Hôm nay là thứ hai, là ngày đi học lại đầu tiên của trường Trung học tư thục số một thành phố A.
Trên vai Thẩm Oản Doanh đeo cặp của trường, mặt tươi cười đi giữa vườn trường vừa trải qua một kỳ nghỉ đông yên tĩnh. Xung quanh có rất nhiều học sinh mặc đồng phục trường giống như cô. Bọn họ hoặc đi hoặc chạy, đa số khi đi ngang qua cô đều sẽ liếc mắt nhìn một cái.
“Nhìn bên kia, nhìn bên kia, là đại tiểu thư kìa!”
“Wow, sang học kỳ mới, đại tiểu thư vẫn xinh đẹp tao nhã như vậy!”
“Tại sao thành tích tốt như thế mà cậu ấy còn chưa bị trọc nhỉ?”
“... Cúttt!”
Âm thanh bàn tán của các bạn học đều lọt vào vai Thẩm Oản Doanh. Thường thì lúc này cô đều sẽ đáp lại bọn họ với một nụ cười đoan trang, tao nhã đầy chuyên nghiệp của Thẩm đại tiểu thư.
Thế là tầm mắt dừng lại trên người cô lại càng nhiều hơn.
Thẩm Oản Doanh đã quen với ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh. Cô giơ tay lên vén vén tóc, tiếp tục đi về phía lớp học của mình.
“Vừa rồi cậu ấy vén tóc, có phải là đang khoe tóc nhiều không nhỉ?”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Bạn học này, thật sự là cố chấp với tóc của cô quá nha.
“Có thể là tóc xoăn nên nhìn càng có vẻ nhiều.”
“Đợi tan học tớ cũng đi uốn xoăn!”
“Tỉnh táo lại đi, trường học không cho uốn tóc đâu.”
“... Đáng ghét!”
Tóc của Thẩm Oản Doanh không phải do uốn mà là bẩm sinh đã hơi gợn nhẹ, hơn nữa mẹ cô có một phần tư dòng máu nước Anh, màu tóc của cô cũng không phải đen thuần mà có hơi nâu nâu.
Lúc cô đi vào phòng học là bảy giờ mười lăm phút, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ tự học.
Trong phòng học chỉ mới có vài bạn, gần như đều tốp năm tốp ba xúm lại tán gẫu. Thấy Thẩm Oản Doanh đi vào, mọi người chào hỏi cô rồi lại tiếp tục quay về với câu chuyện của mình. Thẩm Oản Doanh đặt cặp lên bàn, nhìn nam sinh ngồi ở bên cạnh.
Chỗ ngồi trong lớp bọn họ đều được tách ra, ghi tên từng người. Người bạn học bên cạnh đang nằm trườn ra ngủ kia tên là Quý Diệu, là người xếp hạng nhất của khối bọn họ. Ba mẹ Quý Diệu đều là giáo viên trong trường, vì suy xét đến cấp 3 học tập căng thẳng nên họ đưa cậu ta đến ở cùng trong ký túc xá dành cho giáo viên trường.
Bởi vì ở ngay trong trường nên mỗi ngày, Quý Diệu đều là người đầu tiên đến lớp, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, mỗi ngày cậu ta đến phòng học là lăn ra ngủ, suốt buổi học hầu như đều đang ngủ.
Nhưng cậu ta vẫn có thể thi được hạng nhất.
Trong trường học cậu ta có rất nhiều fans, đương nhiên ngoài cái thuộc tính học bá này ra thì còn bởi vì mặt mũi cậu ta cũng không tệ. Thời nay, mấy nữ sinh đều thực tế lắm.
Một nữ sinh trong góc thấy Thẩm Oản Doanh đang nhìn Quý Diệu thì châu đầu ghé tai nói nhỏ với bạn học kế bên: “Cậu nói xem có phải là đại tiểu thư thật sự thích Quý Diệu không?”
“Hả?” Người bạn kia kêu lên một tiếng nho nhỏ, “Nếu đối thủ là cậu ấy thì chẳng phải là tớ không còn hy vọng gì à?”
“Ồ? Vậy mà cậu từng nghĩ cậu có hy vọng luôn đó hả?”
“...”
Lúc các cô nàng này nhiều chuyện thì Thẩm Oản Doanh đã lấy sách giáo khoa ra, ngồi xuống ghế. Học sinh vào phòng học ngày càng nhiều, sau khi giáo viên đến, mọi người đều bắt đầu đọc bài đầu giờ, chỉ có Quý Diệu là vẫn vùi đầu ngủ. Giáo viên gõ hai lần lên bàn cậu ta, cuối cùng lại chỉ lắc đầu mặc kệ.
Sau khi thời gian đọc bài đầu giờ kết thúc, giáo viên chủ nhiệm dẫn một nam sinh lạ mặt đến lớp. Trên người cậu ấy mặc đồng phục của trường, các bạn trong lớp lập tức ồn ào hẳn lên.
“Vụ gì đây??? Cậu bạn đẹp trai này là học sinh chuyển trường hả?”
“A a a a a đẹp trai quá điiii!”
“Cậu ấy chuyển tới lớp bọn mình hả? Còn đẹp trai hơn cả Quý Diệu luôn ấy!”
“Khen cậu ta thì được, nhưng đừng có kéo Quý Diệu của bọn tôi ra giẫm đạp!”
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, ngay cả Thẩm Oản Doanh cũng không kìm được nhìn về phía anh.
Khoảnh khắc Hoắc Thành vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Thẩm Oản Doanh ngồi ở bên trong. Đây là lần đầu tiên Hoắc Thành được thấy Thẩm Oản Doanh mười bảy tuổi ở ngoài đời.
Cô ở bên ngoài đẹp hơn trong ảnh, tóc dài hơn một chút so với lúc bọn họ kết hôn, trên đó còn có một cái kẹp tóc nơ bướm cổ điển. Hoắc Thành thấy cô nhìn về phía mình, sau khi ánh mắt chạm vào nhau, cô lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
“Được rồi, cả lớp yên lặng một chút nào.” Chủ nhiệm lớp gõ mạnh lên bục giảng để ổn định lại các bạn học sinh đang ồn ào. “Im lặng nào. Thầy giới thiệu với cả lớp một chút, đây là bạn học mới chuyển đến lớp mình học kỳ này, đầu tiên chúng ta mời bạn ấy tự giới thiệu.”
Ánh mắt mong chờ của các bạn học đều đồng loạt bắn về phía Hoắc Thành.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, vẻ mặt Hoắc Thành vẫn không có gì thay đổi, anh nói ngắn gọn: “Chào các bạn, tôi tên là Hoắc Thành.”
Anh dứt lời, cả phòng học vẫn im ắng như cũ, mọi người đều đang chờ câu tiếp theo của anh. Qua ba giây, rốt cuộc giáo viên đã nhận ra bất thường: “Không còn gì nữa à?”
“Không ạ.”
“... Được rồi.” Giáo viên yêu cầu các bạn học đang bắt đầu ầm ĩ ở phía dưới yên lặng, viết tên Hoắc Thành lên bảng đen rồi sắp xếp chỗ ngồi cho anh, “Em ngồi ở chỗ sát bên cửa sổ kia đi.”
“Dạ.” Hoắc Thành gật đầu, xách chiếc cặp giống như cặp của Thẩm Oản Doanh đi đến chỗ ngồi.
Tầm mắt của tất cả bạn học trong lớp đều dõi theo anh, còn có không kìềm được giọng mình, lúc anh đi ngang qua, cô nàng phát ra âm thanh như tiếng kêu của loài sóc thảo nguyên.
Chủ nhiệm lớp lại gõ lên bàn, nói với Thẩm Oản Doanh: “Thẩm Oản Doanh, em là lớp trường, thường ngày giúp đỡ bạn học mới nhiều một chút nhé!”
“Vâng thưa thầy Tống.” Thẩm Oản Doanh chủ động nhìn về phía Hoắc Thành, cười nói: “Chào cậu, tôi là Thẩm Oản Doanh, là lớp trưởng của lớp chúng ta.”
“Chào cậu.” Sóng mắt Hoắc Thành khẽ lay động, chào hỏi với cô xong, anh ngồi vào chỗ mình.
“Được rồi, mọi người đừng chỉ mãi nhìn bạn học mới.” Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của cả lớp qua phía này, “Ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra khảo sát chất lượng đầu học kỳ, tiết học hôm nay các bạn tự ôn tập.”
Ngày đầu tiên khai giảng đã nghe được tin dữ, đương nhiên tiếng kêu rên của mọi người vang vọng khắp lớp. Nhưng kiểm tra đầu học kỳ coi như là truyền thống của nhà trường nên học sinh cũng không quá bất ngờ, chỉ than thở vài câu rồi tự mình đọc sách.
Đã lâu rồi Hoắc Thành không tiếp xúc với kiến thức cấp ba, trước khi chuyển trường đến đây anh còn dành ra hai ngày ôn tập, sau đó phát hiện quả nhiên kiến thức cấp ba vẫn đơn giản như trong trí nhớ của mình.
Anh không kìm được, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Oản Doanh đang ngồi chếch một bên ở phía trước mình.
Nhìn từ góc độ này có thể thấy được một bên mặt của Thẩm Oản Doanh, cô đang cúi đầu đọc sách trên bàn, vẻ mặt trông rất nghiêm túc. Nắng sớm phủ lên gò má xinh đẹp của cô, hàng mi hơi rũ xuống thỉnh thoảng sẽ chớp một cái, lông mi dài mảnh cũng sẽ run nhẹ theo.
Hoắc Thành không biết bản thân nhìn lén Thẩm Oản Doanh bao lâu, mãi cho đến khi cảm nhận được một ánh mắt dừng lại trên người mình. Theo bản năng, anh nhìn về phía đó, lọt vào trong tầm mắt là một nam sinh mà anh không quen.
Tóc tai trên đầu cậu ta hơi tán loạn, nhìn qua giống như vừa tỉnh ngủ, nhưng đôi mắt kia lại trong veo, không hề nhìn ra chút ủ rũ nào.
“Rốt cuộc thì Quý đại tài tử cũng tỉnh ngủ rồi?” Chủ nhiệm lớp thấy Quý Diệu ngồi dậy thì nói với cậu ta, “Vừa hay, thầy giới thiệu với em một chút, trong lúc em ngủ thì lớp mình có một bạn học mới chuyển đến.”
“Ồ?” Đương nhiên Quý Diệu biết người bạn mới này là ai. Dù sao trong cả lớp chỉ có mỗi khuôn mặt này xa lạ. Cậu ta nhìn Hoắc Thành, hơi hơi cong môi, “Chào bạn mới, tôi tên Quý Diệu.”
“Hoắc Thành.” Hoắc Thành chỉ nói hai chữ này rồi thu lại ánh mắt.
Anh biết Quý Diệu này, sau khi Thẩm Oản Doanh kết hôn với anh, có một lần cô nói lúc cấp ba từng thầm mến một nam sinh, tên là Quý Diệu.
Bỗng nhiên Quý Diệu cảm nhận được sự đối địch từ phía Hoắc Thành, nhưng cậu ta cũng chỉ cười cười, lại tiếp tục giấc ngủ của mình.
Chủ nhiệm lớp - thầy Tống cũng đã quen với hành vi này của cậu ta nhưng vẫn không kìm được dạy dỗ một câu: “Quý Diệu, tuy là mỗi lần thi em đều đứng nhất khối nhưng vẫn phải tuân thủ kỷ luật của lớp chứ.”
“Dạ?” Quý Diệu ngước mặt lên khỏi cảnh tay, hoài nghi nhìn về phía thấy Tống, “Chẳng lẽ em ngáy ạ?”
Trong phòng học vang lên tiếng cười khẽ của các bạn học, khóe miệng thầy Tống hơi giật giật. Ba mẹ của Quý Diệu còn chưa bị cậu ta chọc cho tức chết cũng là hay lắm rồi.
Nghĩ đến hai người đồng nghiệp của mình, thầy Tống không nhịn được thở dài, có một đứa con trai như Quý Diệu, cũng không biết là phúc hay là họa.
Hết giờ học, thầy Tống vừa bước ra khỏi phòng, có mấy bạn học lập tức vây đến trước bàn học của Hoắc Thành hỏi này hỏi kia, còn có người trực tiếp hỏi anh có bạn gái hay chưa. Thẩm Oản Doanh đóng sách giáo khoa lại, nhìn về phía Hoắc Thành đang bị vây quanh, “Bạn Hoắc Thành.”
“Ừ, có chuyện gì hả?” Hoắc Thành vẫn luôn mặc kệ các bạn xung quanh, anh đứng lên, những người đang vây quanh anh tự động tản ra một chút.
Thẩm Oản Doanh cũng đứng lên, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm thường ngày: “Sau này nếu cậu cần giúp đỡ gì thì cứ tìm tôi hoặc là Triệu Nghệ Manh, cậu ấy là lớp phó học tập của lớp mình.”
Triệu Nghệ Manh được nhắc đến đang chen chúc quanh Hoắc Thành, nghe được Thẩm Oản Doanh nói như vậy lập tức giơ tay lên: “Tớ, tớ! Tớ là Triệu Nghệ Manh, lớp phó học tập của lớp! Chuyện học tập có vấn đề gì cậu đều có thể hỏi tớ!”
“Ừ.” Hoắc Thành nhìn cô nàng một cái, gật đầu.
Vừa rồi Hoắc Thành vẫn luôn hoàn toàn thờ ơ trước sự quấy rầy của bọn họ, chuyên tâm đọc sách giáo khoa trên bàn. Giờ đây anh lại nhìn qua mình một cái, Triệu Nghệ Manh vui mừng như điên: “Thật ra không phải chuyện học tập cậu cũng có thể tìm tớ.”
Các bạn học bên cạnh cười vang, Thẩm Oản Doanh cũng cười theo, lại nói với Hoắc Thành: “Đúng rồi, trường mình còn có câu lạc bộ, hai tiết cuối vào chiều thứ năm mỗi tuần đều là thời gian hoạt động câu lạc bộ. Nếu cậu muốn tham gia câu lạc bộ thì lúc này vẫn có thể xin được, có điều lên lớp 12 thì không thể tham gia hoạt động nữa.”
“Ừ.”
“Lát nữa bọn tôi sẽ phát cho cậu một số tư liệu về các câu lạc bộ, cậu xem thử có hứng thú gì không.”
Hoắc Thành ngẫm nghĩ, sau đó nhìn Thẩm Oản Doanh nói: “Tôi nghe nói câu lạc bộ bắn cung của trường mình rất giỏi, tôi có thể tham gia câu lạc bộ đó không?”
Thẩm Oản Doanh có hơi ngạc nhiên, không ngờ người bạn mới này còn có hiểu biết về trường học: “Ừm… Mỗi năm câu lạc bộ bắn cung chỉ nhận thêm một số lượng thành viên nhất định, hiện tại không còn chỗ trống rồi.”
Triệu Nghệ Manh ở bên cạnh chen vào một câu: “Còn không phải là bởi vì cậu ở trong câu lạc bộ bắn cung nên nam sinh trong trường đều tranh nhau vào đó sao?”
Hoắc Thành không nói gì, nếu không thể tham gia câu lạc bộ bắn cung, anh cũng không có hứng thú gì với các câu lạc bộ khác. Thẩm Oản Doanh nhìn dáng vẻ anh dường như có chút mất mát, cô nghĩ ngợi nói: “Như vậy đi, giờ nghỉ trưa hôm nay tôi dẫn cậu đến gặp trưởng câu lạc bộ của bọn tôi xem cậu ta nói thế nào, cũng tiện thể dẫn cậu đi tham quan trường học.”
“Lớp trưởng, loại việc vặt ngon lành này không thể cũng để cho cậu làm được, tớ cũng có thể mà!” Triệu Nghệ Manh không chờ Hoắc Thành đáp lại đã tự đề cử mình với Thẩm Oản Doanh, dẫn đến một tràng cười vang của bạn bè xung quanh.
Hoắc Thành thì cứ như không nghe thấy gì, chỉ nhìn Thẩm Oản Doanh: “Vậy giữa trưa chúng ta cùng nhau đi.”
“Ừ.” Thẩm Oản Doanh gật đầu đồng ý, nói với các bạn học vây xung quanh, “Các bạn cũng đừng vây quanh bạn Hoắc Thành mãi như vậy, ai làm việc người nấy đi nào.”
Lớp trưởng đại nhân lên tiếng, mọi người đành nghe theo. Triệu Nghệ Manh cũng quay về chỗ mình, cầm di động nhắn tin cho Thẩm Oản Doanh.
Triệu Nghệ Manh: Sao tớ cứ cảm thấy thái độ của Hoắc Thành đối với cậu rất khác biệt nha!
Thẩm Oản Doanh: Hả? Khác gì?
Triệu Nghệ Manh: Cậu ấy chỉ nói chuyện với một mình cậu!
Thẩm Oản Doanh: Chắc bởi vì tớ là lớp trưởng đó. ^_^
Triệu Nghệ Manh: … Vậy tớ cần cái chức lớp phó học tập này làm cái gì nữa!
Nếu biết trước làm lớp trưởng còn được BUFF [1] như vậy thì lúc trước dù có liều mạng cô ấy cũng phải làm lớp trưởng rồi!
([1] BUFF: dùng để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi.)