Sửu Nương Nương

Chương 43: Đằng nam hầu




Hôm sau Tiết Quân Lương thấy Tiết Hậu Dương thần thanh khí sảng, liền hỏi: “Tâm tình Hậu Dương thoạt nhìn không tồi? Là ba vị mỹ nhân hầu hạ tốt sao?”

Mới đầu Tiết Hậu Dương còn rất cao hứng, vừa nghe ba vị mỹ nhân, lập tức trầm mặt, nói: “Bệ hạ, ngài đừng chọc ghẹo thần đệ, thần đệ thật sự chịu không nổi.”

Tiết Quân Lương cười nói: “Nhìn ngươi vẻ mặt vui mừng, chẳng phải ta là cầu nối, thúc đẩy chuyện tốt của hai người các ngươi?”

Tiết Hậu Dương bị nói trúng, nhịn không được lại cười rộ lên, còn có chút ngượng ngùng, biểu tình này bị Tiết Quân Lương thu vào trong mắt, y giận dữ nói: “Hậu Dương, tâm cơ ngươi không bằng Đằng Thường, ta có nói gì cũng không cản được, chỉ mong Đằng Thường cũng thật tâm đối đãi ngươi.”

Tiết Hậu Dương nghe y nói vậy, thở phào một hơi, vừa muốn tạ ơn, chợt nghe Tiết Quân Lương bồi thêm: “Nhưng Vạn Niên hầu không thể tuyệt hậu, con nối dòng vẫn phải có.”

“Bệ hạ…”

Tiết Quân Lương đưa tay ý bảo hắn chớ lên tiếng: “Nhiều lời vô ích, ta chỉ muốn tốt cho ngươi, nếu ta không thay ngươi lo lắng, hiện tại mỹ nhân ở chỗ ngươi đã chồng chất như núi.”

Tiết Quân Lương dừng một chút, tính toán chuyển hướng đề tài, cũng không thể quản quá chặt, nói: “Đằng Tín còn trong ngục, ngươi có thời gian thì tới đó, Đằng Thường không có khả năng chiêu hàng, ngươi đi khuyên nhủ, nếu có thể hàng, liền phong hầu bái tướng, nếu không hàng…”

Y không nói tiếp nữa, nhưng Tiết Hậu Dương đã hiểu được.

Tiết Hậu Dương nói: “Chuyện chiêu hàng, thần đệ cả gan bệ hạ thỉnh Hoàng hậu nương nương rời núi, dù sao trí mưu của Hoàng hậu nương nương, chúng thần đã lĩnh giáo qua.”

Tiết Quân Lương cười nói: “Ngươi muốn chiếm tiện nghi? Ngươi cho rằng ta chưa nhờ nàng ư? Bất quá ta bị cự tuyệt.”

“Này… Bệ hạ cũng bị cự tuyệt…”

Tiết Hậu Dương không ngờ Tiết vương bị cự tuyệt, vẻ mặt còn đầy ý cười, thật sự là vạn phần quỷ dị, nói: “Chính là… Chính là thần đệ cảm thấy lực bất tòng tâm, nếu đánh giặc thì được…”

Tiết Quân Lương thực bất đắc dĩ, lúc này Thẩm Dực lại đến tiến cử chính mình, cam đoan có thể khuyên nhủ.

Thẩm Dực đi chưa đầy hai canh giờ đã trở lại, quả nhiên Đằng Tín quy hàng, hơn nữa mang theo binh lính của mình quy hàng, không cần phong hầu, chỉ khẩn cầu Tiết vương không giết hàng thần, đối xử tử tế với các tướng sĩ.

Tiết Quân Lương hỏi hắn khuyên nhủ thế nào, Thẩm Dực cười nói: “Rất đơn giản, Đằng Tín khởi binh, là vì bị hãm hại, nếu hắn không tạo phản chỉ có thể chờ chết, đối với một tướng sĩ đã tuyệt vọng, cần cho hắn kỳ vọng cao, Đằng vương trăm triệu lần không thể sánh với Đại vương, tự nhiên Đằng Tín sẽ quy hàng. Nếu Đại vương ủy thác trọng trách cho hắn, vi thần đảm  bảo, Đằng Tín sẽ trở thành trung thần.”

Tiết Quân Lương bảo Tiết Hậu Dương tự mình tới ngục, thả Đằng Tín ra, phong hắn làm điện tiền đại tướng quân, toàn bộ tướng sĩ họ Đằng vẫn giữ nguyên, đưa về dưới trướng của hắn, đặt đại doanh ở kinh, bổ sung binh lực.

Đằng Tín biết Tiết Quân Lương muốn chiêu an, quân vương làm đến bước này đã rất hiếm thấy, huống chi hắn bất giác so sánh Tiết Quân Lương và Đằng vương, sao Đằng vương có cơ hội đấu lại?

Đằng Tín được phong quan, kỳ thật là Tiết Quân Lương dụng tâm kín đáo, mặc dù điện tiền đại tướng quân dễ nghe, quan phẩm bậc nhất, nhưng không có thực quyền, hắn càng giống binh sĩ mới gia nhập đại doanh, có thể nói là vô cùng xa lạ.

Hơn nữa không lâu sau Đằng vương sẽ tự mình đến triều bái, chắc chắn điện tiền đại tướng quân phải có mặt ở đại điện, làm vậy là muốn Đằng vương thấy.

Đằng vương không muốn tới, nhưng chuyến này không thể tránh, rề rà nửa tháng, rốt cục đến tới.

Đội ngũ của Đằng vương không quá hùng hậu, sợ người mình dẫn theo bị giữ lại kinh thành, lại sợ Tiết vương âm thầm phái binh mai phục, chặn giết, một đường đến kinh đều lo lắng không yên.

Quả thật nửa đường Đằng vương bị người chặn đứng, chỉ có điều không phải là người của Tiết Quân Lương, mà là một cố nhân.

Nam tử ăn vận đơn giản, bên người dẫn theo một tùy tùng, cười nói: “Chúng ta lại gặp mặt.”

Đằng vương thấy hắn vô lễ, quát lớn: “Điêu dân lớn mật, dám nói chuyện với Đằng vương như vậy.”

Nam tử cười, vẫn không hành lễ, nói: “Chỉ sợ tiến kinh, cái danh Đằng vương sẽ không còn, theo ta nghĩ, có lẽ biến thành Đằng hầu, dù gì cũng là chiến bại, phải có tư thái của kẻ chiến bại, đã đi quy hàng, há có thể xưng vương? Chẳng phải khó coi.”

Đằng vương giận dữ đến run rẩy, nam tử vừa cười vừa nói: “Chỉ là Hầu gia phương Nam, sao ta phải giữ lễ tiết… Ta còn chưa nghiêm túc giới thiệu, vãn bối họ Tiết, tên một chữ Ngọc, chính là Trấn Cương hầu của Tiết quốc.”

Đằng vương nghe, không khỏi mở to hai mắt, hắn trăm triệu không ngờ, thực khách mà nữ nhi của mình ra cung một chuyến mang về, lại là thân đệ đệ của Tiết vương, tay cầm trọng binh, Tiết Ngọc.

Tiết Ngọc không vội không hoãn nói: “Lần này ta đến đây, không phải muốn làm khó ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi tỉnh, đến lúc đó không có vương vị không có binh quyền, cũng không nên kinh ngạc quá độ.”

Hắn nói xong, cười có chút kiêu ngạo, còn vỗ nhẹ bả vai Đằng vương, sau đó quay đầu gọi một tiếng, “Lang Tĩnh.”

Tùy tùng đứng sau vẫn luôn không nói gì, lúc này liền bước tới, theo Tiết Ngọc rời đi.

Tiết Ngọc vừa đi vừa vẫy tay, cất cao giọng: “Nếu về sau tái kiến Đằng vương, hy vọng ngươi không còn địch ý, chúng ta nên giúp đỡ nhau mới phải.”

Tuy Đằng vương không có năng lực gì, nhưng hắn làm quân vương nhiều năm, tính tình nóng nảy, bị Tiết Ngọc chọc giận, rất muốn cho Tiết Ngọc một quyền, lại bị người ngăn cản, Đằng vương sắp vào kinh thành, nếu tùy tiện gây thù, chẳng phải mất lòng hai bên, hơn nữa Tiết Ngọc dám kiêu ngạo như vậy, hiển nhiên có bản lĩnh riêng.

Qua mấy ngày, đội ngũ của Đằng vương liền vào kinh thành, nghênh đón bọn họ là mệnh quan địa phương, đương nhiên Đằng vương hiểu được cái này có ý gì, ở biệt quán một ngày, sáng hôm sau, Tiết Quân Lương lâm triều mới triệu kiến bọn họ.

Tiết Quân Lương cũng gọi Đằng Vân đến, để hắn ngồi sau sa liêm, kỳ thật là muốn người Đằng quốc thấy, dù gì sự đa mưu túc trí của hoàng hậu đã được lưu truyền rộng rãi, y nào biết hoàng hậu là một người khác, hành động này của y khiến Đằng Vân cảm thấy không thoải mái.

Đằng Vân ngồi sau sa liêm, không nhìn rõ bộ dáng của Đằng vương lúc tiến vào đại điện.

Đằng vương vừa đến, liền thấy hai điện tiền đại tướng quân đứng hai bên, trong đó một người là Đằng Tín, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc Đằng Tín một cái, Đằng Tín hơi hơi hất cằm lên, giả vờ không phát hiện, tình nghĩa phụ tử giữa hắn và Đằng vương, từ khi Đằng vương muốn phế thái tử liền chặt đứt.

Quả nhiên, Tiết Quân Lương cười tủm tỉm, nói phong Đằng vương thành Hầu gia, vẫn đóng ở Đằng quốc, chẳng qua Vương biến thành Đằng nam hầu, Đằng quốc biến thành đất phong phụ thuộc Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương nói là phong thưởng, kỳ thật là đoạt quyền, sau đó cười nói: “Như thế, nếu Đằng nam hầu không có ý kiến gì, liền tạ ơn.”

Sao Đằng vương có thể phản đối, chỉ có thể run run quỳ lạy, giống như hai chân bị đánh gãy, dập đầu nói: “Tạ… Tạ ân điển của Tiết vương…”

Tiết Quân Lương gật đầu, trầm ngâm một chút, nói: “Về sau loại y phục này cũng không cần mặc… Bình thân.”

Đằng vương biết y đang ám chỉ long bào của hắn, đã thành Hầu gia, hiển nhiên không thể mặc.

Đằng Vân nhìn Tiết Quân Lương hứng khởi, lại nhìn bộ dáng thảm bại của Đằng vương, trong lòng không biết là tư vị gì, hắn chưa từng nghĩ, có một ngày phụ hoàng của mình sẽ quỳ lạy chính mình, hơn nữa còn mang tư thái như vậy.

Tiết Quân Lương phát hiện Đằng Vân có điểm là lạ, còn tưởng thân thể hắn không thoải mái, nói vài câu liền bãi triều.

Đằng Vân hưng trí không cao, có chút mệt mỏi, Tiết Quân Lương truyền ngự y đến bắt mạch, cũng không nhìn ra nguyên cớ.

Tiết Quân Lương nói: “Nếu không thoải mái, lát nữa không cần tới tiệc rượu, nghỉ ngơi cho tốt.”

Y nói xong, lại nói: “Nếu ngươi có điều phải suy nghĩ, không nên giấu trong lòng, chừng nào ngươi cảm thấy có thể nói với ta, ta sẽ nghe.”

Đằng Vân run run một chút, còn tưởng Tiết Quân Lương nhìn thấu cái gì, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, Thẩm Dực có thể nhìn ra, là vì hắn từng ở Đằng quốc, từng qua Phụng quốc, mà Tiết Quân Lương, tuy tọa ủng thiên hạ, nhưng tay phải Đằng Vân bị thương hay vì sao trưởng công chúa Phụng quốc đắc tội Phụng vương, mấy việc nhỏ này y cũng chưa từng nghe qua.

Chẳng qua Đằng Vân vẫn lo lắng, liền nói: “Bệ hạ quá lo lắng, nô tì không có gì phải suy nghĩ.”

Thời tiết chuyển ấm, tiệc rượu bày tại hoa viên, Đằng nam hầu cùng các vị đại thần đã đến, còn có một vệ binh đứng phía sau Đằng nam hầu.

Vệ binh kia khí thế hiên ngang, hai tay nâng một bảo kiếm, thẳng lưng mà đứng, thân hình cao ngất.

Đằng nam hầu thấy Tiết Quân Lương tiến vào, bước lên trước nói: “Thần… Thần biết Tiết vương là người thượng võ, cố ý tìm bảo kiếm, chém sắt như chém bùn, quả thật là tuyệt thế hảo kiếm, hy vọng Tiết vương vui lòng nhận cho.”

Nói xong để bối kiếm quan trình bảo kiếm lên.

Tiết Quân Lương rút bảo kiếm ra, ngày tới chính ngọ, đón ánh mặt trời, hàn quang trên thân kiếm bức người, đúng là hảo kiếm khó gặp, Tiết Quân Lương cười nói: “Tâm ý của Đằng nam hầu thực hiếm có.”

Y nói xong, nhìn thấy tác phong của bối kiếm quan bất phàm, liền hỏi tên.

Bối kiếm quan tên Đằng Anh, tuy họ Đằng, nhưng không phải quý tộc vương thất, chỉ là nô tài, sau vì làm người khéo đưa đẩy, được Đằng vương phong làm bối kiếm quan, chính là hạng người xảo ngôn lệnh sắc, không có năng lực.

Tiết Quân Lương nghe hắn mở miệng, không chút hứng thú, tuy rất nhiều nhân tài cũng thường xuyên vuốt mông ngựa, nhưng không che lấp được sắc bén, còn Đằng Anh này, chỉ là cái thùng rỗng mà thôi.

Đằng nam hầu lại quay đầu lấy lòng Đằng Vân, bảo Đằng Anh dâng lễ vật lên, là một ít trân châu bảo vật phía nam, tuy những vật này dùng lấy lòng nữ nhân quả thật không tồi, chỉ tiếc Đằng Vân không thích.

Đằng nam hầu thấy Hoàng hậu nương nương thờ ơ, trong lòng có chút bồn chồn, hắn sớm nghe hoàng hậu được Tiết vương yêu thích, nếu có thể lấy lòng hoàng hậu, còn dễ nói chuyện với Tiết Quân Lương. Nhưng hiện tại không quá dùng được.

Tiệc rươu bắt đầu, đơn giản là ca múa, uống qua mấy tuần rượu, Đằng Tín nhìn thái độ nịnh nọt của Đằng nam hầu, tức giận không kìm được, rút kiếm bổ tới, Đằng nam hầu hàng năm sống an nhàn sung sướng, sao phản ứng kịp, may mà Đằng Anh đứng sau túm một cái ghế lên đỡ.

Ghế dựa “Răng rắc” một tiếng, bị chém thành hai nửa, văn võ đại thần bên cạnh vội vàng khuyên can, nói hiện tại bọn họ cùng làm quan, ân oán tạm thời buông, hơn nữa bây giờ còn ở yến hội, sẽ khiến Tiết vương mất hứng.

Tiết Quân Lương an vị trên thượng tọa, tay chống cằm, bộ dáng biếng nhác, giống như đã say, không chú ý động tĩnh bên kia.

Đằng Vân trộm đổ mồ hôi, Đằng Tín là đại ca của hắn, mà Đằng nam hầu là phụ thân, chuyện Đằng Vân không muốn thấy nhất chính là như vậy. Đại ca Đằng Tín trung hậu thành thật, những năm gần đây đều làm tốt chức trách của thái tử, không ngờ Đằng nam hầu chuyên sủng Vương phu nhân, không để ý an nguy quốc gia mà muốn phế trưởng.

Tiết Quân Lương cầm chén rượu lên, hướng về phía Đằng nam hầu, Đằng nam hầu thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ một ly, Tiết Quân Lương nương cảm giác say cười nói: “Côn nghe Đằng nam hầu có một mỹ thiếp, gọi Vương phu nhân…”

Đằng nam hầu vừa nghe, biết là Tiết vương muốn đoạt người sở yêu, nhưng hắn không thể phản bác.

Tiết Quân Lương nói: “Cô còn nghe, Vương phu nhân này dung mạo xinh đẹp, có thể sánh bằng nhật nguyệt, thật thế không?”

Đằng nam hầu đành phải run rẩy gật đầu, chối từ nói: “Mỹ thì mỹ, nhưng đâu tranh được với nhật nguyện? Theo thần thấy, dung mạo Vương phu nhân ngàn vạn lần không bằng hoàng hậu nương nương.”

Tiết Quân Lương thực vừa lòng với cách nói của hắn, nhưng không buông tha, nói tiếp: “Không phải nhật nguyệt, cũng là tinh tú, nếu không, sao có thể được Đằng nam hầu sủng ái như thế?”

Y nói xong, thanh âm trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đây là ngươi không đúng.”

Chân Đằng nam hầu run lên, theo bản năng quỳ xuống: “Thần biết sai, thần biết sai…”

Tiết Quân Lương nhìn hắn dập đầu nhận sai, sắc mặt dịu đi không ít, cười nói: “Nếu biết sai, vậy biết sai liền sửa, cô không phải quân vương hẹp hòi, ngươi cứ đem Vương phu nhân đến phủ Vạn Niên Hầu là xong.”

“Bệ hạ?”

Tiết Hậu Dương đột nhiên bị điểm danh, nhất thời khó hiểu, sao cái này lại rơi xuống đầu mình?

Đằng nam hầu cũng khó hiểu hỏi: “Thứ cho thần ngu dốt… Vì cái gì đưa đến phủ Vạn Niên Hầu, không phải bệ hạ ngài…”

Tiết Quân Lương cười nói: “Ngươi không biết chứ, trước cô ban ba mỹ cơ cho Vạn Niên hầu, hiện giờ ngươi có Vương phu nhân đẹp hơn mỹ cơ, lại keo kiệt không tiễn, chính là khinh thường Vạn Niên hầu, nếu ngươi biết sai, liền đem Vương phu nhân đến quý phủ của hắn, coi như bồi thường, cô biết Vạn Niên hầu là người rộng lượng, không so đo gì với ai.”

Tiết Quân Lương nói rất nhẹ, kỳ thật khiến hắn nan kham, ở đây có nhiều quan viên lớn nhỏ, đều hiểu được ý tứ trong đó, nhìn ra được Tiết vương không coi trọng Đằng nam hầu.

Đằng Tín thấy Tiết Quân Lương trêu đùa đối phương, cuối cùng cũng trút được tức giận, vì thế thành thành thật thật đứng bên cạnh, không tạo thêm ầm ĩ gì.

Đằng nam hầu không ở kinh thành bao lâu, hắn cố ý đưa Đằng Anh vào cung làm thị vệ, còn mình mang theo những người khác trở về, nói là thị vệ, kỳ thật muốn phái cơ sở ngầm, thăm dò hướng đi của Tiết vương, sớm ngày chuẩn bị.

Đằng nam hầu đến liền đi, chưa từng tiến cung thăm nữ nhi của mình, Đằng Thiển Y còn ngày đêm ngóng trông hắn đến, đã biên soạn rất nhiều lần cảnh tượng cầm tay nhìn nhau, chỉ tiếc Đằng nam hầu rất tuyệt tình, có lẽ hắn căn bản đã quên nữ nhi này.

Không qua bao lâu, Đằng nam hầu đưa Vương phu nhân đến quý phủ của Vạn Niên hầu, Tiết Hậu Dương thấy tình cảm của mình và Đằng Thường mới tốt lên một chút, lại bị Tiết Quân Lương trêu cợt, lần này chết cũng không để Vương phu nhân vào phủ, khiến Vương phu nhân khóc lóc sướt mướt.

Cuối cùng không còn cách nào, đành phải bẩm báo Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương mới tỏ ra phong độ đưa Vương phu nhân và ba mỹ cơ lúc trước vào cung, chẳng qua không phải làm phi tử, mà nhét vào nhóm tú nữ trong Chu Tú cung chờ tuyển chọn.

Ngoài chuyện Vương phu nhân, Tiết Quân Lương còn nhận một thư tín, bởi vì chiến loạn, bệnh dịch bạo phát khắp lãnh thổ Đằng quốc, số lượng dân chạy nạn tăng vọt, Đằng nam hầu muốn ngăn bệnh dịch lan tràn, đuổi hết dân chạy nạn ra thành, ra lệnh tướng lĩnh thủ thành không được mở cửa.

Dân chạy nạn càng ngày càng tăng, rất nhiều người trôi giạt khắp nơi, Đằng nam hầu chỉ nói không đủ tiền cứu tế, nhượng Tiết Quân Lương chi, chờ tấu chương đến kinh sư, đã là chuyện một tháng sau đó.

Dân chạy nạn không có cái ăn, cũng không có nhà để về, nhiều người chết bên tường thành, thi cốt chồng chất như núi, tản mát mùi hôi thối, lưu dân bị đói đỏ mắt, buộc phải phân thực thi thể, vừa ăn vừa khóc rống.

Cảnh tượng này, ngay cả lính thủ thành cũng không nỡ nhìn.

Tiết Quân Lương nhận được tấu chương, giận tím mặt, xé nát tấu chương, cười lạnh: “Đằng nam hầu quả nhiên đáng chết.”

Quan viên không ai dám lên tiếng, cũng không muốn thay người gánh tội, bị đưa ra làm nơi trút giận.

Có người đề nghị vận lương, nấu cháo cứu tế nạn dân, nếu không dân chạy nạn càng ngày càng tăng, cuối cùng vô pháp thu thập.

Thẩm Dực lại nói: “Sao đại vương biết được đây có phải là quỷ kế của Đằng nam hầu không? Hắn đuổi dân chạy nạn ra thành, để Đại vương biết nơi đó có bao nhiêu nghèo khó, Đại vương chưa lấy hết binh quyền của hắn, nếu lương thảo đến, chính là đem cá thả về sông, khó bắt giữ.”

Mặc dù lời của hắn có đạo lý, nhưng nghe vào tai người khác quá mức lãnh huyết, chẳng lẽ không để ý tới nạn dân? Trước kia Đằng quốc không thuộc về Tiết Quân Lương, có thể mặc kệ, nhưng hiện tại Đằng quốc đã thành thuộc địa, dân chạy nạn cũng là con dân của Tiết vương, sao có thể bỏ mặc.

Tiết Quân Lương nói: “Ngươi dám mở miệng, nhất định có chủ ý tốt.”

Thẩm Dực nói: “Quả thật như thế. Đại vương phái binh vận chuyển lương thực qua, còn đưa thầy thuốc đến chữa trị cho nạn dân. Nếu Đằng nam hầu chủ động mở cửa, sao không nhân cơ hội này, đưa quân qua chiếm đóng.”

Tiết Hậu Dương ngẫm nghĩ một chút, lên tiếng: “Nếu hiện giờ phái binh qua, chỉ sợ chọc người nhàn thoại, nói Đại vương thừa dịp loạn cướp đoạt, sư xuất bất chính, không ngăn được miệng người đời, rất khó được dân tâm.”

Thẩm Dực cười nói: “Chi bằng dân tâm. Sở dĩ Đằng nam hầu quy hàng, một phần nguyên nhân là thiếu mất dân tâm, Đại vương phái binh qua chính là dược mạnh, còn cần một vị thuốc dẫn.”

Lúc này Tiết Quân Lương mới ra tiếng, nói: “A… Thuốc dẫn gì?”

“Là bệ hạ ngài. Thử nghĩ Đằng quốc đói bệnh hoành hành, Đằng nam hầu đuổi nạn dân ra thành, mà lúc này Tiết vương lại ngự giá cứu giúp, ai đúng ai sai, thiên hạ đều có định luận.”

“Này…” Tiết Hậu Dương nói: “Tuy thái phó nói không sai, nhưng Đại vương là vạn kim chi khu, vạn nhất nhiễm bệnh…”

“Vạn Niên hầu quá không linh động.” Thẩm Dực nói: “Đại vương chỉ cần ngự giá, không cần tới địa phương đang dịch bệnh, dân chạy nạn ào ạt, không phải tất cả mọi người đều thấy được Đại vương.”

Tiết Quân Lương nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng gật gật đầu, nói: “Việc này cô muốn cân nhắc một phen.”

Chúng thần tán đi, Tiết Quân Lương vì thế sự phiền lòng, liền hướng Vân Phượng cung, Đằng Vân cũng nghe chuyện nạn dân, biết y sẽ đến hỏi kế, đã sớm chờ y.

Tiết Quân Lương còn chưa mở miệng, Đằng Vân đã nói trước: “Bệ hạ có biết Đằng Tranh Hiên.”

Tiết Quân Lương không rõ vì sao hắn đột nhiên hỏi vậy, chỉ nói: “Hiển nhiên biết, là cố chủ của Đằng quốc.”

Đằng Vân nói: “Đằng Tranh Hiên tại vị ba mươi năm, Đằng quốc không ai bì nổi, Đằng nam hầu tại vị mười lăm năm, Đằng quốc cửa nát nhà tan.”