Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 33




Sau khi nói chuyện xong với nhà Hoắc Thành, thầy Tống lại chịu thương chịu khó gọi điện thoại cho mẹ của Thẩm Oản Doanh.

Điện thoại vang lên một lúc mới có người nghe, Giang Du ở đầu kia điện thoại thấp giọng nói: “Thầy Tống, thật ngại quá, tôi đang có cuộc họp.”

“À, vậy sao, vậy hiện tại chị có tiện nghe điện thoại không?”

“Không sao, thầy cứ nói đi. Oản Doanh xảy ra chuyện gì ở trường sao?”

“Cũng không có chuyện gì, là có bạn học phản ánh, em ấy và Hoắc Thành đang yêu nhau.”

Giang Du ngẩn người, sau đó nói: “Với Hoắc Thành?”

“Đúng vậy, chính là bạn học đứng đầu khối trong lớp tôi.”

Giang Du nói: “Tôi biết cậu ấy, Hoắc Thành với Oản Doanh là quen biết nhau từ nhỏ.”

“À, như vậy sao…” Thầy Tống đột nhiên ăn được một miệng dưa, cho nên hai đứa nhỏ này còn là thanh mai trúc mã?

“Hai đứa ở trong trường học đã làm gì sao?”

“Vậy thì không có, tôi chỉ là lo lắng hai đứa nhỏ sẽ ảnh hưởng việc học tập, cho nên muốn trao đổi tình huống với phụ huynh một chút.”

Giang Du nhẹ nhàng gật đầu, nói với thầy Tống ở đầu bên kia điện thoại: “Vâng, làm thầy lo lắng rồi. Tuổi hai đứa quả thật không lớn, tôi cũng hiểu được sự lo lắng của nhà trường. Nhưng mà Oản Doanh và Hoắc Thành đều là những đứa nhỏ biết nặng nhẹ, hai đứa nó đều thông minh, bản thân tôi thật ra không lo lắng bọn nhỏ sẽ làm bậy.”

“...” Được rồi. “Tôi cũng tin tưởng các em ấy biết chừng mực, hôm nay tôi cũng đã nói chuyện với các em rồi, hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện.”

“Vâng, đợi sau khi Oản Doanh về nhà, tôi sẽ nói chuyện với con bé, làm phiền thầy rồi.”

“Không có không có, vậy chị tiếp tục họp đi.”

“Được, vậy sau này có chuyện gì, thầy cứ liên lạc với tôi .”

“Được.” Thầy Tống ngắt máy, thở ra một hơi thật sâu. Nữ giáo viên ngồi ở đối diện chờ ông nói xong điện thoại, mới hóng chuyện hỏi ông: “Phụ huynh hai em ấy nói thế nào?”

Thầy Tống nói: “Sau khi biết con nhà mình đang yêu ai thì đều tỏ vẻ cực kỳ yên tâm.”

“Ha ha ha ha ha.” Nữ giáo viên nhịn không được mà nở nụ cười, “Tôi có thể hiểu được, nếu con gái tôi yêu đương với Hoắc Thành thì tôi cũng yên tâm.”

Chuyện Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh yêu nhau không tạo nên bất kỳ sóng gió nào ở trong trường, nhưng chuyện Khâu Tử Tình vu oan hãm hại Phương Nhất Sưởng lần trước lại truyền ra. Rất nhiều bạn học đều ở sau lưng bàn tán, nói cô ta là nói dối thành tính, lần trước vu oan Phương Nhất Sưởng, lần này lại vu oan Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh.

Vốn dĩ ở trường Khâu Tử Tình thuộc về nhóm tương đối có duyên với bạn học, nhưng chuyện vừa lan truyền ra thì các bạn học đều theo bản năng mà cách xa cô ta, giống như sợ người tiếp theo bị mách lẻo chính là mình.

Khâu Tử Tình không hề nghĩ tới, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh không có bị phạt, ngược lại cô ta còn bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng tâm sự.

Phương Nhất Sưởng nghe được thì vui sướng, lần trước Khâu Tử Tình rõ ràng là hãm hại cậu ta, tuy trong lòng khó chịu nhưng Khâu Tử Tình là con gái, cậu đâu thể động tay chân, chỉ có thể tự mình nuốt xuống cục tức này.

Bây giờ quả báo tới rồi.

“Quả nhiên nha, trời cao không tha cho ai.” Lúc ăn cơm trưa, Phương Nhất Sưởng mặt mày hớn hở “Bữa trưa hôm nay tớ mời, muốn ăn gì cứ gọi, lát nữa lại đi mua quà ăn vặt cho các cậu!”

Triệu Nghệ Manh bĩu môi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu ta, bạn học tiểu Phương này, đúng là ngốc tới đáng yêu, cậu ta thật sự cho rằng chuyện lần này cũng là Khẩu Tử Tình bịa đặt?

Thôi vậy, không biết mới là hạnh phúc, cô cũng không tổn thương cậu ta.

Hôm nay Khâu Tử Tình cũng không tới nhà ăn, là Vương Đình Đình đóng hộp mang về cho cô ta. Lúc đi ngang qua bàn của đám người Hoắc Thành, Vương Đình Đình còn tức giận liếc mắt một cái.

Triệu Nghệ Manh đập bàn: “Hứ, mấy người bọn họ còn dám tức giận sao, lần trước ở nông trường Tinh Quang làm chân đại tiểu thư bị thương, chúng ta còn chưa tính sổ với bọn họ đâu.”

Thẩm Oản Doanh nói: “Thôi bỏ đi, chuyện đã qua lâu rồi mà.”

Triệu Nghệ Manh bĩu môi: “Cậu nói Khâu Tử Tình mỗi ngày nhìn cậu chằm chằm như vậy có mệt không?”

“Cậu ta ghen tị mà!” Phương Nhất Sưởng nói, “Còn bắt chước bừa* nữa!”

*thành ngữ Hán ngữ, ý nói người hay bắt chước nhưng lại có hiệu quả ngược lại.

Triệu Nghệ Manh nhướn mày nhìn cậu ta: “Ôi chao, cậu mà cũng biết nói thành ngữ sao?”

“…… Tôi tốt xấu gì cũng là học sinh cấp ba, không phải là đồ thất học có được không?”

“Được được, thất kính, thất kính.”

Sau khi tan học, Hoắc Thành về thẳng nhà. Hôm nay Hoắc Khải Minh ở trong phòng khách chờ anh, Hoắc Thành vừa về liền nhìn thấy ông, anh tiến lên chào hỏi: “Ông nội.”

“Ừ.” Hoắc Khải Minh gật đầu, bảo anh ngồi xuống bên cạnh “Hôm nay chủ nhiệm lớp con gọi điện cho ông.”

“Vâng.”

“Con với Thẩm Oản Doanh đang quen nhau à?”

“Chỉ là có cảm tình thôi ạ.”

Hoắc Khải Minh cười cười, nói: “Mấy đứa nói vậy cũng đúng, chuyện của con ông không can thiệp, nhưng có chút chuyện vẫn hy vọng con hiểu rõ. Làm bất cứ chuyện gì cũng có quy tắc của nó, nếu con muốn phá vỡ quy tắc thì phải có năng lực phù hợp.”

Hoắc Thành không nói gì, Hoắc Khải Minh nhìn anh nói: “Con có biết vì sao chuyện hôm nay thầy giáo của con lại dễ nói chuyện như thế không? Đó là bởi vì con là một học sinh giỏi, thầy giáo thừa nhận con ưu tú, nếu sau này con không còn ưu tú nữa, tự nhiên cái nhìn của thầy giáo cũng sẽ thay đổi.”

Hoắc Thành nói: “Con hiểu được, ông nội, con sẽ không để ảnh hưởng thành tích.”

“Cái mà ông nói không chỉ là thành tích.”

Hoắc Thành nhìn ông. Sự giáo dục của Hoắc gia và tuổi thật của Hoắc Thành đều khiến anh hiểu rõ ràng, chỉ có người mạnh mới có quyền lên tiếng. Chỉ khi anh là người đứng ở đỉnh cao nhất thì mới có thể bảo vệ Thẩm Oản Doanh, mới có thể khiến cho quan hệ của bọn họ không chịu ảnh hưởng bởi bất cứ ai, vậy thì anh sẽ đứng ở đỉnh cao nhất.

Sau khi ăn xong cơm chiều, anh vẫn giống như ngày thường, trở lại phòng online làm bài tập với Thẩm Oản Doanh.

Bình thường anh đến sớm hơn Thẩm Oản Doanh, bởi vì anh không muốn để cho Thẩm Oản Doanh chờ anh.

Sau khi anh làm mấy đề xong, Thẩm Oản Doanh cũng đăng nhập vào.

“Hoắc Thành.” Cô ở đầu kia của tai nghe gọi anh một tiếng, “Vừa rồi mẹ em tìm em nói chuyện.”

“Ừ, dì nói gì?”

“Nói về vấn đề tình cảm, mẹ muốn em phải biết chừng mực.”

“Ừm, ông nội của anh cũng nói như vậy.”

“Ôi.” Thẩm Oản Doanh lên tiếng, “Mẹ còn nói, ở bên anh không chỉ lo yêu đương, phải học hỏi anh nhiều hơn, giúp bản thân tiến bộ.”

Hoắc Thành cười khẽ một tiếng: “Được, vậy em muốn học cái gì?”

Thẩm Oản Doanh rầm rì hai tiếng: “Anh có thể dạy em gì nào?”

“Anh sao?” Ánh mắt Hoắc Thành tối xuống, nghĩ tới ít chuyện làm hai người vui sướng đời trước “Thật ra anh có thể dạy em rất nhiều thứ, chỉ là bây giờ còn chưa được.”

“Cái gì nha?”

“Chờ em vào đại học rồi nói.”

“……” Thẩm Oản Doanh trầm mặc một chút, “Sao em lại cảm thấy anh đang đùa 18+ nhỉ?”

Hoắc Thành cong lên khóe miệng, A Oản của anh còn rất nhạy bén: “Là em nghĩ theo hướng 18+, hay là anh đùa 18+?”

“A, chiêu ác nhân cáo trạng trước này anh dùng thật thuần thục nha, hôm nay ở văn phòng anh cũng dùng cách này để hố Khâu Tử Tình một phen.”

“Anh là ác nhân sao?”

Thẩm Oản Doanh cười một tiếng: “Đúng vậy, không phục sao?”

“Không có, em nói sao thì là vậy.”

“Ôi, nghe anh nói thật tủi thân.”

Hoắc Thành cười nói: “Không tủi thân, chẳng bằng nói, là thích thú.”

“……” Anh thật biến thái.

“Anh làm đề nào rồi?” Thẩm Oản Doanh hỏi.

Hoắc Thành nói: “Đang chuẩn bị làm đề cuối cùng.”

“Vậy chúng ta cùng nhau giải đề, ai xong trước thì có thể yêu cầu người kia làm một việc.”

“Được.”

Hai người không nói nữa, cầm bút trên tay bắt đầu giải đề, Thẩm Oản Doanh mới giải được hơn một nửa, Hoắc Thành ở đầu kia đã nói: “Anh giải xong rồi.”

“Nhanh vậy?” Thẩm Oản Doanh bĩu môi, “Anh chụp em xem bài anh làm đi, lỡ như anh lừa em thì sao?”

Hoắc Thành một bên dùng di động chụp ảnh, một bên cười nhạt nói: “Anh sẽ không lừa em.”

“Ai biết được, hôm nay ở văn phòng, diễn xuất của anh phải đến cấp bậc ảnh đế rồi đấy.”

Hoắc Thành nhếch khóe miệng không nói chuyện, gửi ảnh chụp cho cô.

“Đúng là xong rồi này.” Thẩm Oản Doanh vừa xem vừa nói thầm, “Được rồi, anh có yêu cầu gì?”

“Ừm… Ngày mai lại đi cùng anh đến thăm mộ của mẹ.”

“Được.”

“Lần này em cần phải giới thiệu lại bản thân một lần nữa.”

Mặt Thẩm Oản Doanh hơi hơi nóng lên nhưng ngoài miệng còn cứng rắn: “Đã nói là chỉ có một yêu cầu thôi mà.”

Cô chơi xấu, Hoắc Thành cũng chơi xấu luôn: “Đề cuối này tổng cộng có 3 câu hỏi nhỏ, đúng lý ra anh có thể có 3 yêu cầu.”

“... Như vậy cũng tính? Anh nghĩ hay ghê đó, bạn học Hoắc Thành.”

Hoắc Thành không nói gì, nhưng Thẩm Oản Doanh có thể cảm giác được anh đang cười. Cô cũng nhịn không được cong cong khóe miệng, hỏi anh: “Vậy anh nói xem, yêu cầu thứ ba là gì?”

Hoắc Thành yên lặng trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Vĩnh viễn ở bên anh.”

Thẩm Oản Doanh tuổi còn trẻ, cô chỉ mới mười bảy, căn bản là không chịu nổi kích thích này. Cô nghĩ bất cứ cô gái nào nghe được, cũng đều sẽ vì tiếng nói mê người cùng với câu nói này mà rung động.

“A Oản.”

“Ừm, em đây.”

“Nghe thấy không?”

“…… Nghe thấy.”

“Vậy em phải đồng ý với anh.”

Ngữ khí của Hoắc Thành vậy mà mang theo một tia làm nũng, Thẩm Oản Doanh lại thêm một lần tim đập điên cuồng. Giờ phút này, cô chỉ nghĩ cho dù anh nói gì thì cô cũng sẽ đồng ý với anh.

“Em biết rồi, không nói chuyện với anh nữa, em phải tập trung giải bài tập.”

“Ừ.” Hoắc Thành cười cười, không lên tiếng nữa.

Ngày hôm sau, hai người lại đến thăm mộ của Phương Kha. Thẩm Oản Doanh cũng đặt một bó hoa hồng champagne thật đẹp giống như lần trước,.

Còn chưa đi đến trước mộ, từ rất xa Hoắc Thành liền nhìn thấy trước mộ của mẹ có đặt một bó cúc non.

Ánh mắt anh chợt tắt.

Thẩm Oản Doanh cũng nhìn thấy, cô bước nhanh hơn theo Hoắc Thành, đến trước mộ: “Hoa này còn rất tươi, chắc là mới mang tới hôm nay.”

“Ừ.” Hoắc Thành mím khóe miệng gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía.

Ở cách đó không xa chợt có bóng một người đàn ông đang đi càng lúc càng xa, Hoắc Thành chạy đuổi theo, ở sau lưng ông ta gọi một tiếng: “Hướng Xung!”

Thật ra anh vốn cũng không xác định người này có phải là Hướng Xung hay không, thậm chí dáng vẻ của Hướng Xung như thế nào anh cũng không biết. Lần trước sau khi gặp cảnh sát Tả, anh có hỏi xem tư liệu của Hướng Xung nhưng bị cảnh sát Tả từ chối.

Hoắc Thành cũng không miễn cưỡng anh ta, anh nghĩ, chỉ cần mình thường xuyên đến thăm mộ của mẹ thì nhất định có thể gặp được Hướng Xung.

Người đàn ông này, là Hướng Xung sao?

Anh đánh cược một phen.

Người đàn ông phía trước chợt cứng đờ, chậm rãi xoay người lại nhìn anh.

Hai người đều không nói chuyện,Thẩm Oản Doanh ôm bó hoa trong tay, đuổi tới từ phía sau rồi đứng cùng Hoắc Thành.

Cô cũng nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi, cô đoán chừng người này cùng lắm là hơn ba mươi một chút. Khuôn mặt rất đẹp trai, tuy rằng không được tươm tất cho lắm, cằm còn để chòm râu ngắn ngủn, nhưng vẫn không che lấp được ngũ quan đẹp đẽ của hắn ta.

Trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên dưới là quần jean, đều không phải là hàng hiệu gì, kiểu dáng cũng bình thường.

Nhưng những đặc điểm này lại phù hợp với chiếc bật lửa bình thường kia.

Sau khi ba người giằng co một lúc, Hoắc Thành liền tiến lên phía trước một bước, nhìn hắn rồi nói: “Chắc anh là Hướng Xung.”