Sửu Cô Nương

Chương 52




Tôi vểnh tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau một hồi yên tĩnh, bên ngoài có người động thủ. Tiểu Hồng vươn tay vặn mặt tôi về phía nàng. Tôi nhìn khuôn mặt trầm lặng nghiêm túc như nước của Tiểu Hồng, chắc chẳng phải chuyện gì kinh hỉ nữa đâu nhỉ??

Thật sự là vậy!!

Tiểu Hồng quả thật không làm tôi thất vọng, khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của nàng phút chốc tràn đầy sát khí, thật sự không hợp với tuổi tác của bản thân tý nào. Nàng hung hăng trừng mắt tôi, giọng nói như băng đao, một đao một đao cắt vào trái tim tôi:

“Ngươi thật có bản lĩnh, khuôn mặt xấu như vậy mà cũng có thể mê hoặc chúng sinh? Nếu không phải công chúa đã ra lệnh không thể tổn thương tánh mạng của ngươi, ta thật sự muốn…..”

Nàng vừa dứt lời, cửa phòng đã bị một ai đó đá vào.

“Ngươi muốn làm gì? Có hỏi qua ý của ta chưa? Tiện tì chính là tiện tì, từ ban đầu ta đã nhìn ngươi không vừa mắt.” Tiểu Thố cầm một thanh kiếm, khinh miệt nhìn Tiểu Hồng, giọng nói cao ngạo.

“Thiếu phu nhân! Thúy Trúc rất nhớ người.” Thúy Trúc hô to một tiếng liền nhảy lại ôm lấy tôi. Tiểu Hồng phất tay, ánh sáng màu bạc của kim loại chợt lóe, là ám khí.

Thúy Trúc né người sang một bên, tránh né ám khí. Từ phía sau, Tiểu Thố chỉ kiếm đánh thẳng về phía Tiểu Hồng. Tiểu Hồng cười khẽ, kéo tôi làm tấm chắn che ở phía trước người của nàng.

Chịu khổ “tê liệt” tôi chẳng thể nào cử động, muốn giãy dụa cũng không được. Tiểu Thố bị dọa trắng mặt, cố gắng thu thế công lui về chỗ cũ.

“Đê tiện.~” Tiểu Thố cắn răng phun ra hai chữ, đôi mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm Tiểu Hồng. Truyện Việt Nam

“Thiếu phu nhân ~ người bị bệnh sao. Thiếu gia! nhanh tới xem xem thiếu phu nhân. Người bị bệnh rồi!!!” Ngoài cửa vọng lại tiếng kêu rên, có tiếng người ngã xuống, lại có tiếng bước chân nhanh chóng chạy vào.

Vẫn một bộ y phục trắng thuần, tóc đen buộc cao phía sau. Trong tay cầm một thanh quạt xếp, một bộ sơn thủy vẩy mực như ẩn như hiện. Người này thật là, vẫn như cũ ra dáng công tử phong lưu.

“Nguyệt Nhi, tướng công tới đón nương tử đây.” Hướng Diệu cười ôn nhu, giọng nói mềm nhẹ. Tôi nổi da gà cả người, nếu tôi có thể ra tiếng, tôi nhất định sẽ hét thật to. Chủ tớ hai người muốn chơi trò gì nữa đây.

Đột nhiên tôi cảm thấy hình như có đồ vật gì đó lạnh như băng để ở yết hầu của tôi. Ba người trước mặt cũng nghiêm túc hẳn lên. Tiểu Hồng từ phía sau ngưỡng người sát lại gần bên tai tôi, giọng nói nhỏ nhẹ:

“Nguyệt tỷ tỷ, công chúa ra lệnh, không thể để người rời khỏi đây. Nhưng mà ta không đánh lại bọn họ, vậy nên chỉ có thể để người đi thôi.”

Trong lòng tôi có chút ngọt ngào, có lẽ Tiểu Hồng vẫn còn nhớ chút tình nghĩa của chúng tôi. Nhưng nhìn đến ánh mắt nôn nóng của ba người trước mặt, tôi biết rằng tôi chỉ đang lạc quan một cách mù quáng.

“Sợ rằng lúc này công chúa đang bị người vây khốn, Nguyệt tỷ tỷ, người đoán thử ai có thể làm được điều đó, haha Công chúa muốn ta đưa một phần lễ vật cho ngườ. Nguyệt tỷ tỷ, người đoán thử xem đó là gì?” Vật lạnh như băng trong tay Tiểu Hồng di chuyển càng ngày càng để sát vào yết hầu của tôi, thật lạnh.

“Nếu như ngươi dám làm nàng bị thương, ta cam đoan ta sẽ làm ngươi chết rất khó xem.” Hướng Diệu thưởng thức quạt giấy trong tay, nhìn như tùy ý nhưng tôi biết cây quạt kia có thể giết người trong nháy mắt. Tiểu Thố và Thúy Trúc nhìn nhau một cái, cả hai thoáng lui về phía sau hai bước.

“Nàng trúng bảy ngày say, nếu như không muốn nàng bị thương, các ngươi nên kêu người kia trở về.” Tiểu Hồng chẳng biết đang muốn làm cái quỷ gì, tôi có chút hồ đồ.

“Ngươi thật sự rất trung thành, một lòng hướng tới chủ nhân của mình. Sao vậy? Sợ chúng ta làm tổn thương chủ tử của ngươi à??? Tốt thôi, người chờ.” Hướng Diệu huýt một tiếng rất vang, không bao lâu, trong viện lại náo nhiệt cả lên.

“Công chúa điện hạ ~ ủy khuất người đi cùng tôi một chuyến.” Giọng nói lạnh băng đến mức không có chút độ ấm, đây là giọng nói của Băng Ngọc.

“Nói thật tốt.” đây là giọng nói của Kỳ Tử Hi, thực trầm ổn, chẳng nghe ra cô lo lắng tý nào.

Nửa người trên của tôi che trước người của Tiểu Hồng, nửa người dưới vẫn còn ngồi ở trên giường. Tư thế này thật là lao lực mà, có gì là hưởng hết luôn. Cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi vô cùng hi vọng giờ phút này có thể chăn ấm nệm êm bình yên ngủ một giấc, chứ không phải gật gà gật gù như lúc này.

Tiểu Hồng dường như biết tôi đang suy nghĩ gì, vũ khí sắc bén trong tay cắt qua làn da. Đau!!! Tôi không thể không tỉnh táo đầu óc, tiếp tục quan sát trận bắt cóc này.

Kỳ Tử Hi từ ngoài bước vào, Băng Ngọc đi phía sau cô. Trên cổ bị kề một thanh chủy thủ. Đột nhiên tôi muốn cười, khóe miệng vô thức nhếch lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Băng Ngọc làm cho cứng đờ. Nàng lạnh lùng nhìn tôi, giống như tôi không phải là một sinh vật mà chỉ là một vật bày trí không đáng chú ý.

“Hướng Diệu! Đây là người trong lòng của nàng à?” Băng Ngọc nhíu mày.

“Đúng vậy!!” Hướng Diệu đáp trả một cách chắc chắn, không chút chần chừ do dự. Ánh mắt của tiểu Thố nhìn tôi phức tạp, không nói gì. Thúy Trúc lại nghịch ngợm chớp mắt mỉm cười nhìn tôi nhưng sao nụ cười đó gượng gạo thế nhỉ. Tôi đã rõ, Băng Ngọc quên mất tôi.

“Công chúa điện hạ ~ thỉnh hạ lệnh thả người.” Băng Ngọc không hề nhìn tôi, ánh mắt chuyển động nhìn về phía Kỳ Tử Hi.

“Tốt thôi.” Bất ngờ là Kỳ Tử Hi lại có thể dễ dàng đồng ý, tôi mở mắt thật to đầy kinh ngạc, tôi không gặp ảo giác đấy chứ.

“Tiểu Hồng ~ thả người.” Kỳ Tử Hi gật đầu nhìn Tiểu Hồng, ra lệnh một cách dứt khoát.

“Ngươi có thể buông chủy thủ xuống rồi chứ?” Kỳ Tử Hi cười hỏi Băng Ngọc.

Băng Ngọc đáp trả: “Ừ.” Một tiếng liền buông chủy thủ xuống.

Tiểu Hồng thấy thế cũng thu hồi vũ khí đẩy tôi ra ngoài. Tôi thầm kêu khổ, tôi bị tê liệt không thể cử động được, nàng còn đẩy như vậy không phải là cố ý muốn tôi té ngã trên mặt đất xấu mặt hay sao? Mất đi điểm tựa, cả người tôi ngã mạnh xuống đất. Hướng Diệu nhanh tay lẹ mắt đúng lúc ôm lấy tôi.

“Muội nói thử xem, sao suốt ngày cứ bị người khác ức hiếp thế??” Hướng Diệu ôm lấy tôi vào lòng, véo véo mặt tôi.

Thật là tức chết đi được? Là ai lợi dụng tôi, làm tôi trúng cái độc dược quỷ quái kia. Võ công chẳng thể dùng, đương nhiên tay yếu chân mềm bị người khác khinh thường ức hiếp là chuyện đương nhiên. Tôi trừng mắt thật to nhìn Hướng Diệu. thật hận không thể cắn nàng hai ba cái cho hả giận.

Hướng Diệu như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, chua xót cười:

“Chờ muội có thể lên tiếng, ta cho muội tùy ý đánh mắng cắn gì cũng được chịu không?”

Tôi có chút bất ngờ, Hướng Diệu có chút khác thường. Nhưng không để tôi có thời gian suy nghĩ, Thúy Trúc bước nhanh tới gần, thấp giọng nói:

“Nhanh rời khỏi đây thôi. Viện binh sắp tới rồi.”

Hướng Diệu gật đầu đối với Kỳ Tử Hi nói:

“Hôm nay đắc tội, xin cáo từ.”

“Không tiễn.” Kỳ Tử Hi xoay người ra cửa, đi rất tiêu sái, cử động của cô làm tôi bất giác cảm thấy không yên lòng.

Hướng Diệu ôm tôi vào lòng, đi với Băng Ngọc cùng nhau bước ra ngoài, Tiểu Thố và Thúy Trúc đi theo phía sau. Trong viện nằm tứ tung ngang dọc rất nhiều người. Tôi ngẩng đầu nhìn Hướng Diệu, đúng lúc này nàng cũng cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt hai chúng tôi chạm vào nhau, có chút thẹn thùng xấu hổ.

“Chúng ta nhanh chóng chạy về nước láng giếng. Muội yên tâm, có ta ở đây.” Hướng Diệu hôn nhẹ lên trán tôi, tôi có chút khó hiểu. Hướng Diệu diễn một bộ thâm tình cho ai xem đây?

“Không nên ở lâu.” Băng Ngọc đánh vỡ khoảnh khắc lãng mạn ảo mộng này bằng một câu nói lạnh băng, mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, vội vàng rời khỏi phủ công chúa. Đươn nhiên chẳng phải đường đường chính chính đi cổng chính ra mà là nhảy tường trốn đi.

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cược đã rời khỏi phủ công chúa, kế tiếp diễn suất sẽ ở nước láng giềng. Kỳ Tử Hi rốt cuộc tặng lễ vật gì cho Băng Ngọc. Mọi người cùng nhau đoán thử xem. Công chúa điện hạ đương nhiên sẽ không dễ dàng gì đem Ngải Nguyệt hai tay đưa cho người khác, cô ta độc ác cũng chẳng thua kém gì Băng Ngọc.