Sửu Nương Nương

Chương 49: Cái đinh trong mắt




Đằng Vân có chút chú ý lời Thụy Tuyết nói, hắn cũng có chút chú ý phản ứng của Triệu Lục.

Trong chuyện tình cảm Đằng Vân tương đối đơn thuần, hắn biết trung quân, biết yêu dân, bất quá đó là tình cảm đối với nhân tâm mà thôi.

Thời điểm Triệu Lục nhận được đoạn cầm, không thể kìm nén bi thương, nhưng Đằng Vân không rõ, nếu y thích, vì sao lại vô tình với Phụng vương như vậy.

Trong mắt Đằng Vân, đại trượng phu ra trận giết địch là thiên kinh địa nghĩa, ngươi giết ta ta giết ngươi cũng không gì đáng trách, bất quá ám chiêu không phải tác phong của hắn.

Đằng Vân cả đêm đều trợn tròn mắt nhìn đỉnh giường, chuyện này không có ai sai, mà ngay cả Tiết Quân Lương, cũng không thể nói là y sai, làm quân vương phải nghĩ sâu xa hơn người khác, nhưng Đằng Vân vẫn không bỏ được băn khoăn.

Hắn nhớ tới tin đồn, một đế vương có thể đỗi xử với Triệu Lục như thế, có lẽ phần tình cảm này là thật? Chỉ có một điều khẳng định, đó là, phần tình cảm này không được người dễ dàng tha thứ, hiện tại Triệu Lục vừa đi, phỏng chừng Phụng vương liền biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hôm sau Đằng Vân dậy rất sớm, một đêm không ngủ ngon, hắn nhắm một mắt liền nghĩ đến đoạn cầm kia, nhắm một nhắm nữa lại nghĩ đến Tiết Quân Lương ở kinh thành xa xôi.

Thật vất vả ngủ, lại bị cảnh trong mộng bừng tỉnh, hắn lại mộng thấy cảnh tượng Tiết Quân Lương bắn chết mình.

Đế vương vô tình lật lọng là chuyện thường, Đằng Vân tuyệt đối không tin lúc này hắn quay về kinh còn có thể sống bao lâu, dục gia chi tội, Tiết Quân Lương thông minh như vậy, tất nhiên có trăm ngàn phương pháp khiến mình chịu chết.

Nhưng Đằng Vân lại không thể nói gì, nói hắn không phải Đằng Anh, thật quá mức vớ vẩn.

Đằng Vân thu thập vật dung, đem chủy thủ giấu trên người, hiện giờ Triệu Lục quy hàng, tất nhiên Phụng quốc đại thương nguyên khí, dù một vạn binh mã không quá to tát với Phụng Minh, Phụng quốc binh hùng tướng mạnh không để ai vào mắt, nhưng Trục Lộc hầu quy hàng đã gây chấn động Phụng quốc.

Đánh giặc không có dân tâm, phải đánh thế nào?

Quả nhiên Phụng Minh cho binh rút khỏi biên quan, không còn quấy nhiễu Tiết quốc, Tiết Quân Lương rất nhanh phái người truyền thánh chỉ, bảo bọn họ khải hoàn về kinh, luận công phong thưởng.

Hiển nhiên ba vạn binh sĩ Đằng Vân mới thu cũng quay về, đội binh mã chậm rãi đi, từ Đằng quốc tới Tiết quốc không phải chuyện một sớm một chiều.

Hành quân là thời cơ tốt nhất để đào tẩu, nhưng Đằng Vân không biết, ngoài quân đội mình còn có thể đi đâu, quay về Đằng quốc là điều trăm triệu lần hắn không muốn, nơi đó sinh hắn dưỡng hắn, khó tránh khỏi cảnh còn người mất, nhất là Đằng vương thành Đằng nam hầu, cuối cùng biến thành tù nhân.

Đằng Vân đã chết tâm, rất nhiều lúc không biết phải làm gì.

Tiết quốc cũng không thể đi, dù sao đó là địa bàn của Tiết Quân Lương, Tiết vương tâm tư trọng, Đằng Vân cảm thấy chỉ cần mình bước vào Tiết quốc một bước, chắc chắn bị tai mắt của y phát giác.

Mà Phụng quốc sinh địa không quen, cảm giác xa lạ khiến Đằng Vân thực bàng hoàng, có lẽ trải qua nhiều chuyện như vậy, ngược lại rất sợ cô đơn.

Triệu Lục vừa xung quân, rất nhiều người không phục y, bởi vì không biết thân phận của y, thánh chỉ gần nhất thăng quan tiến chức cho y, làm chủ soái, Đằng Vân lại biến thành phó soái, Triệu Thống có công, cũng được phong tướng quân.

Hiển nhiên Đằng Vân nhìn ra được, đây là bước đầu tiên của Tiết Quân Lương, muốn chế trụ mình, để Triệu Lục giám sát, có lẽ y đã đoán được ý niệm chạy trốn của Đằng Vân.

Triệu Lục dẫn dắt đại quân quay về kinh, phái Triệu Thống tùy thời theo sát Đằng Vân, xem như giám thị, tuy Đằng Vân thông thạo binh thư, nhưng thân thể này thể lực kém, ngày thường luyện công phu chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt, không thể so với Triệu Thống, đừng thấy Triệu Thống bộ dáng văn nhược, lại thường xuyên bị ba huynh đệ họ Hà gọi là bạch diện thư sinh, nhưng toàn quân cao thấp so kiếm với hắn, hầu như thảm bại.

Đằng Vân biết Tiết Quân Lương quyết tâm muốn khảm đầu mình, sẽ không lưu cho hắn một cơ hội đào tẩu nào.

Huống chi Đằng Thường và Đằng nam hầu còn ở kinh thành, dù Đằng Vân giận Đằng nam hầu vô năng, cũng không thể xóa bỏ thân tình với Đằng Thường.

Triệu Thống cười nói với Đằng Vân: “Ta nghe nói tướng quân đốt Vân Phượng cung, sợ là có thù với Phụng quốc? Nếu không sẽ không làm chuyện không màng sinh tử như vậy.”

Đằng Vân cũng không đáp, Triệu Thống tiếp tục cười nói: “Ta thấy trên mặt ngươi có sẹo, to nhỏ không đồng nhất, chẳng lẽ là đánh giặc lưu lại?”

Đằng Vân cười nói: “Ta biết ngươi xem thường ta, làm gì hỏi nhiều như vậy, chế nhạo người khác, không phải chuyện trượng phu nên làm.”

Triệu Thống tâm cao khí ngạo, ngày ấy hắn không biết Đằng Vân là bối kiếm quan nổi danh xu nịnh kia, còn cảm thấy người này khí độ bất phàm, sau nghe được, nhất thời có chút giận giữ, còn tưởng thái độ cung khiêm của Đằng Vân là giả vờ, muốn trêu đùa mình, hiển nhiên không có ấn tượng tốt với hắn.

Hơn nữa Triệu Thống xuất thân danh môn, thuở nhỏ đọc đủ thứ thi thư, Tiết Quân Lương từng nói giỡn, chỉ vào Triệu Thống lúc ấy vẫn là thị vệ mà nói, “Nhân tài ngày khác tất dùng” . Sau đó Triệu Thống được điều đến quân doanh, rồi sau đó Tiết Quân Lương nhìn trúng, bỏ vào Phụng quốc tiếp ứng Triệu Lục, một đường thăng chức không ngừng, đúng là bởi vì hắn bất luận sáng suốt hay gan dạ, đều tài trí hơn người.

Triệu Thống như thế, sao có thể phục một bối kiếm quan chỉ biết khua môi múa mép.

Triệu Thống nói: “Nếu ngươi không phục, có thể so kiếm với ta.”

Đằng Vân nói: “Kiếm chỉ có thể giết một người, sa trường chinh chiến, là chuyện giữa các quốc gia, cái dũng của thất phu thật sự thừa thãi.”

Triệu Thống còn muốn lý luận với hắn, Triệu Lục đã nghe báo hai người xích mích, bọn họ đều là tướng quân, tuyđang khải hoàn về kinh, nhưng tướng quân mà bất hòa, cũng nhiễu loạn quân tâm.

Triệu Lục trách phạt Triệu Thống, điều hắn đi, bắt hắn dẫn tiền trạm quay về kinh báo tin trước.

Tiết Quân Lương thấy Triệu Thống, có chút cảm thán, năm đó Triệu Thống tới Phụng quốc tuổi còn rất nhỏ, hiện giờ đã qua nhiều năm như vậy.

Triệu Thống bẩm báo hành trình của quân đội, nhiều nhất hai ngày nữa có thể đến kinh.

Tiết Quân Lương nghe xong lại trầm ngâm một chút, cười nói: “Triệu Thống a Triệu Thống, các ngươi đều trúng kế.”

Hiển nhiên Triệu Thống không rõ ý của Tiết vương, “Mạt tướng ngu dốt, thỉnh Đại vương chỉ bảo.”

Tiết Quân Lương nói: “Cũng khó trách, dù ngươi sáng suốt, nhưng chung quy kinh nghiệm quá ít, hơn nữa trời sinh tranh cường hiếu chiến… Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, Đằng Anh cố ý chọc ngươi sinh khí, sau đó tính toán Triệu Lục sẽ lấy đại cục làm trọng, điều người đi trước. Trong quân công phu của ngươi tốt nhất, không có ngươi giám thị, nếu Đằng Anh muốn chạy, chẳng phải quá đơn giản?”

Triệu Thống nghe xong mới tỉnh ngộ, chính là có quay trở cũng không kịp.

Tiết Quân Lương không kinh hoảng, cười nói: “Nếu đại quân đến, làm quân vương, hiển nhiên cô nên ra khỏi thành tiếp đón.”

Quả nhiên hai ngày sau đại quân tới kinh thành, Triệu Lục sớm thu tin tức, Tiết vương muốn đích thân ra thành chúc mừng.

Thời điểm cách kinh thành không xa, Triệu Lục liền phân phó đại quân dừng lại chỉnh đốn, dù sao cũng là Tiết vương tới đón, cần chỉnh đốn một phen, sự vụ bận rộn, hiển nhiên không ai ngăn trở Đằng Vân.

Chờ lúc tiếp tục vào thành, Hà Trung hô to, “Đằng Anh đã chạy đi đâu?”

Trong lòng Triệu Lục lộp bộp một tiếng, Hà Nhân còn ồn ào nói, “Có phải tiêu chảy không?”

Hà Nghĩa cười nói: “Lười biếng thành thói, phân và nước tiểu nhiều.”

Đằng Vân ra khỏi quân doanh, cởi áo giáp, thay y phục đã chuẩn bị tốt, không dám chậm chạp, dù gì nơi này là ngoại thành, Triệu Lục sẽ không phát hiện quá nhanh.

Nhưng Đằng Vân còn chưa đi, chợt nghe thanh âm “Sàn sạt” vang lên bốn phía, binh sĩ đột nhiên lao tới, dẫn đầu là Triệu Thống.

Đằng Vân thấy Triệu Thống, cũng không khẩn trương, chỉ cười to một tiếng.

Binh lính vây quanh Đằng Vân, một nam nhân mặc long bào màu đen bước ra, nói: “Ngươi cười thực thoải mái?”

Đằng Vân nhìn đến Tiết Quân Lương, chớp mắt hoảng hốt, hắn mang binh đi Đằng quốc đã hơn mấy tháng, tái kiến Tiết Quân Lương, cũng chẳng biết tại sao, đột nhiên trong đầu hiện lên Triệu Lục cùng Phụng Minh.

Đằng Vân bất động thanh sắc, nói: “Nam nhi đổ máu không đổ lệ, không cười chẳng lẽ khóc?”

Tiết Quân Lương chậm rãi đi tới, nhìn hắn nói: “A… Không biết Đằng tướng quân, muốn đi nơi nào?”

Đằng Vân sửng sốt một chút, lúc hắn vẫn là Đằng Vân, Tiết Quân Lương cũng gọi hắn như vậy, hiện giờ hắn vẫn họ Đằng, nhưng không còn là Đằng Vân.

Tiết Quân Lương không thấy hắn nói chuyện, cũng biết dưới tình huống này, hắn không có lời nào để nói: “Đại quân khải hoàn về kinh, Đằng tướng quân là công đầu, cô còn đang nghĩ ban thương cho ngươi cái gì mới tốt.”

Đằng Vân vẫn không nói lời nào, Tiết Quân Lương có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy không hề ngoài ý muốn. Nếu là Đằng Anh trước kia, lúc mình nói ban thưởng, nhất định sẽ nịnh nọt, bất quá từ khi Đằng Anh xuất chinh, Tiết Quân Lương lại cảm thấy hắn thâm tàng bất lộ, không phản ứng cũng là bình thường.

Triệu Lục phái người truy đến, vừa lúc nhìn thấy Tiết vương, kinh hoảng không thôi, vội vàng quỳ xuống tham kiến, lúc này Tiết Quân Lương mới bảo người thu binh, đem Đằng Vân về.

—-

Thái y thỉnh mạch cho Phụng Minh, Lữ Thế Thần đứng một bên, thái y không dám nói thêm gì, kê đơn rồi đi.

Lữ Thế Thần nói văn chương thì dễ, nhưng chưa từng an ủi người khác, huống hồ chuyện này, hắn cảm thấy mình cũng chịu đả kích nặng nề, ngay cả bản thân cũng an ủi không được.

Ngày ấy Lữ Thế Thần để Thụy Tuyết cầm đoạn cầm đưa cho Triệu Lục, còn hi vọng Triệu Lục có tình cảm với Phụng vương, nhìn đến đoạn cầm sẽ hồi tâm chuyển ý, nào biết Thụy Tuyết vừa đi liền vô tung.

Lữ Thế Thần khó có thể lý giải, hắn vốn đầu gỗ, lúc này càng rơi vào vòng lẩn quẩn, rõ ràng thoạt nhìn Trục Lộc hầu để ý Phụng vương như vậy, vì sao phải tổn thương lẫn nhau.

Lữ Thế Thần thở dài, nội thị nhỏ giọng tiến vào, ghé tai nói với Lữ tướng vài câu, Lữ Thế Thần ngẩn ra, phất tay bảo hắn đi xuống, bản thân lại do dự, không biết hiện tại nói ra thì có ổn không, dù sao Phụng Minh bệnh không nhẹ, bộ dáng thực tiều tụy.

Nhưng hắn còn trù trừ, chợt nghe Phụng Minh xoay người, tựa hồ đã tỉnh, lại hình như không ngủ, mở miệng nói: “Lữ tướng có chuyện gì muốn nói.”

Lữ Thế Thần lại thở dài, “Bệ hạ, chất tử của Trình Điền – Chương Hồng xưng vương, đã điểm binh xuất chinh, muốn chiếm lĩnh Minh Thủy.”

Phụng Minh đưa tay che miệng, nuốt tiếng ho khan xuống, hé mắt, nói: “Truyền đại thần đến noãn các, cô muốn nghị sự.”

Lữ Thế Thần muốn hỏi thân thể của hắn chịu đựng được không, nhưng cuối cùng không hỏi ra, dù sao Phụng Minh cũng là nam nhi bảy thước, không ai hy vọng bị người khác xem thường, nhất là người như Phụng vương, từ trước tới nay hắn đều cao ngạo, có lẽ đời này trừ bỏ Triệu Lục, không ai có thể khiến hắn nhường nhịn.

Các đại thần đệ bài tử trước cửa cung, rất nhanh được triệu vào.

Phụng Minh ngồi trên thượng tọa của noãn các, dựa lưng vào ghế, lấy tay nâng cằm, tựa hồ đang xem công báo trên bàn.

Tất cả mọi người sợ bị giận chó đánh mèo, thỉnh an xong cũng không dám đứng lên.

Phụng Minh tựa hồ không có biểu tình gì đặc biệt, khoát tay bảo bọn họ bình thân, nói: “Chắc tất cả các vị ái khanh đã nhận được tin tức, Chương Hồng khinh ta không người, năm đó thúc phụ của hắn cô cũng không để vào mắt, chớ nói chi là Chương Hồng hiện tại.”

Lữ Thế Thần nói: “Chương Hồng muốn chiếm Minh Thủy, nhất định cảm thấy Minh Thủy mới trải qua hồng lạo, chưa tư sửa xong, nơi này yếu kém nhất, nếu bắt Minh Thủy có thể xây dựng cơ sở tạm thời, tiến thêm một bước xâm phạm ranh giới.”

Phụng Minh gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Chính là Minh Thủy không dễ chiếm, dù bắt tới tay cũng không dễ thủ, một đầu khác của Minh Thủy là Tiết quốc, bắt chỗ này chẳng khác nào bị hai nước vây công…”

Hắn nói xong dừng một chút, sắc mặt có vẻ tái nhợt, nói: “Chương Hồng không có khả năng đồng thời đối kháng cô cùng Tiết vương, tất nhiên chỉ có thể cầu hòa với Tiết vương, mà phương pháp tốt nhất…”

Lữ Thế Thần bừng tỉnh đại ngộ, tiếp lời nói: “Là hòa thân?”

“Đúng vậy, trưởng công chúa mới qua đời, Chương Hồng liền vội vã tặng người qua đó, chẳng phải xem thường trưởng công chúa, mà xem thường trưởng công chúa, hiển nhiên là xem thường cô.”

Mọi người nghe Phụng Minh phân tích đạo lý rõ ràng, giống như tổn thất Trục Lộc hầu không ảnh hưởng gì tới hắn, lại giống như căn bản trên đời này không tồn tại Trục Lộc hầu.

“Chương Hồng là tiểu nhân bội tín, lại giết hại thúc phụ, tất nhiên Tiết vương không muốn có quan hệ gì với hắn, nhưng Tiết vương chắc chắn không xuất binh đi đánh Chương Hồng, nếu muốn đuổi Chương Hồng đi, phải xem ở các vị.”

Lữ Thế Thần nhất thời cảm thấy khó khăn, hắn không thạo binh thư, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt. Hơn nữa trải qua chuyện Minh Thủy ngập lụt, khó tránh khỏi có chút kiêng kị, Phụng quốc địa thế trũng, nếu Chương Hồng cũng học theo Tiết Quân Lương, quân binh sẽ bị chết đuối.

Phụng Minh đứng dậy, đi đến trước bản đồ, đưa lưng về phía mọi người, một lát sau mới nói: “Thứ nhất, phái người đến ngăn cản Chương Hồng đào kênh dẫn nước, dẫn nước là phương pháp đơn giản nhất, tất nhiên Chương Hồng sẽ thử, chỉ cần ba đội nhân mã luân phiên tập kích, nhiễu loạn Chương Hồng là được, điểm ấy không cần cường công tử chiến, đánh thắng được thì đánh, đánh không thắng liền lui.”

Hắn nói xong, lại dừng một chút, tiếp tục nói: “Thứ hai, Chương Hồng có mãnh tướng, không thể chống chọi… Cô nghe nói mãnh tướng này là đồng hương của trạng nguyên khoa cử lần này, không bằng phái trạng nguyên tới đó.”

Đại thần nói: “Bẩm Đại vương, trạng nguyên lần này là văn, không phải võ…”

Phụng Minh cười nói: “Ai muốn hắn đi đánh giặc? Cô phái hắn đi ôn chuyện… Dù là Trình Điền hay Chương Hồng, bệnh chung của hai thúc chất này là đa nghi, bọn họ không biết đạo lý, dùng người thì không nên nghi ngờ người, cô phái hắn đi ôn chuyện với địch nhân, hiển nhiên khiến Chương Hồng hoài nghi, Chương Hồng sẽ bức mãnh tướng này đến doanh hạ của cô, lúc đó thiết tiệc rượu khoản đãi là đủ rồi.”

Chúng thần đều gật đầu khen ngợi, Phụng Minh lấy tay điểm xuống địa đồ, nói: “Về phần phái ai đi, các ngươi trở về thương lượng một chút, ngày mai lâm triều tiến cử mấy người, cô sẽ định đoạt.”

Hắn nói xong, bảo mọi người lui xuống.

Lữ Thế Thần dừng một chút, vẫn cắn răng một cái rời đi.

Phụng Minh nghe được tiếng đóng cửa, đột nhiên bả vai rung lên, đưa tay đỡ lấy bản đồ trước người, bản đồ chao đảo, thiếu chút nữa lật ngửa.

Phụng Minh đưa tay che miệng lại, máu tràn qua kẽ ngón tay, trên mặt đầy nước mắt, đó cũng là lí do vì sao vừa rồi hắn vẫn luôn mất bình tĩnh.

Trên mặt hắn máu và nước mắt hòa vào nhau, nhất thời không kiềm chế được, vô lực ngã ngồi xuống đất.

Làm một quân vương không dễ dàng, người hắn tín nhiệm nhất phản bội hắn, nếu thương tâm, có người sẽ nói quân vương này ngu ngốc, vì tiểu tình tiểu yêu đánh mất một vạn tinh binh không nói, còn khăng khăng một mực.

Nếu hắn biểu hiện không thương tâm, lại bị người ta nói lãnh huyết lạnh lùng, quả nhiên đế vương bạc tình, bất quá một vạn tinh binh mà thôi, không có cũng không sao, có trận chiến nào không tổn binh hao tướng, mà Triệu Lục là nam nhân, Đại vương ngoạn đủ liền chán.

Phụng Minh ngã xuống đất, Lữ Thế Thần vừa mở cửa đi vào, nhìn thấy hắn lập tức chạy tới nâng dậy.

Lữ Thế Thần là văn nhân, dù Phụng Minh bộ dạng thanh tú cũng là nam tử, vóc người không thấp cũng không nhẹ, mất không ít khí lực mới dìu được hắn ngồi xuống ghế.

Mắt Lữ Thế Thần đều đỏ lên, nói: “Sao đại vương phải gây sức ép với chính mình như thế, ngươi… Ngươi cứ xem như Triệu Lục đã chết!”

Phụng Minh lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Có một số người quả thật khăng khăng một mực, ta tình nguyện y phản bội ta, lại chỉ sợ y đã chết… y còn sống, chắc chắn có một ngày sẽ chiến tranh, đến lúc đó, cô mới có thể đòi lại hết thảy.”

Lữ Thế Thần mới đầu nghe lời của hắn, cảm thấy mâu thuẫn, lúc trước là ngóng trông Triệu Lục còn sống, dù phản bội cũng hy vọng y còn sống, sau đó lại nói chiến tranh.

Nhưng suy tư một phen, không khỏi thổn thức, Phụng Minh đúng là thật tình với Triệu Lục, nhưng đồng thời hắn cũng là vua của một nước.

Chương Hồng dẫn quân dừng chân cách Minh Thủy không xa, rất nhanh liền phái người tới Tiết quốc.

Hoàng hậu qua đời, việc tuyển tú nữ kéo dài mãi, mọi người cũng nhìn ra bệ hạ có tình cảm sâu nặng với hoàng hậu, lại vì chuyện này, muốn trả nhóm tú nữ về nhà, hủy bỏ tuyển tú.

Mà vừa lúc, Chương Hồng sai người đưa thư tới, muốn đem muội muội của mình gả cho Tiết Quân Lương.

Trên thư khen muội muội của mình đến mức thiên hạ có một không hai, còn tuyên bố chỉ có thể gả cho anh hùng đương thời, mà hiện tại có thể xưng anh hùng chỉ có Tiết Quân Lương .

Tiết Quân Lương nhìn đến thư của Chương Hồng, cười to một trận, khiến quan viên hai mặt nhìn nhau.

Tiết Quân Lương bảo Khương Dụ đọc thư cho mọi người nghe, mỗi một câu của Chương Hồng đều mang theo lấy lòng, sợ người khác không biết đây là nịnh bợ.

Đằng Vân lần này có công, bị ban một chức quan không lớn không nhỏ, vừa hay lúc lâm triều đứng ở vị trí cuối cùng của võ tướng.

Tiết Quân Lương hỏi ý mọi người, có nên nghênh thú muội muội của Chương Hồng không, nhất thời không ai tỏ thái độ, không ai muốn là người đứng mũi chịu sào, dù sao ý của Tiết vương mọi người đoán không ra, nếu nói lời hoàn toàn trái ý Tiết vương, chẳng phải gặp họa lớn.

Tiết Quân Lương nhìn mọi người chung quanh, cười nói: “Ai nói xem? Đằng Anh, ngươi sao, ngươi lần này lập công, rất nhiều người không phục ngươi, nếu ngươi nói không được, vừa lúc bọn họ muốn trị tội ngươi… Hiển nhiên, ngươi nói được, cũng để bọn họ lĩnh giáo một chút, ngươi đứng ở chỗ này, đều không phải là nói suông!”

Đằng Vân nghe vậy, đứng ra nửa bước, giương mắt liếc Tiết Quân Lương đang ngồi trên cao nhìn xuống, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tiết Quân Lương đang muốn tìm cách chém đầu mình, có thể trở thành cái đinh trong mắt Tiết vương, không biết là bất hạnh hay vạn hạnh…