sống à! "
Vừa nói dứt câu chưa kịp chạm đến một mảnh xe, thì bọn chúng đã bị bao vây bốn phía bởi hai nhóm người do Đặng Tần Nhiên và Nguyễn Quy Nhật lãnh đạo.
Trong vòng vây kín nhóm người đã bị băng anh xử hết, không nghe một tiếng súng nổ nào phát ra nhưng nền đất bê tông đã nhuộm đỏ máu tươi.
Cảnh tượng trước mắt tuy rất kinh khủng nhưng tất cả thành viên Phong Đông không ai nhíu mày một chút, Đặng Tần Nhiên để cho đàn em xử lý thi thể đưa lên xe tải, đứng nhìn Nguyễn Quy Nhật và Phùng Trường Khánh đổi kim cương thật bỏ lại kim cương giả bọn chúng đã chuẩn bị cho anh.
Tất cả quá trình anh đều giám sát, không để lại cho chúng một chút manh mối nhỏ nào.
Lần này khi bên Kinh Hà nhận được món quà của anh chắc chắn biểu cảm sẽ rất thú vị.
Tới buổi chiều khi nhóm người bọn anh đang ở trên máy bay tư nhân đã chuẩn bị trước, ngoài những gương mặt quen thuộc của Phong Đông còn xuất hiện một gương mặt lạ lẫm.
Người đàn ông ăn mặc lịch sự cao cấp, bộ vest trắng đen càng tô thêm khí chất sang trọng trên người đàn ông, gương mặt người đàn ông rất điển trai, anh ta đeo một chiếc kín mát màu đen, giống như cố tình che đi đôi mắt đang nhắm nghiền của chính mình.
Đặng Tần Nhiên ngồi bên cạnh, sắc mặt lãnh đạm không biết đang suy tư gì, bất ngờ anh cảm nhận được một vật đè nặng lên vai mình, anh liếc mắt hơi cau mày, dứt khoát đưa tay đẩy cái đầu to của người đàn ông ra.
Một núi đổi khiến con người ta từ thiên đường đen đã rơi xuống địa ngục . người đàn ông thức tỉnh, anh ta tháo gỡ chiếc kính mát ra, vẻ mặt chút không vui cất giọng lên chất vấn tên phá đám giấc ngủ của mình.
Này bạn sao bạn có thể phá vỡ giấc ngủ của mình như vậy? Bạn có biết mình vì bạn mà làm việc suốt đêm để kịp về nước với bạn không? Đặng Tần Nhiên bạn có lương tâm không? "
Đặng Tần Nhiên nheo mắt nhìn tên nói nhiều bên cạnh, anh ta là Trình Diễn Vu một tên công tử kín tiếng ở Hồng Kông, anh quen biết tên khốn lắm lời này trong một dịp tình ở sòng bạc, giờ nhớ lại anh còn hơi khó chấp nhận được bộ mặt thật của con người này. Mới đầu anh nghĩ Trình Diễn Vu ít nói chửng chạc nghiêm túc nhưng ai có ngờ mọi thứ bị đổ vỡ vào đêm sinh nhật đêm ấy.
Đặng Tần Nhiên và bị Trình Diễn Vu dày vò đến nỗi mắt mở to bất lực nằm bẹp ở trên sofa.
Heizz.....mỗi lần nhớ đến đêm đó anh lại vô thức rùng mình.
' Trình Diễn Vu anh bớt nói chút được không, anh thì ngủ được giấc ngon rồi còn mình chưa ngủ được miếng nào đấy. "
Trình Diễn Vu cong môi nhún vai, gương mặt tỏ vẻ không hiểu gì hết, anh ta vịn giữ hai vai của anh, biểu cảm trên mặt thay đổi nhanh chóng sang vui vẻ thích thú.
" Anh Đặng giờ thì ngủ gì chứ, đây mình có quà cho bạn đấy, muốn xem ngay bây giờ không? "
Anh không lên tiếng chỉ hơi nhíu mày, Trình Diễn Vu quay người lục trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung gấm màu đen và một hộp túi giấy màu xám.
Nghe nói bạn kết hôn nên mình đã đặc biệt chuẩn bị đó, mở ra xem đi chắc chắn anh bạn và vợ đều vui vẻ. "Đặng Tần Nhiên mang theo chút nghi ngờ cùng chút tò mò mong chờ mà mở ra cả hai, khi nhìn thấy đồ trong hộp gấm anh hơi kinh ngạc, thằng cha này có tâm lý phớt hai cái đồng hồ này đẹp thật đó, anh hơi thích rồi nhen, nghĩ đến Tâm Châu cũng sẽ thích chiếc đồng hồ này anh càng cho điểm like với thằng bạn kết nghĩa này.
Anh ngẩn đầu ánh mắt không tin nổi nhìn Trình Diễn Vu, cái chai này là sao là ý gì.
Anh Trình hiểu thắc mắc của thằng bạn, anh ta cười đắc ý, cướp chai từ tay anh thật thà giải thích.
Anh bạn làm gì ngại nữa, thấy mình hiểu bạn không, vừa nhìn thì mình đã biết anh bạn khá khổ nên mình lo cho em dâu nên đặc biệt chuẩn bị chai dung dịch thần kỳ này, đảm bảo đêm động phòng suôn sẻ không trở ngại.'
Phùng Trường Khánh và Nguyễn Quy Nhật ngồi ở ghế sau nghe hết, đều không nhịn nổi cười được nữa, hai người bật cười thành tiếng rồi chòm người lên cầm lấy chai dung dịch từ trong tay của Trình Diễn Vu.
Anh Trình tâm lý thật đấy! Lão đại bọn em thấy chai này anh nên cầm lấy về gặp chị dâu, sớm ngày sinh cháu cho bọn em bế. "
Đi một vòng thì cái chai vẫn về tay của anh, Đặng Tần Nhiên cứng họng anh bây giờ không biết nói gì với mấy thằng em này nữa.