Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 48




Gia đình của Hoắc Khải Minh và Hoắc Yến Ni ở trong nhà tổ Hoắc gia, lần trước Thẩm Oản Doanh đến chỉ gặp cô của Hoắc Thành, lần này mọi người đều ở đây.

Dượng của Hoắc Thành ở rễ, sau khi Hoắc Yến Ni kết hôn không dọn ra ngoài, nên ông ta cũng luôn ở đây. Con gái của họ cũng theo họ của Hoắc Yến Ni, tên là Hoắc Mỹ Kỳ. Hoắc Mỹ Kỳ và Hoắc Thành xêm xêm tuổi nhau, học ở một trường tư thục khác trong thành phố A.

Lúc Hoắc Thành về thành phố A, mọi người còn muốn đưa anh học cùng trường với Hoắc Mỹ Kỳ, nhưng anh kiên quyết muốn đến trường tư thục số một. Ban đầu mọi người đều không biết tại sao anh kiên quyết như vậy, bây giờ thì dần dà hiểu ra rồi.

Hóa ra ngay từ lúc đầu, tiểu tử này đã nhắm về hướng của Thẩm Oản Doanh rồi?

“Đây là ông nội anh, dượng và cô anh, đây là em họ Hoắc Mỹ Kỳ.” Hoắc Thành đứng bên cạnh Thẩm Oản Doanh, thấp giọng giới thiệu một lượt người nhà của mình.

Thẩm Oản Doanh chào hỏi mọi người xong, có chút căng thẳng đứng đó. Hoắc Khải Minh cười tủm tỉm nhìn cô, bảo cô ngồi xuống: “Đừng đứng đó nữa, ngồi đi.”

“Cảm ơn ông nội Hoắc ạ.”

“Đừng khách khí như thế, cứ tự nhiên như ở nhà mình là được.” Hoắc Khải Minh hiếm khi hiền từ thế này, “Có muốn ăn trái cây không? Ông sai người gọt trái cây cho cháu.”

Thẩm Oản Doanh lễ phép đáp: “Không cầu đâu ạ, cháu cảm ơn ông.”

“Thế cháu xem có gì muốn ăn không?”

Hoắc Thành giúp Thẩm Oản Doanh đỡ lời: “Ông nội, sắp ăn trưa rồi, hay là lát ăn ạ.”

“Vậy cũng được.” Hoắc Khải Minh gật đầu, “Thế chúng ta đến sảnh ăn trước, chắc cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.”

“Vâng ạ.”

Mọi người theo Hoắc Khải Minh đến sảnh ăn, Hoắc Thành đi bên cạnh Thẩm Oản Doanh, an ủi cô: “Đừng căng thẳng, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.”

“Ừ.” Thẩm Oản Doanh đáp thế nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng.

Trưởng bối trong nhà đều ở đây, Hoắc Thành cũng không tiện nắm tay cô,chỉ nói vài câu để dời sự chú ý của cô: “Phải rồi, bố anh ở nước ngoài có mang về rất nhiều quà, bảo đều tặng cho em đấy.”

“Tặng cho em sao?”

“Ừ, ăn cơm xong anh đưa em đi xem thử.”

“Được.” Thẩm Oản Doanh đáp, lại cảm thấy có chút ngại ngùng, “Chú Hoắc còn chuẩn bị quà cho em? Hình như không thích hợp lắm?”

“Có gì không thích hợp chứ, nên làm mà.” Hoắc Thành nói đến như là lẽ đương nhiên.

Hai người đi đến sảnh ăn, liền ngồi cạnh nhau. Hoắc Thành đã góp ý rất nhiều trong thực đơn hôm nay, nên sau khi dọn cơm lên, Thẩm Oản Doanh phát hiện phần lớn đều là món cô thích ăn.

Dường như đang để ý đến nhiều người lớn đang ở đây, Thẩm Oản Doanh không dám gắp thức ăn, Hoắc Thành liền gắp cho cô, thường ngày tính anh lạnh nhạt, lần đầu Hoắc Yến Ni thấy anh chủ động thế này, liền không nhịn được nói: “Nhìn không ra Hoắc Thành chu đáo thế nha.”

Hoắc Thành không đáp, Hoắc Khải Minh lại nhìn con rể: “Còn nghe không hiểu ý của Yến Ni sao? Nó là muốn cậu gắp thức ăn cho nó đấy.”

Dượng của Hoắc Thành vội gắp thức ăn cho Hoắc Yến Ni.

Hoắc Yến Ni có chút cạn lời, rõ ràng bà không có ý này, thế nhưng bà cũng nhìn ra ông nội Hoắc thật sự rất thương Hoắc Thành, thương đến cả Thẩm Oản Doanh cũng muốn bảo vệ.

Sau đó Hoắc Yến Ni cũng không nói thêm gì nữa, Hoắc Khải Minh lại bảo Hoắc Mỹ Kỳ phải học hỏi Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh nâng cao điểm số của mình.

Hoắc Mỹ Kỳ nghe đến đầu cũng đau: “Ông ngoại, thành tích tốt hay không liên quan rất lớn đến gen.”

Hoắc Yến Ni vừa nghe thấy cô đổ lên người mình, bà liền có chút không vui: “Con nói như vậy là sao chứ? Chẳng lẽ Hoắc Thành không phải thừa hưởng gen di truyền của nhà mình sao?”

Hoắc Mỹ Kỳ đáp: “Chủ yếu là anh ấy không di truyền của mẹ.”

Hoắc Yến Ni nhìn Hoắc Thành ngồi đối diện: “Hoắc Thành, cháu phải giảng lại di truyền học cho nó mới được.”

“Mẹ, mẹ đừng làm phiền người ta, người ta lát nữa còn phải đi hẹn hò, làm gì có thời gian dạy con.”

Hoắc Yến Ni thật sự hận không thể cốc đầu cô một cái.

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đi hẹn hò.

Địa điểm hẹn hò chính là phòng của Hoắc Thành, quà từ nước ngoài mua về của Hoắc Đình Tiêu đặt trong một chiếc vali trong phòng Hoắc Thành.

Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành lên lầu, nhìn chiếc vali đặt dưới đất, hỏi Hoắc Thành: “Anh mở ra xem chưa? Bên trong là gì thế?”

Hoắc Thành đáp: “Anh chưa mở ra, cha anh nói tặng em, nên anh muốn đợi em tự mở.”

“Ồ...Bí mật vậy cơ.” Thẩm Oản Doanh dứt lời liền ngồi xổm xuống, mở vali ra.

Trong vali có rất nhiều quà lớn nhỏ khác nhau, Thẩm Oản Doanh vừa mở vali ra liền không kiềm được cảm thán: “Wow, nhiều như thế hả?”

Lúc Hoắc Thành nhìn thấy những thứ này liền ngây ra.

Thẩm Oản Doanh nhìn thấy anh đờ người liền cầm một chiếc hộp mở ra xem, bên trên dán một tờ giấy note: “Tặng quà sinh nhật 15 tuổi cho Thẩm Oản Doanh...Hửm?”

Nét chữ trên giấy note là của Hoắc Thành, họ thường cùng nhau làm bài tập, cô có thể nhận ra chữ anh.

“Ủa, những thứ này là anh tặng em sao?” Thẩm Oản Doanh cầm quà trong tay, có chút nghi hoặc nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành hiếm khi có chút lúng túng, còn có chút ngại ngùng, chẳng trách lúc cha anh nói có quà tặng cho Thẩm Oản Doanh, giọng điệu lại có chút ám muội.

“Ừ...những thứ này…”

Hoắc Thành vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào, Thẩm Oản Doanh lại cầm một món quà, trên đó viết, “Tặng quà sinh nhật 13 tuổi cho Thẩm Oản Doanh”. Cô xem hết toàn bộ những món quà được gói tinh xảo, những món quà này là từ lúc 10 tuổi viết đến 17 tuổi.

“Những món quà này anh chuẩn bị từ khi nào thế?” “Tặng quà sinh nhật 15 tuổi cho Thẩm Oản Doanh ngồi giữa đống quà, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành khẽ ho một tiếng, mở miệng: “Chính là lúc mỗi năm sinh nhật em đều chuẩn bị, chỉ là chưa tặng đi mà thôi. Những món quà này có thể là lần trước cha giúp anh tìm cung tên phát hiện ra.”

Anh nhờ Hoắc Đình Tiêu tìm cung tên cho mình, không ngờ ông lại mang đống quà này cùng cung tên đưa cho anh.

Thẩm Oản Doanh nghĩ ngợi một lúc, mới hỏi anh: “Hóa ra sau lần gặp nhau lúc mười tuổi, anh vẫn luôn nhớ em sao?”

Hoắc Thành cúi đầu che giấu cảm xúc, lại khẽ khụ một tiếng.

Thẩm Oản Doanh vui vẻ nhướng mày nhìn anh, cầm món quà cuối cùng trong vali ra.

Đó là một bức tranh sơn dầu, trong tranh là một cô bé mặc chiếc đầm theo phong cách châu Âu ngồi bên khóm hoa tường vi đọc sách. Trên đầu cô đội một chiếc mũ xinh đẹp, xung quanh là hoa tươi nở rộ, cảnh tượng đẹp như trong truyện cổ tích.

Thẩm Oản Doanh hơi ngẩn ra.

Cô biết cô gái nhỏ trong tranh là cô, đây chính là lần đầu tiên Hoắc Thành gặp cô.

Nét vẽ sơn dầu vẫn còn rất non nớt, nhưng từng nét đều cực tỉ mỉ, đẹp hơn những tác phẩm khác của Hoắc Thành trong biệt thự mà Thẩm Oản Doanh từng thấy gấp nhiều lần.

“Đây cũng là do anh vẽ sao?”

“Ừ…” Hoắc thành mím môi, nhìn cô đáp, “Lúc anh gặp em, liền cảm thấy rất giống tranh sơn dầu mà mẹ anh vẽ. Cho nên sau khi anh ra nước ngoài liền vẽ bức tranh này. Vẽ không đẹp lắm…”

“Không đâu, em cảm thấy anh vẽ rất đẹp.” Thẩm Oản Doanh cười với anh, “Rất đẹp, giống như cảnh tượng trong truyện cổ tích vậy.”

“Ừ…”

“Hơn nữa anh vẽ rất nghiêm túc, so với những bức tranh trừu tượng của anh đẹp hơn nhiều ha ha.” Thẩm Oản Doanh chỉ con ong bay quanh khóm hoa tường vi, “Anh xem, chi tiết lắm!”

Nói đến đây, cô bỗng ngây ra.

Cô nhớ trước đây Hoắc Thành từng nhắc đến, năm mười tuổi anh bị ong chích.

Cô ngẩng đầu, nhìn Hoắc Thành đang ngồi bên canh mình: “Trước đây anh từng nói với em anh từng bị ong chích, không phải là lúc này chứ?”

“Ừ.” Hoắc Thành im lặng một lúc mới lên tiếng.

Thẩm Oản Doanh hoàn toàn không biết lúc đó anh bị ong chích, cô nhíu mày nhìn anh: “Sao em không biết lúc đó anh bị ong chích vậy?”

“Lúc dời thang.”

Ánh mắt Thẩm Oản Doanh khẽ động: “Là lúc lấy mũ giúp em ư? Sao anh không nói?”

Hoắc Thành: “Anh sợ mọi người lo lắng, cũng sợ người lớn sẽ trách em.”

Thẩm Oản Doanh nhất thời không biết phải nói gì, cô nhìn Hoắc Thành, tim đập nhanh hơn. Qua một lúc, cô mới mở miệng nói với anh: “Anh bị chích ở đâu?”

“Ngón trỏ.”

Thẩm Oản Doanh xòe tay ra: “Cho em xem.”

Hoắc Thành bất giác khẽ cười một tiếng: “Sớm khỏi rồi.”

“Cho em xem đi mà.”

Hoắc Thành nghe lời vươn ngón trỏ mình ra.

Thẩm Oản Doanh kéo tay anh, hỏi anh: “Là đầu ngón tay này sao?”

“Ừ.”

Thẩm Oản Doanh thổi thổi đầu ngón tay anh, hệt như dỗ con nít: “Thổi thổi sẽ không đau nữa.”

Hoắc Thành cảm thấy tim mình dường như bị Thẩm Oản Doanh thổi ngứa, anh nhìn cô một lúc, đưa tay nâng cằm cô lên, hôn lên trán cô.

Giây phút anh nâng cằm Thẩm Oản Doanh lên, tim cô dường như ngừng đập. Cô cho rằng Hoắc Thành muốn hôn cô, may mà anh kiềm chế chỉ hôn khẽ lên trán cô.

Mặt Thẩm Oản Doanh đỏ ửng lên, Hoắc Thành thì thầm bên tai cô: “Thật muốn mau tốt nghiệp.”

Gò má của cô càng đỏ hơn, sau khi tốt nghiệp anh muốn làm gì đây?

Mà thời gian thật sự như hi vọng của Hoắc Thành, nhanh chóng trôi qua.

Lớp mười hai là một năm học có thể nói là để lại muôn vàn hồi ức cho mỗi một người. Mỗi ngày lớp mười hai đều hệt như đang chịu dày vò, nhưng chớp mắt nhìn lại, thời gian đếm ngược treo trên tường đã đi đến con số 0.

Thành tích năm học này của Thẩm Oản Doanh tiến bộ hơn trước, có lúc thi cử vượt quả Quý Diệu, thầy Tống và Giang Du đều rất vui, quả nhiên yêu đương với Hoắc Thành dù có ảnh hưởng đi nữa thì cũng là ảnh hưởng tích cực.

Trước ngày rời khỏi trường học, các học sinh đều điên cuồng viết lời chúc tương lai trên bảng.

Có người hi vọng sau này sẽ trở nên xinh đẹp, trở nên gầy hơn; có người hi vọng sau khi thi đại học sẽ tỏ tình thành công; có người hi vọng mọi người có tương lai sáng lạn; có người tương đối thực tế, chúc mọi người một đêm giàu to.

“Chúc các bạn sẽ thi đậu vào đại học mơ ước của mình.” Thẩm Oản Doanh nhìn câu chúc mà Triệu Nghệ Manh vừa viết lên, cô khẽ cười, “Đây không giống phong cách của Triệu Nghệ Manh nha.”

Hoắc Thành nói: “Câu ‘Hi vọng CP mình đẩy thuyền sẽ thành đôi’ bên cạnh cũng là của cô ấy ghi.”

“Ồ…” Như thế mới giống Triệu Nghệ Manh. Thẩm Oản Doanh nhìn Hoắc Thành bên cạnh, hỏi anh, “Anh muốn viết gì?”

Hoắc Thành nghĩ ngợi một lút, cầm bút viết lên bảng lời chúc của mình.

“Tự làm chính mình?” Thẩm Oản Doanh đọc câu chúc của anh. Hoắc Thành ‘ừ’ một tiếng, nhìn cô: “Sau khi biết chuyện của mẹ, anh mới phát hiện hóa ra tự làm chính mình lại khó như vậy.”

Thẩm Oản Doanh đồng cảm gật đầu, dì Phương thật sự luôn bị vây trong bùn lầy, cuối cùng đi đến bi kịch. Nếu so ra, cô thật sự hạnh phúc hơn bà nhiều.

Vì cô gặp được Hoắc Thành.

Nếu không gặp Hoắc Thành, có lẽ cô cũng sẽ giống như dì Phương, càng sa càng sâu vào trong bùn lầy, cuối cùng hoàn toàn đắm chìm trong đó không thể trở mình.

“Còn em, em muốn viết gì?” Hoắc Thành hỏi cô.

“Em sao?” Thẩm Oản Doanh nghĩ ngợi, cầm bút trên tay Hoắc Thành, viết một hàng chữ trên bảng.

Hi vọng những người thích bạn, đều thích vì bản chất thực của bạn.