Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 49: Chắc là trùng hợp




Miếng thịt được tẩm ướp gia vị, áp lên chảo với nhiệt độ thích hợp, Lăng Hải Thành còn chẳng cho cậu đứng gần vì sợ dầu bắn trúng, hẳn phải nhọc lòng lắm, cứ xem Trấn Nam là đứa trẻ ba tuổi da mỏng thịt non, chạm vào là vỡ, gió thổi là tan biến.

Hắn nhằm chuẩn từng vị trí, gia vị, bát đĩa đặt ở đâu, kệ nào hàng thứ mấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Một bàn thức ăn vừa đủ cho hai người dùng, bày trí rất bắt mắt, đa dạng màu sắc và cân bằng dinh dưỡng.

Lăng Hải Thành tháo tạp dề, ngồi vào bàn, chống cằm nói: “Nếu em thích tôi thì tốt quá rồi.”

Trấn Nam phớt lờ hẳn, thưởng thức hương vị tan dần ở đầu lưỡi, miếng thịt vừa chín tới, những món còn lại đều không có điểm chê, cậu từ tốn ăn mọi thứ trên bàn cùng những thứ hắn gấp cho.

“Ngày mai em muốn ăn gì?” Hắn vừa gấp thêm rau củ cho cậu vừa hỏi.

Thật tâm cậu không muốn làm phiền đối phương, nếu nói muốn ăn ngoài, thể nào Lăng Hải Thành cũng sẽ nhốn nháo không yên. Trấn Nam chẳng hiểu nổi, thay vì nấu bữa sáng có thể ngủ thêm một chút nữa, tại sao lại hành hạ bản thân như vậy.

Hắn cười lên trong nhu hòa, giọng nói mang theo sự nuông chiều: “Xem ra khó chọn nhỉ?”

“Cháo hải sản thì sao?” Dừng một chút, hắn hỏi “Em có dị ứng với tôm không?”

“Em không, hầu hết hải sản đều không dị ứng.” Cậu chậm rãi đáp.

Trấn Nam buông đũa, thắc mắc hỏi: “Anh không muốn ngủ thêm một chút vào buổi sáng sao?”

“Em nghe câu chuyện mãi ngủ mà mất vợ chưa?” Lăng Hải Thành hỏi ngược lại.

Trấn Nam bị chọc ghẹo, trong vô thức bày ra biểu cảm phụng phịu đáng yêu vô cùng. Bản thân còn chẳng ý thức được việc đó, chỉ người ngồi đối diện mới nhận ra, hắn che miệng cười đầy thỏa mãn.



Sau khi dùng bữa xong, hắn rửa bát, cậu ngồi xem tivi, cả hai không ai hứa hẹn điều gì nhưng cùng nhau xem hết bộ phim rồi mới chia nhau ai về phòng nấy.

Không phải cậu giận hắn, chẳng qua sợ đối phương nửa đêm lên cơn động dục.

Cốc! Cốc!

Sau tiếng gõ, Lăng Hải Thành đẩy cửa vào bên trong, đập vào mắt là cảnh tượng Trấn Nam đang cởi áo, cậu vừa kiểm tra xong đơn đặt trước, một tay Ôn Kha lo ổn thỏa hầu như không mất nhiều thời gian.

Hắn đặt ly sữa nóng xuống, tự nhiên ngồi lên giường, bàn tay hư hỏng bắt lấy eo Trấn Nam, kéo cậu về gần hơn.

Dưới ánh đèn mờ nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ, vẫn thấy rõ dấu tay của Lăng Hải Thành hằn lên da cậu, sau khi tắm đã bôi thuốc toàn thân, nhưng chúng cứ dữ tợn đập vào mắt người khác.

Để Trấn Nam quỳ lên giường, tầm nhìn của cậu cao hơn một chút, Lăng Hải Thành định mút lấy hạt đậu màu hồng nhạt, lập tức bị cậu ngăn cản.

Trấn Nam hạ mắt nhìn xuống, cương quyết nói: “Không muốn!”

Đôi tay bắt lấy cánh mông săn chắc ẩn dưới lớp vải, hắn cười tà mị: “Tôi chỉ đem sữa cho em.”

Cậu xoay người vươn tay lấy ly sữa, một hơi uống cạn.

Lăng Hải Thành chăm chú nhìn yết hầu chuyển động lên xuống, muốn thừa cơ hội giúp cậu lau sạch lớp sữa động lại ở khóe môi, một nụ hôn vụn vặt chăng?

Trái với mong đợi của ai kia, Trấn Nam uống xong miệng sạch đến không thể sạch hơn.



Hắn nhíu mày, cướp chiếc ly rỗng từ tay cậu đặt sang cái tủ bên cạnh, hắn ôm chặt Trấn Nam ngã xuống chiếc giường mềm mại, cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi với tay tắt đèn.

Loạt hành động làm Trấn Nam ngơ ngác, hắn đêm nay sẽ ngủ cùng cậu.

Giọng nói thì thầm bên cạnh mang theo sự ôn nhu, hắn nói: “Ngủ ngon, sửa nhỏ.”

Trấn Nam giật thót khi nghe đến cái biệt danh kia, mong đây chỉ là trùng hợp.

Trước đây cả nhà đều gọi cậu là sứa nhỏ, cậu bơi giỏi, phiêu diêu tự tại như một con sứa, ừ thì sứa làm gì có não.

Trấn Nam hồn nhiên và không biết nghĩ, cậu dưới đứng sự che chở của ba mẹ và chị gái, hoàn toàn không biết gia đình mình thuộc dạng không bình thường.

Lần đầu tiên cậu chạm vào thanh katana, tay bị đứt một vệt nhỏ, ba người còn lại đều cười lăn cười bò, đến khi cậu thông thạo cách rút kiếm khỏi vỏ, từng đường kiếm quyết đoán và sắc lạnh, đôi mắt cậu trở nên phẳng lặng.

Bọn họ không còn cười nữa, thay vào đó là sự ủ rũ trước giờ chưa từng có, Trấn Nam mang theo sự ngây thơ mà hỏi từng người một.

Câu trả lời cuối cùng cậu nhận được rồi, một màn đẫm máu từ cửa nhà đến

tận phòng tiếp khách, cái đầu lăn trên sàn nhà với phát súng nhắm vào tim. Ba cậu mất vào một ngày mưa, lần đó chị gái phải vận dụng hết sức mình, kéo một thằng nhóc không sợ chết rời khỏi nơi ác liệt.

Từ lúc biết nói cậu đã được gia đình tạo điều kiện học loại ngôn ngữ thứ hai, cũng chính là quê hương của người mẹ ruột.

Thế lực đối đầu với gia đình cậu vẫn truy lùng gắt gao, chị gái một mình lo toan nhưng chặn không nổi cái mũi thính của loài chó săn.

Thời gian trôi dần, sáng hôm sau Lăng Hải Thành nhẹ nhàng rời khỏi giường, hắn tham khảo nhiều cách thức nấu cháo, hôm nay được thể hiện rồi.