Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 72: Tìm đến cảm giác an toàn




Mông bị đánh đến sưng đỏ, cậu khóc lóc, bật khỏi miệng: “A... Đừng đánh nữa... Đừng đánh nữa mà. Hức! Em không chịu nổi..

Trong đáy mắt Lăng Hải Thành lưu lại một mảnh ám trần, đôi tay giữ chặt hông Trấn Nam, khi thân thể cậu vô thức trườn về phía trước, đôi bàn tay kia sẽ vô tình kéo thân thể trở về, để lỗ nhỏ bao bọc lấy tính khí đến tận góc.

Tư thế này hệt như dã thú giao phối.

Cơn khoái cảm như từng đợt sóng, vỗ liên tiếp vào bờ, chấm đỏ trước ngực Trấn Nam ma sát với ga giường, truyền đến cảm giác tê dại.

Nương theo tiếng nước dinh dính, âm thanh dụ hoặc không dứt, tràn ngập khắp căn phòng.

“Em muốn đi, vệ sinh, tha em... Trấn Nam nức nở bò về phía trước.

Trong lúc Trấn Nam vùng vẫy hắn cảm nhận được sự trống rỗng, ánh mắt trở nên hung ác, hắn lạnh giọng ra lệnh: “Tè ở đây đi.”

Tính khí hung hãn chôn sâu vào lỗ nhỏ, nhanh đến mức làm thần trí Trấn Nam điên loạn: “Ức, ha a a"

Cậu kìm nén đến khổ sở, lổ nhỏ mạnh mẽ co rút, cuối cùng mất khống chế bắn ra thứ chất lỏng màu trắng trong suốt, thấm ướt một mảng lớn trên ga giường.

Lăng Hải Thành bị kẹp chặt, đầu nấm sưng to cắm sâu vào tận cùng, hắn ngửa đầu thoải mái bắn vào trong, tiếng rên khẽ bị hơi thở nặng nhọc của Trấn Nam lấn át.

Đôi vai Trấn Nam khẽ run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn trào, thân thể trần trụi dưới cái nhìn của Lăng Hải Thành, cậu xấu hổ đến nổi không thể nhìn mặt hắn.

Cái ôm vỗ về đến từ người bên cạnh, hắn để cậu ngồi vào lòng, đôi tay vụng

về lau nước mắt, trong lời nói có chút bối rối: “Đừng khóc nữa, chuyện đó



không xấu hổ như em nghĩ”

Cậu thút thít trong lòng hắn, chất giọng khàn đặc: “Chúng ta cần nói chuyện, em không, không muốn sau này có chuyện tương tự.”

“Được, được.” Lăng Hải Thành bế cậu lên, chậm rãi vào phòng vệ sinh.

Trong lúc cậu ngâm mình hắn tranh thủ dọn dẹp, sau đó giúp cậu tắm rửa từ đầu đến gót chân, lấy tinh dịch còn sót lại ra bên ngoài.

Xong hết thảy cả hai sang căn phòng bên cạnh để nói chuyện, hắn chườm lạnh để đôi mắt cậu giảm sưng, bên dưới cũng đã bôi thuốc kỹ càng.

Hắn lãnh đạm nói: “Em đừng chạm vào những người con gái khác, tôi cảm thấy bản thân bị đe dọa.”

Tình cảm xuất phát từ một phía, hắn đơn phương thích cậu, thứ trói buộc chính là một tờ giấy trắng kín chữ, nó có thời hạn, mỗi một ngày trôi qua Lăng Hải Thành đều buồn vui lẫn lộn.

Hắn vui vì mở mắt ra liền thấy cậu bên cạnh, buồn vì thời gian còn lại càng ít đi.

Mạnh miệng nói theo đuổi cậu lại từ đầu, nhưng hắn cảm thấy bản thân sẽ bị Trấn Nam ghét bỏ ngay sau ly hôn, những vì sao xoay quanh cậu khiến hắn không yên tâm.

Trấn Nam nằm trên đùi hắn, đôi mắt nhắm chặt tận hưởng cảm giác mát lạnh, cậu oán giận nói: “Vậy thì đè em ra mang lại cảm giác an toàn hơn à?”

Hắn trực tiếp thừa nhận: “Rất an toàn”

“Anh!” Trấn Nam bất lực hỏi “Nhưng người Lăng Hải Nhi thích là anh, em liên quan gì đâu chứ?”

Ánh mắt hắn nghiền ngẫm lát sau đáp: “Tôi không biết rõ, nhưng cảm giác cực kỳ khó chịu.”

Hắn tiếp tục nói: “Gần giống với việc em chiều theo cô ta một cách dễ dàng, khiến tôi cáu”



“Em không có” Cậu lập tức phủ nhận.

Hắn bình tĩnh mở miệng: “Còn có cả lời em nói lúc đó, như thể em quan tâm cô ta.”

Cậu không thể nói những lời hoa mỹ, chỉ có thể khẳng định bằng câu nói: “Anh xếp trên Lăng Hải Nhi”

“Vậy là em giữ tâm tư với cô ta?” Lăng Hải Thành một thoáng kinh ngạc.

Giữ đúng lời hứa, không nóng nảy, chậm rãi từng chút một nói ra hết những thứ bản thân giữ ở trong lòng, hắn để túi chườm qua đầu tủ, bàn tay nhẹ nhàng xoa ở hai bên thái dương Trấn Nam.

“Là anh nhạy cảm.” Lời nói của cậu nhỏ dần “Đến giờ gọi em dậy”

Hai tay cậu đặc ở bụng, hơi thở đều đặn phả ra, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Lăng Hải Thành giữ nguyên tư thế đó, hắn cầm ipad đọc báo cáo Hải Yến gửi đến.

Không một tin tức liên quan đến Trấn Nam.

Thông tin góp nhặt được về chủ trước của thanh katana, là một mafia khét tiếng, ông ấy có hai đứa con, một trai một gái, người vợ hiện tại chẳng rõ tung tích, hình ảnh về gia đình đã được xóa sạch không còn một dấu vết nào.

Ông ấy chảy trong người dòng máu lạnh, nhưng lại dốc hết tâm can đối với vợ con, đến giây phút trút hơi thở cuối cùng vẫn tính đường lui cho bọn họ, bảo vệ cả ba khỏi đáy mắt của kẻ thù.

Mọi thông tin đều bị chặn, Hải Yến liên hệ với những tay buôn thông tin, thuê những hacker len lỏi vào hệ thống chính phủ nhưng không nhận được kết quả tốt. Mạng lưới rộng lớn cũng không thể tra ra thân thế của Trấn Nam, như thế cả nhà họ đều bốc hơi khỏi trái đất.

Cái còn lại duy nhất chính là chân dung của người đã khuất, những tấm ảnh đầy máu me được chụp ở hiện trường vụ án.