“Sao tiếng cảnh báo lại ngừng rồi?” Hồng Hồng thấy Hoắc Thành nhìn chằm chằm cửa sổ thì cũng ghé lại gần, tựa lên cửa sổ nhìn vào bên trong.
Cửa phòng được mở ra, ở chỗ cửa hình như có vài người đang đứng.
Nữ sinh đứng đối diện cửa sổ thấy trên kính đột nhiên phản chiếu ra một khuôn mặt người liền sợ tới mức thét lên chói tai.
Những người còn lại cũng bị tiếng thét của cô làm cho hoảng sợ, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Là hai người à, đừng làm lớn chuyện.” Đại diện khối nhận ra là Hoắc Thành cùng với Hồng Hồng, cậu ta đi tới mở ra cửa sổ rồi hỏi bọn họ “Hai người làm gì ở đây vậy?”
Hồng Hồng gãi đầu(*) nói: “Tớ tới tìm Phương Nhất Sưởng.”
Phương Nhất Sưởng cũng đứng ở cửa, nghe được giọng của bạn liền đi vào trong phòng: “Yên tâm, tao không sao, chỉ là có mấy bạn học ăn no rửng mỡ tới chỗ này thám hiểm.”
“……” Vậy đúng thật là ăn no rửng mỡ “Thế tiếng còi báo cháy thì sao?”
“Tiếng còi báo cháy là do có bạn học sau khi bị dọa nên đụng nhầm, đã giải thích với khách sạn rồi.” Đại diện khối nói.
Hồng Hồng ngẩn người: “A? Bị dọa rồi? Chẳng lẽ chỗ này thật sự có quỷ?”
“Quỷ cái đầu cậu ấy.” Phương Nhất Sưởng mắng “Bọn họ thiểu năng thì mày cũng thiểu năng à?”
“……” Nhóm bốn người thiểu năng trầm mặc không nói gì.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì thì mấy cậu về phòng trước đi, buổi sáng ngày mai tập hợp đúng giờ.” Đại diện khối ra hiệu cho bốn bạn đi “Thám hiểm” ở lại, còn đuổi hết những người khác đi.
Người chịu trách nhiệm ở khách sạn cũng ở trong phòng, thương lượng cách xử lý việc đêm nay. Lúc Hồng Hồng đi còn nói với Hoắc Thành: “Mấy người bọn họ xong rồi, chọc ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là bị kiểm điểm.”
Hoắc Thành giống như không nghe thấy cậu ta nói chuyện, đi thẳng một đường. Khóe miệng Hồng Hồng Giật giật, nhìn bóng dáng của anh đi xa rồi chậc một tiếng: “Quả nhiên cậu ta vẫn rất gợi đòn.”
Một mình Hoắc Thành trở về khách sạn, anh không đi tìm Thẩm Oản Doanh mà đi thẳng tới căn phòng ở phía tây trên lầu một.
Đại diện khối cùng người phụ trách của khách sạn còn ở bên trong, bốn người bạn học đi thám hiểm kia biết bản thân đã gây ra họa nên chen chúc với nhau ở góc tường giống như bốn con chim cút đang chờ bị xử lý.
Hoắc Thành ngẩng đầu nhìn tấm bảng thuỷ tinh treo trên cửa, bên trên viết năm chữ “Đồ thất lạc tìm chủ”.
Một bạn học ngồi xổm ở ven tường thấy anh đang quan sát cái bảng kia thì thấp giọng nói với anh: “Đi cùng với năm chữ này, có phải là càng có loại không khí quỷ dị khủng bố không?”
“……”
Hoắc Thành không trả lời lại, một bạn học nữ khác còn quay sang bồi thêm một câu: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, nếu không phải cậu đột nhiên thét chói tai thì chuyện sẽ thành như thế này sao?”
Nam sinh bị chỉ trích cũng không phục: “Chuyện này sao có thể trách tớ? Nếu không phải mặt cậu đột nhiên xuất hiện ở trên pha lê thì tôi sẽ bị dọa thành như vậy sao?”
“Ha ha, lá gan nhỏ như vậy thì còn muốn tới xem ma làm gì, cậu cũng thôi đi!”
“Ồn cái gì? Còn ngại chuyện không đủ lớn sao?” Đại diện khối đi ra nói một câu, bốn người bạn học kia lập tức lại yên tĩnh như gà.
“Hoắc Thành, cậu có chuyện gì sao?” Đại diện khối thấy Hoắc Thành đứng ở cửa thì hỏi anh một câu.
Hoắc Thành chỉ chỉ bức tranh sơn dầu treo trên tường: “Bức họa kia là sao vậy?”
Người phụ trách của khách sạn nhìn theo ngón tay của anh, sau đó “A” một tiếng: “Bức họa này là do một vị khách trước đây vẽ, lúc trả phòng thì có để lại cho khách sạn. Bình thường trong phòng mà có đồ vật của khách để lại thì chúng tôi đều sẽ gọi điện thoại qua, đối với khách không liên hệ được hoặc là thật lâu mà không thấy khách trở lại lấy thì những vật như vậy, chúng tôi đều cất giữ ở đây.”
Hoắc Thành nói: “Bức họa này ở đây rất lâu rồi.”
Người phụ trách của khách sạn nhìn thời gian ghi ở dưới tranh sơn dầu rồi nói với Hoắc Thành: “Cách một đoạn thời gian thì chúng tôi sẽ xử lý những vật ở đây một lần, bức họa này chúng tôi thấy rất được, nếu vứt đi thì tiếc quá, cho nên vẫn luôn treo ở trên tường.”
Hoắc Thành không nói gì nữa, chỉ là nhìn bức họa kia, người phụ trách thấy anh rất để ý bức họa kia liền hỏi: “Cậu quen người vẽ bức họa này sao?”
Hoắc Thành trầm ngâm một lát, sau đó trả lời: “Bức họa này là do mẹ tôi vẽ.”
Mọi người nghe anh nói như vậy thì đều có chút kinh ngạc. Đại diện khối nhìn tên ghi ở lạc khoản, cậu nhớ cột tên của mẹ Hoắc Thành trên tư liệu nhập học, hình như là ghi hai chữ Phương Kha.
Chẳng qua là bà đã qua đời rồi.
Nói như vậy, bức họa này coi như là di vật của mẹ Hoắc Thành.
Đại diện khối nói vài câu với người phụ trách của khách sạn, sau đó người phụ trách liền gật gật đầu, quay sang nói với Hoắc Thành: “Nếu như cậu muốn mang bức họa này đi thì chỉ cần đến văn phòng của chúng tôi đăng ký một chút là được.”
“Được.”
“Vậy cậu chờ tôi một lát, tôi xử lý xong chuyện bên này rồi dẫn cậu qua đó.”
Đại diện khối cùng người phụ trách nói xong liền dẫn bốn người bạn học kia đi mất, còn bắt mỗi người viết một bản kiểm điểm, để tuần sau bọn họ đọc ở trước mặt học sinh toàn trường trong giờ chào cờ. Các bạn học kia mặt xám như tro tàn, Hoắc Thành nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, sau đó đi theo người phụ trách của khách sạn đến văn phòng.
Điền xong đơn nhận vật bị mất, Hoắc Thành buông cây bút trong tay rồi hỏi thăm người phụ trách: “Xin hỏi anh còn nhớ rõ, lúc đó, bà ấy đi cùng người nào tới đây không?”
Người phụ trách nói: “Bức họa này được vẽ vào bảy năm trước, lúc ấy tôi còn chưa làm việc ở chỗ này.”
Hoắc Thành hơi hơi gật gật đầu, sau đó nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Xử lý thủ tục xong rồi, người phụ trách cho một nhân viên gỡ bức họa ở trên tường xuống giao cho Hoắc Thành.
Sau khi trở lại phòng, Hoắc Thành cứ thế nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu.
Bảy năm trước mẹ anh từng đi qua chỗ này, nhưng từ trước tới nay anh chưa hề nghe bà nhắc tới chỗ này bao giờ.
Lạc khoản* của bức tranh sơn dầu này ghi thời gian là tháng một của bảy năm trước, mà bắt đầu từ tháng hai năm đó, sức khỏe của mẹ anh vẫn luôn không tốt, còn dọn tới biệt thự ở giữa núi để dưỡng bệnh.
*lạc khoản: dòng chữ nhỏ đề ngày tháng và tên người vẽ tranh
Là bởi vì bệnh tình, cho nên bà không quay lại lấy bức họa này hay sao?
Điện thoại anh để trên bàn đột nhiên khẽ rung lên, quấy rầy mạch suy nghĩ của Hoắc Thành. Anh cầm di động lên, thấy là tin nhắn do Thẩm Oản Doanh gửi tới.
Thẩm Oản Doanh: Cậu về phòng chưa?
Hoắc Thành: Rồi, cậu thì sao?
Thẩm Oản Doanh: Tớ cũng đang ở trong phòng, đêm nay thật là sợ bóng sợ gió một hồi *chảy mồ hôi*.
Hoắc Thành: Ừ, chân cậu còn có vết thương, không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Thẩm Oản Doanh: Ok, hôm nay cảm ơn cậu.
Hoắc Thành: Không cần khách sáo với tớ.
Thẩm Oản Doanh ngồi ở đầu giường, ngẩn người nhìn chằm chằm cái tin nhắn này. Triệu Nghệ Manh rửa mặt xong đi ra thì thấy cô ngồi ở chỗ đó ngẩn người, chợt ghé lại gần hét một câu: “Đại tiểu thư, đang nhìn cái gì vậy!”
Thẩm Oản Doanh hoảng sợ, vội vàng mà ấn khoá màn hình: “Không có gì. Cậu đừng có hét to như thế, buổi tối hôm nay tớ đã chịu đủ nhiều hoảng hốt rồi.”
“A……” Triệu Nghệ Manh le lưỡi, vì sao cô lại cảm thấy, lời này của đại tiểu thư đặc biệt chột dạ nhỉ?
“Thời gian không còn sớm nữa, tớ ngủ trước đây.” Thẩm Oản Doanh trùm chăn rồi đặt điện thoại qua một bên.
Lúc này Triệu Nghệ Manh cũng không có tâm tình tiếp tục xem phim nữa, cô nằm trên giường chơi di động một lát rồi cũng thấy buồn ngủ, liền tắt đèn ngủ ở đầu giường rồi đi ngủ luôn.
Một đêm này không còn xảy ra chuyện gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn bữa sáng ở nhà hàng của khách sạn rồi cũng giống như khi đi tới đây, cùng ngồi xe buýt quay lại trường.
Trước khi xuất phát, Hoắc Thành gửi bức tranh sơn dầu của mẹ anh cho lễ tân khách sạn, phiền nhân viên lễ tân giúp anh chuyển phát nhanh đến biệt thự giữa núi của nhà họ Hoắc.
Toà biệt thự kia tuy rằng đã lâu rồi bọn họ chưa ghé qua nhưng vẫn có quản gia ở đó giúp bọn họ xử lý công việc ở biệt thự. Tranh sơn dầu gửi đi qua rồi cũng có quản gia nhận giúp.
Lúc Thẩm Oản Doanh xuống dưới thì thấy anh đang gửi đồ vật cho lễ tân, cô tò mò mà đi qua nhìn thử: “Hoắc Thành, cậu làm gì ở đây vậy?”
Hoắc Thành quay đầu lại nhìn cô, sau đó nói với cô: “Tớ gửi chuyển phát nhanh về nhà.”
Nông trường Tinh Quang có rất nhiều trái cây cùng rau dưa tự nhiên, rất nhiều bạn học đều mua một chút gửi về nhà nên Thẩm Oản Doanh cho rằng anh cũng gửi những đặc sản này. Nhưng cô vừa liếc mắt qua quầy mới phát hiện đồ anh muốn gửi chính là một bức tranh sơn dầu.
“Wow, bức tranh sơn dầu này cũng là do nông trường bán sao? Vẽ thật là đẹp.” Thẩm Oản Doanh có hơi ngạc nhiên mà nói với Hoắc Thành “Là rừng cam chúng ta ghé ngày hôm qua này.”
“Ừ.”
“Cậu mua ở chỗ nào vậy?”
“Đây là do mẹ tớ vẽ.”
Thẩm Oản Doanh định nói lời kế tiếp thì im bặt lại.
Cô không biết vì sao tranh sơn dầu của mẹ Hoắc Thành lại ở chỗ này, nhưng cô nhớ tới việc mẹ của anh đã không còn nữa nên lập tức có chút hối hận khi bản thân đi tới đây hỏi thăm anh.
“Bạn học, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ dặn người chuyển phát nhanh đóng gói cẩn thận giúp cậu.” Lễ tân trước quầy cười nói với Hoắc Thành.
Hoắc Thành gật gật đầu, nói cảm ơn với bọn họ rồi đi đến bên cạnh Thẩm Oản Doanh, hỏi: “Sao cậu lại đi một mình? Triệu Nghệ Manh đâu?”
“Cậu ấy đi vệ sinh rồi, bảo tớ ở sảnh lớn chờ cậu ấy.” Thẩm Oản Doanh vẫn hơi ngại ngùng, vì sao cô luôn có thể hỏi trúng chuyện về mẹ của Hoắc Thành vậy?
Hoắc Thành không nói gì nữa, anh chờ Triệu Nghệ Manh với Thẩm Oản Doanh, sau đó cả ba người cùng nhau lên xe buýt.
Trên đường trở về, mọi người còn sinh động như thật mà thảo luận vụ báo cháy tối hôm qua, đương nhiên, còn có bốn người đi thám hiểm vào tối hôm qua.
“Tớ nghe nói gian phòng kia ban đầu cũng là phòng cho khách, sau đó không biết có thầy phong thuỷ nào tới nói gian phòng này phong thuỷ không tốt, không thích hợp cho người ở, cho nên khách sạn mới khoá cái phòng kia lại.”
“Vậy sao sau đó lại biến thành phòng chứa đồ thất lạc thế?”
“Haiz, nói như thế nào thì nó cũng là một căn phòng, để không thì không phải quá đáng tiếc à? Nếu không thể cho người ở thì để đồ vật cũng được.”
“Bên khách sạn cũng thảm, một căn phòng đang bình thường, tự dưng lại bị đồn thành có ma.”
“Không phải sao, nghe nói thứ hai này bốn vị dũng sĩ còn phải đọc bản kiểm điểm ở trước mặt toàn trường! Mợ, quá mất mặt rồi!”
“Ha ha ha ha ha ha đến lúc đó tớ giúp bọn họ quay video lại.”
Các bạn học nói nói cười cười, không biết từ lúc nào đã về đến trường học.
Hiện tại thời gian còn sớm, các phụ huynh tới trường học đón con cháu không nhiều như lúc tan học bình thường. Rất nhiều bạn học đều ngồi xe của nhà mình về, tài xế của nhà Thẩm Oản Doanh cũng đứng ở cổng trường chờ từ sáng sớm.
Thấy Thẩm Oản Doanh được bạn học đỡ đi tới, tài xế xuống xe rồi mở cửa xe giúp Thẩm Oản Doanh, sau đó quan tâm hỏi: “Đại tiểu thư, chân của cô bị sao vậy?”
Thẩm Oản Doanh nói: “Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận nên bị trẹo một chút, đã bôi thuốc rồi.”
“Vậy có cần đưa cô đi bệnh viện trước không ạ?”
“Không cần đâu.”
“Cô bị thương có thông báo cho phu nhân chưa ạ?”
“Tôi chưa thông báo nữa.”
“Vậy để tôi thông báo cho phu nhân trước, rồi thuận tiện hẹn bác sĩ cho cô luôn nhé.”
“Được, cảm ơn chú.”
Triệu Nghệ Manh ở bên cạnh nghe xong toàn bộ đối thoại của bọn họ, cô yên lặng biến thành một quả chanh.
Đại tiểu thư quả nhiên vẫn là vị đại tiểu thư kia!
Thẩm Oản Doanh dưỡng ở nhà hai ngày xong, vết thương trên chân cũng đỡ hơn phân nửa. Giang Du nghe nói sau khi cô bị thương được Hoắc Thành cõng suốt đoạn đường đến phòng y tế thì dặn dò Thẩm Oản Doanh, thứ hai khi đi học phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng.
Bà còn dặn phòng bếp làm một ít điểm tâm nhỏ để sáng thứ hai Thẩm Oản Doanh mang đi cho Hoắc Thành.
“Em cảm thấy Hoắc Thành sẽ thích ăn mấy món đó sao?” Thẩm Khiêm thật sự cảm thấy những món này chỉ có mấy bé gái teen teen là thích ăn.
Giang Du nói: “Tặng thứ khác cũng chưa chắc sẽ thích hợp, chúng ta bày tỏ tấm lòng là được rồi.” Giang Du nói tới đây thì hỏi Thẩm Khiêm ở bên cạnh: “Anh cảm thấy Hoắc Thành thế nào?”
Thẩm Khiêm dừng một chút, hỏi lại bà: “Em hỏi phương diện nào?”
“Đương nhiên là nói chuyện nó ở bên cạnh Oản Doanh rồi, em thấy cảm tình của bọn nhỏ cũng khá tốt.”
Thẩm Khiêm hiểu được ý của bà, tuy rằng ông cũng cảm thấy các phương diện của Hoắc Thành đều không tồi, nhưng hiện tại nói tới chuyện này thì không khỏi quá nóng vội: “Bọn nhỏ mới học lớp 11.”
“Em biết, chỉ là hôn sự của Oản Doanh không phải là chuyện của riêng nó.”
Khóe miệng của Thẩm Khiêm giật giật, giống như muốn nói gì đó. Trong lòng ông cũng không tán thành việc gắn hôn sự của Thẩm Oản Doanh với công ty, ông càng hy vọng sau này con gái mình có thể tìm được một người mà nó thật lòng thích để kết hôn. Nhưng cuối cùng ông cũng không nói gì.
Thứ hai, Thẩm Oản Doanh cầm theo điểm tâm mà Giang Du chuẩn bị đi đến trường học.
Hôm nay đã có không ít giáo viên chấm xong điểm thi tháng của học sinh, còn gọi đại diện khối đến văn phòng để thống kê điểm. Lúc Thẩm Oản Doanh đến phòng học thì nghe các bạn học đều đang thảo luận chuyện thành tích.
Cô cầm hộp điểm tâm tinh xảo ở trong tay, đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi của Hoắc Thành. Hoắc Thành đã tới lớp rồi, vốn dĩ anh đang ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu đọc quyển sách giáo khoa trên bàn, lúc này lại như cảm ứng được ánh mắt của cô mà bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía Oản Doanh.
Thẩm Oản Doanh cười cười với anh rồi đi qua: “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Hoắc Thành đứng lên rồi nhìn xuống chân Thẩm Oản Doanh “Chân cậu đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Thẩm Oản Doanh cười nói “Hai ngày này người nhà đều hầm canh xương cho tớ uống.”
Hoắc Thành cũng cười cười theo: “Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi, cái này là mẹ tớ bảo tớ đưa cho cậu, cảm ơn cậu lần trước đã giúp tớ.” Thẩm Oản Doanh đưa hộp điểm tâm trong tay qua “Chỉ là một ít điểm tâm nhỏ, cũng không biết cậu có thích ăn hay không.”
Hoắc Thành nhận lấy hộp điểm tâm rồi mở ra nhìn. Bên trong thật sự chỉ là một ít điểm tâm nhỏ nhưng đều được làm rất tinh xảo, chỉ nhìn thôi đã thấy không thua gì đầu bếp của Thiên Hạ Cư: “Xem ra là khá ngon đây, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn đi.”
“Ừ.” Thật ra Thẩm Oản Doanh rất thích ăn mấy món này.
Mà cảnh tượng cô đưa điểm tâm cho Hoắc Thành lọt vào trong mắt rất nhiều bạn học, cái này chính là dấu hiệu đại tiểu thư đã thay lòng đổi dạ!
Trong quá khứ đại tiểu thư chỉ chú ý tới Quý Diệu, hiện tại người xếp hạng nhất đã thay đổi, vậy người trong lòng đại tiểu thư chắc hẳn là cũng đã thay đổi!
Đợi Triệu Nghệ Manh thu thập nghị luận của các bạn học rồi chia một phần cho Thẩm Oản Doanh, Thẩm Oản Doanh biểu đạt một cái dấu chấm hỏi.
Thẩm Oản Doanh: Thành tích sắp có rồi, mọi người vẫn nên quan tâm bài thi đi.
Triệu Nghệ Manh:…… Bye bye!
Tuy rằng rất không muốn đối mặt, nhưng Thẩm Oản Doanh nói không sai, thành tích của các khoa lục tục nối đuôi nhau đi ra, tổng điểm cả cấp cũng rất nhanh được thống kê ra. Sáng sớm thứ ba, bảng xếp hạng của khối đã được dán ở vị trí cũ trên bảng thông báo.
Vị trí số một mà mọi người chú ý nhất, thình lình xuất hiện hai chữ Hoắc Thành.
“Vãi chưởng, Hoắc Thành lại thi được hạng nhất!”
“Trời ạ, cậu ta cũng lợi hại ghê đó, đau lòng Quý Diệu!”
“Chỉ kém có hai điểm, quá tàn nhẫn!”
Hoắc Thành lại lần nữa cướp lấy hạng nhất của khối, chưa hết một tiết, chuyện này đã truyền khắp toàn bộ khối rồi.
Các bạn học lớp 11A1 đều rất quan tâm thể xác và tinh thần của Quý Diệu.
Tháng trước cậu ta đi học còn không ngủ trong giờ, kết quả vẫn là không thể vượt qua Hoắc Thành, chuyện này đổi thành ai cũng cảm thấy tinh thần muốn suy sụp!
Chủ nhiệm lớp của bọn họ, thầy Tống, cũng có chút lo lắng về chuyện này, lúc gặp được ba của Quý Diệu còn đặc biệt giữ ông ấy nói chuyện hai ba câu: “Thầy Quý, lần này Quý Diệu vẫn ở hạng hai, hai người phải chú ý quan tâm cảm xúc của em ấy nhiều hơn một chút đấy.”
Nhưng thầy Quý lại nhìn chuyện này rất thoáng: “Tôi lại cảm thấy đây là một chuyện tốt, đỡ cho nó suốt ngày cứ cho là bản thân dù ngủ trên lớp cũng có thể thi được hạng nhất. Tôi với mẹ nó còn thường xuyên cảnh báo nó, người tính không bằng trời tính, nó lại chỉ coi lời của chúng tôi là gió thoảng bên tai, cứ thích làm theo làm theo ý mình. Em Hoắc Thành này, khá đấy.”
“…… Ừ, đúng là không tệ.”
Ở trong phòng học lớp 11A1, các bạn học đều yên lặng chú ý Quý Diệu cùng Hoắc Thành, giống như là sợ hai người bọn họ sẽ đột nhiên xông vào đánh nhau. Không khí không hiểu sao lại có chút khẩn trương, ngay cả mấy bạn học bình thường thích nhao nhao lúc chuyển tiết, lúc này cũng chỉ khe khẽ thì thầm với nhau.
Sợ bản thân trở thành chỗ phát tiết.
Quý Diệu lại không giống với tưởng tượng của mọi người, cậu không hề tức đến không chịu được mà tìm Hoắc Thành đánh nhau, cũng không hề bùng nổ hay là suy sụp gì cả, cậu ta… lại bắt đầu ngủ ở trên lớp rồi!
…… Đây là sau khi phát hiện bản thân dù sao cũng không thi lại Hoắc Thành nên tự sa ngã sao!
Phấn chấn một chút đi bạn Quý Diệu!
Thầy Tống thấy cậu ngủ rồi cũng không thuyết giáo cậu như bình thường, chỉ là nghĩ trong lòng đứa nhỏ này chắc cũng không dễ chịu.
Gió tanh mưa máu giữa vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai không ảnh hưởng gì đến Thẩm Oản Doanh, lần này cô thi được hạng ba, đã giữ được một vị trí an toàn rồi.
Thẩm Oản Doanh nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Có điều Hoắc Thành lợi hại thật, có lẽ Quý Diệu đã bị anh dập tới tự khép mình mất rồi.
“Được rồi, thi xong rồi là chuyện đã thành quá khứ, mấy đứa cũng đừng rối rắm quá, chúng ta nên để mắt tới lần thi tiếp theo kìa.”
Lời thầy Tống nói lập tức khiến cho các bạn học cảm thấy cực kỳ ngán ngẩm, lần này còn chưa hồi phục lại xong, đã nói đến lần sau!
“Kỳ thi lần sau chính là thi giữa kỳ, thành tích của các em sẽ được nhà trường công bố trong buổi họp phụ huynh.”
“Á??” Tiếng oán than của các bạn học vang trời dậy đất, trường học không còn tình người nữa rồi.
Thầy Tống xua xua tay, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Có gì mà kinh ngạc, mỗi học kỳ đều tổ chức họp phụ huynh, không muốn để cho cha mẹ bị mất mặt trong buổi họp thì nỗ lực thi tốt một chút. Nhà trường sẽ đối chiếu thành tích thi giữa kỳ của mấy đứa với điểm hai đợt thi trước đó, biến động ở điểm mỗi môn, tổng điểm, xếp hạng trong khối, xếp hạng trong lớp, đều sẽ được thể hiện trên bảng xếp hạng, mọi người cố gắng lên.”
Triệu Nghệ Manh nghe xong lời nói của thầy Tống thì lén gửi cho Thẩm Oản Doanh một tin nhắn: “Vậy lần tiến bộ này của tớ chẳng phải cũng như không! Sớm biết như vậy đã để lại cho lần sau rồi!”
Thẩm Oản Doanh: “……”
Chuyện thi giữa kỳ và họp phụ huynh làm cho lòng người hoảng sợ, lập tức trở thành đề tài được các bạn học chú ý tới nhất trong tuần này. Cùng lúc đó, bầu không khí học tập trong trường học cũng sôi sục hơn lúc trước, không ít bạn học đều chọn ở lại lớp giữa trưa để tự học.
Giờ nghỉ trưa mỗi ngày, Thẩm Oản Doanh đều sẽ về phòng ngủ nghỉ trưa nửa giờ, sau đó mới mang theo sách bài tập đi thư viện ngồi làm.
Thư viện cách khu lớp học cũng phải một đoạn, thời gian nghỉ giữa trưa có hạn, rất nhiều bạn học không muốn lãng phí thời gian này ở trên đường, cho nên đều lựa chọn ở lại lớp tự học. Thẩm Oản Doanh lại thích ở thư viện ít người, mỗi ngày cuốc bộ giữa trưa một lát như vậy, cũng có thể xem như gia tăng lượng vận động.
Tới thư viện rồi, Thẩm Oản Doanh mở sách bài tập mình mang theo ra, đeo tai nghe, sau đó vừa nghe nhạc vừa bắt đầu giải đề.
Những bạn học khác trong thư viện vừa thấy cô tới liền bắt đầu châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thì thầm với nhau: “Là đại tiểu thư kìa, hoá ra chị ấy cũng tới chỗ này tự học.”
“Đúng vậy, thành tích của chị ấy đã tốt như thế, còn cần cố gắng như vậy!”
“Đại tiểu thư thật sự là có khí chất tốt mà, dáng vẻ làm bài còn ưu nhã thế kia.”
“Tớ đoán chị ấy nhất định là đang nghe nhạc của Schubert!”
“……Vậy tớ đoán Chopin.”
Một lát sau, vị trí đối diện của Thẩm Oản Doanh có người tới ngồi, cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua theo bản năng.
“Hoắc Thành?” Thẩm Oản Doanh ngạc nhiên nhìn người đối diện, cô tháo một bên tai nghe xuống rồi nhỏ giọng hỏi “Cậu cũng đến chỗ này tự học?”
“Ừ.” Hoắc Thành mở bài thi ra, sau đó cầm lấy một cây bút “Không gian ở đây tốt hơn ở phòng học.”
Thẩm Oản Doanh khẽ cười nói: “Đúng rồi, nhưng hơi xa một chút, rất nhiều bạn học đều không muốn lãng phí khoảng thời gian này.”
Hoắc Thành nói: “Sau này chúng ta có thể cùng nhau đến đây.”
“Ừm.” Thẩm Oản Doanh gật gật đầu “Đúng rồi, tớ còn chưa chúc mừng cậu nữa, lại thi được hạng nhất.”
Kỳ thật Hoắc Thành cảm thấy anh cạnh tranh điểm thi với một đám học sinh cấp ba là đang bắt nạt người ta, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói cám ơn với Thẩm Oản Doanh: “Cảm ơn, lần này thành tích của cậu cũng có tiến bộ mà.”
Thẩm Oản Doanh cười cười rồi nói: “Cũng không tính là tiến bộ gì cả, thành tích của tớ vẫn luôn dao động ở trong phạm vi này.”
Chẳng qua dao động về phía trước thì mẹ cô tán thành, dao động về phía sau thì không được rồi.
Mấy bạn học vừa rồi còn đang âm thầm quan sát Thẩm Oản Doanh, lúc này thấy cô với Hoắc Thành ngồi chung, nói chuyện phiếm với nhau thì nội tâm càng nứt vỡ: “Là đàn anh Hoắc Thành kìa! Là người xếp hạng nhất khối 11!”
“Đúng đúng, tớ cũng biết anh ấy! Anh ấy thật là đẹp trai!”
“Đẹp trai thì có lợi ích gì, cũng không phải là dành cho tớ.”
“Mấy cậu nói anh ấy với đại tiểu thư có phải là thật sự……”
“Mấy vị bạn học bên kia.” Người quản lý thư viện đứng lên, hô một tiếng với mấy người bọn họ “Muốn nói chuyện thì đi ra ngoài nói, đừng ảnh hưởng những người khác đang học tập.”
Hoắc Thành với Thẩm Oản Doanh đều nhìn qua chỗ mấy nữ sinh kia, mấy bạn kia lập tức cúi thấp đầu, còn dựng sách lên che trước mặt, sợ bị nam thần, nữ thần nhìn thấy dáng vẻ của mình.
Thấy bọn họ chịu yên tĩnh rồi, quản lý thư viện lại ngồi về chỗ của mình.
Thư viện so lại càng yên tĩnh hơn trước đó, trong tai nghe của Thẩm Oản Doanh loáng thoáng truyền tới một giọng nam gợi cảm. Thẩm Oản Doanh duy trì nụ cười thục nữ, sau đó bình tĩnh mà chọn một bài hát, rồi đeo tai nghe lên.
Hoắc Thành như không nghe thấy, cầm lấy bút rồi bắt đầu làm bài thi. Thẩm Oản Doanh cũng làm bài tập mình mang tới.
Trong nhất thời, thư viện chỉ còn tiếng lật trang sách cùng với tiếng sột soạt của ngòi bút chuyển động trên mặt giấy.
Thời gian thuộc về thiếu niên, thiếu nữ, an tĩnh lại tốt đẹp.
Thẩm Oản Doanh với Hoắc Thành cứ như vậy, hai người cùng nhau học tập ở thư viện mấy ngày, lập tức, lời đồn về hai người đang yêu đương cũng truyền ra càng nhiều. Thầy Tống làm chủ nhiệm lớp, tuy rằng biết Thẩm Oản Doanh với Hoắc Thành đều là học sinh ngoan, nhưng vẫn không thể không tìm hai người bọn họ nói vài lời.
“Thầy Tống, bọn em thật sự không có yêu đương, mỗi ngày bọn em chỉ đến thư viện để học mà thôi.” Thẩm Oản Doanh không nghĩ tới lời đồn đại giữa các bạn học lại kinh động tới thầy chủ nhiệm, bước tiếp theo đừng nói là phải mời phụ huynh nhé?
Nếu như mẹ cô nghe nói cô yêu sớm thì không biết là sẽ thế nào.
Thầy Tống gật gật đầu rồi trấn an Thẩm Oản Doanh: “Thầy biết, em không cần sốt sắng. Thầy đã hỏi qua người phụ trách thư viện rồi, cô ấy nói giữa trưa mấy đứa đều rất nghiêm túc làm bài tập, đương nhiên là thầy cũng tin tưởng các em. Nhưng các bạn học cứ truyền như vậy thì sẽ không tốt, ý của thầy là, em với Hoắc Thành nên tránh tị hiềm.”
Hiển nhiên là Hoắc Thành không hài lòng với ý này: “Chúng em học tập bình thường, vì sao phải vì người khác nói linh ta linh tinh mà nhượng bộ?”
Thầy Tống vội nói: “Hoắc Thành, em cũng đừng lo lắng, cũng không phải là thầy nói về sau không cho mấy đứa đến thư viện tự học. Thư viện là nơi học tập mà trường học cung cấp cho học sinh, mỗi học sinh đều có quyền lợi đi thư viện tự học.” Thầy Tống giải thích xong liền cảm thấy bản thân sắp đổ mồ hôi đầy đầu: “Ý của thầy là, sau này hai đứa gọi thêm một bạn học nữa, đừng có đi riêng hai đứa là được rồi.”
Đây là một đề nghị thỏa hiệp nên Hoắc Thành cũng không nói cái gì nữa. Thẩm Oản Doanh thì đương nhiên là không có ý kiến gì, thậm chí cô đã nghĩ xong chuyện ngày mai nên kéo ai đi cùng mình: “Từ ngày mai bọn em sẽ gọi thêm cả Triệu Nghệ Manh cùng đi.”
“Vậy là tốt rồi, còn mấy bạn học trong lớp kia thầy cũng sẽ nói một câu, để cho mấy đứa nó sau này không đồn linh tinh nữa.”
“Dạ, em cảm ơn thầy Tống.”
“Không có gì, không có gì, vậy em với Hoắc Thành về phòng học trước đi.”
Quả nhiên đến tiết môn toán hôm nay, thầy Tống phê bình mấy bạn học trong lớp một trận, để cho bọn họ chú tâm vào học tập, đừng có suốt ngày đi tung tin đồn về bạn học khác. Mà ngày hôm sau, Thẩm Oản Doanh cũng hẹn Triệu Nghệ Manh cùng đi thư viện.
Nói thật ra, nội tâm Triệu Nghệ Manh muốn cự tuyệt, dù sao đâu có ai nguyện ý đi làm bóng đèn đâu!
Nhưng tấm ván này, cô nhất định phải làm rồi.
Làm cho hai người có chút ngoài ý muốn là, sau khi bọn họ đến thư viện rồi, Phương Nhất Sưởng cũng đi theo tới.
Triệu Nghệ Manh nhìn Phương Nhất Sưởng ôm một quyển sách tham khảo ngồi xuống chỗ đối diện bọn họ, thiếu chút nữa là kinh ngạc tới rớt tròng mắt: “Phương Nhất Sưởng, cậu mà cũng tới học tập?”
Phương Nhất Sưởng bình thản, thong dong dựa vào ghế, xoay xoay cây bút nước trong tay: “Làm sao, học tập là đặc quyền của học sinh xuất sắc mấy cậu chắc?”
Triệu Nghệ Manh: “……”
Xong rồi xong rồi, thế giới này nhất định là có chỗ nào hỏng mất rồi.
Phương Nhất Sưởng liếc mắt nhìn Hoắc Thành một cái, sau đó cười nói với Thẩm Oản Doanh: “Tôi nghe nói, có bạn học đồn đãi linh tinh về chuyện của hai người. Bây giờ chúng ta ở đông người như vậy, bọn họ cũng không thể nói bậy gì nữa rồi nhỉ?”
Thẩm Oản Doanh nghe cậu ta nói như vậy lập tức cười trả lời: “Tới cũng đã tới rồi, vậy chúng ta cùng cố gắng học tập đi.”
“Được nha!”
Triệu Nghệ Manh: “……”
Không hổ là đại tiểu thư, vậy mà chỉ cần dùng một câu đã khiến cho Phương Nhất Sưởng chịu học tập.
Có điều cô hiểu được tâm tư của Phương Nhất Sưởng, còn chẳng phải là cậu ta không muốn đại tiểu thư ở một mình với Hoắc Thành sao. A, còn bày đặt cao thượng như vậy!
Cô mới vừa cầm bút lên chuẩn bị giải đề thì ngoài cửa thư viện lại có thêm một người đi vào, lần này là Quý Diệu.
Triệu Nghệ Manh: “……”
Ôi vãi, hiện tại là tình huống gì vậy??
Quý Diệu nhìn thấy bọn họ thì lập tức bước tới, kéo một chiếc ghế trống ra rồi ngồi xuống: “Người trong lớp nhiều quá, tôi tới chỗ này ngủ thôi.”
Triệu Nghệ Manh: “……”
Loại cớ vụng về gì đây……Cậu muốn ngủ thì không biết về nhà ngủ sao! Nhà cậu ở trường học luôn mà!
Thế mà Quý Diệu thật sự nằm lên bàn ngủ.
Triệu Nghệ Manh cảm thấy không khí lúc này có chút mờ mịt, cũng may là Thẩm Oản Doanh khống chế được không khí: “Mọi người đọc sách đi.”
Triệu Nghệ Manh là người đầu tiên vùi đầu đọc sách.
Hoắc Thành quét mắt nhìn Phương Nhất Sưởng cùng Quý Diệu một cái rồi cũng cúi đầu giải bài thi.
Sau ngày hôm nay, lời đồn trong trường học liền thay đổi thành một phiên bản mới.
Nói là Hoắc Thành, Thẩm Oản Doanh, Quý Diệu, Triệu Nghệ Manh cùng với Phương Nhất Sưởng hợp thành một nhóm học nhỏ, mỗi ngày giữa trưa đều đến thư viện học tập.
Lời đồn này làm cho mọi người nghi hoặc một chút, chính là ―― làm sao mà Phương Nhất Sưởng lại trà trộn được vào nhóm toàn học sinh xuất sắc này rồi??
Thật là làm người ta…… quá quá hâm mộ!!
Sau khi trải qua nhiều gợn sóng như vậy, cái tuần này rốt cuộc cũng trôi tới ngày cuối cùng.
Hoạt động buổi chiều của câu lạc bộ, Thẩm Oản Doanh vẫn đi cùng với Hoắc Thành đến câu lạc bộ bắn cung.
Từ sau khi Điền Vũ đột nhiên chia sân huấn luyện thành hai bên nam nữ xong, cơ hội nhìn thấy Thẩm Oản Doanh của các nam sinh bị giảm bớt rất nhiều. Vì thế có không ít thành viên chạy đi tìm Điền Vũ nói chuyện, kịch liệt yêu cầu cậu ta biến sân huấn luyện trở về dáng vẻ ban đầu.
Đương nhiên là Điền Vũ không đồng ý, trừ khi những người đề ý kiến có thể thắng Hoắc Thành.
Việc nam nữ tách ra huấn luyện riêng, nữ sinh cũng có ý kiến. Rốt cuộc thì khó khăn lắm câu lạc bộ bắn cung mới có một chàng siêu đẹp trai giống Hoắc Thành tham gia, mọi người đều muốn nhìn anh nhiều một chút, nếu anh còn có thể hướng dẫn động tác cho mình, vậy thì càng tốt.
Đối với chuyện này, Điền Vũ tỏ vẻ, mấy người lại mơ mộng hão huyền rồi. Xem tính tình kia của Hoắc Thành đi. Bộ dạng lạnh nhạt như vậy, có giống một người sẽ hướng dẫn động tác cho mấy người không? Tỉnh mộng đi!
Nói tới Hoắc Thành, Điền Vũ làm học sinh lớp 11, đương nhiên cũng biết việc Hoắc Thành lại thi được hạng nhất. Theo lý thuyết, có thể chiếm được một thứ trong nhan sắc, chỉ số thông minh hoặc khả năng vận động là đã coi như không tệ rồi, đằng này Hoắc Thành lại chiếm trọn cả ba, có phải quá không để cho người khác sống hay không?
Nhưng mà, như vậy lại rất xứng đôi với vị đại tiểu thư cũng không cho người khác sống nào đó.
Điền Vũ đang nghĩ như vậy thì chợt thấy Thẩm Oản Doanh với Hoắc Thành cùng nhau đi vào phòng hoạt động chung. Cậu liền vội vàng đi tới hỏi han ân cần: “Đại tiểu thư, chân cậu đỡ chút nào chưa? Nếu không tiện thì hôm nay cậu giúp mọi người sửa lại động tác thôi cũng được.”
Thẩm Oản Doanh nói: “Không sao, tớ đã có thể đi đứng bình thường rồi, bắn tên cũng không phải vận động mạnh gì, tớ không sao đâu.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Điền Vũ nói chuyện với bọn họ xong thì để cho hai người đi thay đồng phục tập luyện. Hai tháng nữa là đến giải thi đấu bắn cung của học sinh cấp ba cả nước rồi, hiện tại thí sinh tham gia thi đấu đã bắt đầu báo danh, Điền Vũ chờ Hoắc Thành thay quần áo xong liền đưa đơn đăng ký tới trước mặt anh: “Điền giúp tôi đi!”
Hoắc Thành nhìn lướt qua, sau đó cầm lấy giấy bút rồi ngồi ở một bên điền đơn.
Điền Vũ tung tăng đi qua: “Trận chung kết là vào tháng 7, nhưng trước đó sẽ tiến hành thi đấu vòng loại. Trước kia cậu chưa từng tham gia, hẳn là sẽ không được vào thẳng, đến lúc đó cậu nhớ phải che giấu thực lực một chút, đừng có vừa mới bắt đầu đã bại lộ!”
“Ừ.” Hoắc Thành điền đơn xong, đưa đơn đăng ký cho Điền Vũ. Điền Vũ kiểm tra lại một chút, xác nhận không có vấn đề rồi vui rạo rực mà đi phát đơn đăng ký cho những người khác.
Trên nguyên tắc thì ở vòng đào thải, tất cả thành viên trong câu lạc bộ đều phải tham gia, cho nên những buổi huấn luyện gần đây cũng chủ yếu nhắm vào giải đấu sắp tới.
Vốn dĩ Điền Vũ muốn tăng thêm một giờ huấn luyện mỗi tuần để chuẩn bị cho giải đấu nhưng mà ngoại trừ cậu ra thì toàn câu lạc bộ không có người thứ hai đồng ý.
Điền Vũ: “……”
Cậu ta cảm thấy cậu làm trưởng câu lạc bộ thật là không hề có một tí mặt mũi nào.
Nghĩ đến sắp tới vừa có kỳ thi giữa kỳ vừa có họp phụ huynh, cậu ta vẫn hùng hùng hổ hổ tiếp nhận ý kiến của mọi người.
Sau khi huấn luyện kết thúc, Hoắc Thành thay lại đồng phục học sinh rồi chờ Thẩm Oản Doanh ở sân huấn luyện. Điền Vũ thấy anh đứng ở chỗ đó nên tiến đếb hỏi anh: “Hoắc Thành, sao cậu còn chưa đi? Là muốn ở lại luyện tập thêm một giờ sao?”
Hoắc Thành không để ý tới câu đùa của cậu ta, Điền Vũ thấy anh không nói chuyện, tròng mắt xoay chuyển nhìn quanh rồi nở một nụ cười hóng hớt: “À, cậu đang đợi đại tiểu thư chứ gì?”
Hoắc Thành nhìn cậu ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, Điền Vũ vui sướng khi người gặp họa, nói với anh: “Vừa nãy đại tiểu thư đã đi rồi!”
Đuôi lông mày của Hoắc Thành khẽ nhúc nhích: “Đi rồi?”
“Đúng vậy, cậu ấy không có chờ cậu nha!” Lúc Điền Vũ nói lời này, cả khuôn mặt đều toát lên nụ cười hì hì.
Hoắc Thành trầm ngâm trong chốc lát rồi lập tức xách cặp đi về hướng cổng trường.
Thẩm Oản Doanh đi nhanh hơn so với tưởng tượng của anh, anh đi thẳng một đường ra cổng trường thì mới thấy được bóng dáng của Thẩm Oản Doanh đang đứng một mình ở bên đường.
Hôm nay cô không ngồi xe nhà để về.
Hoắc Thành nhìn chằm chằm bóng dáng của cô trong chốc lát, sau đó lập tức đuổi kịp bước chân của cô.
Tài xế của nhà họ Hoắc thấy Hoắc Thành đi ra rồi lại không lên xe mà đi về một hướng khác nên vội vàng lái xe đuổi theo anh: “Cậu Hoắc Thành.”
Tài xế điều chỉnh tốc độ xe bằng với tốc độ của Hoắc Thành rồi hạ cửa sổ xe xuống, hỏi anh: “Cậu không lên xe sao?”
Hoắc Thành nói: “Tôi muốn đi bộ một chút, anh đi về trước đi.”
Tài xế nói: “Để tôi đi theo đằng sau cậu đi.”
“Không cần.” Hoắc Thành cự tuyệt “Tôi sẽ tự trở về.”
Tài xế không thể cứng rắn đi theo anh nên chỉ có thể nói: “Vậy được rồi, nếu cậu có chuyện gì thì có thể liên hệ với tôi ngay nhé.”
“Ừ.”
Đợi tài xế lái xe đi rồi, Hoắc Thành lại tiếp tục đi theo đằng sau Thẩm Oản Doanh, họ đi qua một con đường lớn rồi lại rẽ sang trái.
Đây không phải đường về nhà Thẩm Oản Doanh, chẳng lẽ cô ấy đi gặp bạn sao?
Cô ấy đi gặp bạn nào mà phải tránh tài xế?
Hoắc Thành nhíu mày, giữ khoảng cách không xa không gần rồi tiếp tục đi đằng sau cô.
Lại đi thêm năm phút đồng hồ, Thẩm Oản Doanh rẽ vào một con đường.
Hoắc Thành cũng rẽ vào theo đó.
Người đi trên đường rất ít, xe cũng không thấy được mấy chiếc, Thẩm Oản Doanh đi được một lát thì bước vào một tiệm bánh ngọt bên đường.
Hoắc Thành lập tức dừng lại, không đi đến tiệm bánh ngọt. Mặt tiền của tiệm bánh ngọt đều được lắp cửa sổ sát đất, hiện tại anh mà đi qua thì chắc chắn có thể nhìn thấy Thẩm Oản Doanh đi gặp ai, nhưng xác suất mà Thẩm Oản Doanh nhìn thấy anh cũng rất lớn.
Mà anh lại không có cách giải thích vì sao mình lại xuất hiện ở đây.
Hoắc Thành quyết định đứng ở ngoài tiệm bánh ngọt chờ Thẩm Oản Doanh rời đi.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó thì hẳn là cô không ở trong được bao lâu là phải đứng dậy về nhà rồi.
Hoắc Thành đợi khoảng mười phút liền nhìn thấy một nữ sinh đi ra từ bên trong.
Nữ sinh kia có một mái tóc xoăn dài tới tai màu hồng nhạt, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Lúc cô đi ra thì hơi cúi đầu, còn cố ý dùng cổ của chiếc áo khoác bóng chày để che mặt.
Hoắc Thành không nhìn thấy rõ diện mạo của cô, nhưng chỉ nhìn từ thân hình thì cũng phải giống với Thẩm Oản Doanh tới mười phần.
Hoắc Thành ngẩn người ở tại chỗ, sau khi do dự một lát, anh lập tức đuổi kịp theo nữ sinh này.
Nữ sinh đi tới giao lộ trước mặt rồi đi bộ về tuyến đường chính, sau đó rẽ vào một quán Karaoke cách giao lộ không xa.
Hoắc Thành đi theo cô vào quán Karaoke.
Chị gái lễ tân ở lầu một thấy anh đi vào liền nhiệt tình hỏi: “Hoan nghênh đã đến, xin hỏi có đặt trước không?”
“Có.” Hoắc Thành trả lời cô ta một chữ, cũng không chờ người ta hỏi thông tin đặt hẹn thì đã tự mình bước lên lầu.
Lúc anh quẹo lên cầu thang còn có thể thấy được làn váy đen của nữ sinh vừa rồi chợt lóe qua.
Hoắc Thành tiếp tục đi lên lầu ba, vừa mới chuẩn bị rẽ vào hành lang bên trái thì từ bên hành lang lại xuất hiện một người, chắn ở trước mặt anh.
“Tôi nói anh giai này, đi theo tôi làm cái gì vậy?”
Sau khi Thẩm Oản Doanh hỏi xong những lời này, cây kẹo mút trong miệng suýt chút nữa là rớt xuống.
Bởi vì cô nhìn thấy rõ người vẫn luôn đi theo đằng sau cô chính là ―― Hoắc Thành!!
Mà cô hiện tại, một quả đầu hồng, một cái áo khoác bóng chày màu vàng chanh sáng chói, một chiếc váy da ngắn màu đen, còn cà lơ phất phơ mà ngậm một cây kẹo que trong miệng.
Hơn nữa là, cô còn đang trang điểm! Tuy rằng chỉ đánh phấn nền và son môi, nhưng son môi của cô là màu đỏ rực, vừa mới nãy cô còn gọi Hoắc Thành là anh giai.
Ở trong cuộc đời ngắn ngủi của Thẩm Oản Doanh, có lẽ có rất nhiều khoảnh khắc mà cô muốn chết, nhưng không thể nghi ngờ hiện tại chính là giây phút cô muốn chết nhất.
Lúc này Hoắc Thành cũng thấy kinh ngạc, Thẩm Oản Doanh đã từng nói với anh, lúc cô bị áp lực lớn sẽ đi hát Karaoke xả stress, cho nên sau khi anh thấy cô đi vào quán Karaoke thì càng thêm khẳng định nữ sinh kia chính là Thẩm Oản Doanh.
Nhưng mà cô không nói với anh là cô trang điểm thành như vậy tới hát Karaoke.
Sau 3 giây đồng hồ vừa ngắn ngủi cũng vừa lê thê, Thẩm Oản Doanh phát huy hết khả năng vận động ưu tú của cô, lập tức co giò chạy mất.
Bởi vì Hoắc Thành chắn ở cửa cầu thang cho nên cô chỉ có thể chạy ngược về hướng hành lang. Hoắc Thành nghĩ tới vết thương trên chân cô vừa mới đỡ, sợ cô chạy như vậy thì lại làm bị thương chân tiếp nên lập tức đuổi theo để ngăn cô lại.
Thẩm Oản Doanh chạy về phía phòng mình đã đặt trước, cô xông về phía phòng của mình, đang định đóng cửa thì lại phát hiện cửa không thể khóa. Cô không có cách nào khác, chỉ đành phải chạy vòng ra WC trốn.
Nhưng Hoắc Thành chạy quá nhanh, Thẩm Oản Doanh còn chưa kịp trốn ra WC thì Hoắc Thành đã đẩy cửa đi vào phòng trước.
Sàn nhà trong Karaoke bóng loáng, Thẩm Oản Doanh lại đi đôi bốt da nên chạy không vững cho lắm, vừa thấy Hoắc Thành thì trong lòng cô hoảng hốt, bàn chân lập tức đứng không vững. Hoắc Thành thấy cô ngã về phía trước liền vội vàng xông lên đỡ lấy cô, hô một tiếng: “Cẩn thận.”
Hai người cùng nhau ngã ầm lên sô pha, chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Thẩm Oản Doanh lăn lóc xuống đất, mái tóc ngắn màu hồng nhạt thì nhẹ nhàng sượt qua cổ của Hoắc Thành.
Cô ngơ ngác mà nhìn người ở dưới thân mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Còn Hoắc Thành, tuy rằng không kinh hoảng thất thố giống như cô nhưng anh lại gặp phải một vấn đề khác.
Thân thể của anh tuy rằng là học sinh cấp ba, nhưng nội tâm của Hoắc Thành đã là một người đàn ông trưởng thành, người mà mỗi tuần đều ổn định tiến hành hoạt động vợ chồng với Thẩm Oản Doanh.
(*) chỗ này có thể tác giả ghi nhầm từ “挠” -> “饶” nhé.