Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 42: Hóa ra có mỗi Trấn Nam nghèo




Trấn Nam không có thời gian, không có tiền bạc, Tô Miên tuy không nhiều nhưng cô có thể chia sẻ, cô có thể nhắc nhở đứa em một cách thô tục nhất, nhưng hết thảy đều là muốn tốt cho đối phương.

Ai đó chứng kiến vẻ đẹp của tuổi mới lớn rồi, làm sao có thể đế nó tàn tạ vì những thứ không đâu?

"Nhà Lăng Hải Thành chắc có mỗi sữa rửa mặt thôi ha." Cô lướt qua kệ trưng bày nước tẩy trang, vừa ngắm nghía vừa nói.

Trấn Nam lắc đầu đáp: "Còn có một thỏi son dưỡng."

Tô Miên hét lớn: "Cái gì?"

Nhận được thông tin chấn động, khoảng trời như bị sụp đổ trong cái chớp mắt.

Người xung quanh nhìn Tô Miên như thể cô bị khùng vậy, Trấn Nam quen với cảnh này rồi.

Tô Miên nghĩ con rắn đó thật lòng đối tốt với cậu, thành tâm hối cải, hóa ra chỉ là diễn kịch.

"Má nó, thổi son đó là cho con nào nữa vậy? Chẳng lẽ là tên lần trước kiếm chuyện với cậu?" Tô Miên ấm ức nói tiếp "Tức chết đi được, nghĩ lại là thấy buồn nôn."

"Môi em hơi khô, anh ấy mua nó cùng lúc với khuyên tai." Trấn Nam điềm đạm giải thích.

Nhận ra bản thân đã nghĩ sai, nhưng ý tốt của Lăng Hải Thành thì chưa chắc, cô cố chấp nói: "Chắc chắn hàng tặng kèm thôi.

"Môi khô sao ạ?" Người nhân viên bắt lấy cơ hội, nhiệt tình tư vấn "Son dưỡng của nhà Dior kể về chất lượng đang nằm trong tốp đầu của thế giới, dòng lip maximizer sẽ thiên về dưỡng, tôi nghĩ màu số 38 sẽ hợp với cậu đây.

Màu lên cực kỳ nhẹ nhàng và tự nhiên."



Tô Miên trực tiếp cho nó vào giỏ hàng, tỏ vẻ hài lòng: "Mua."

Lăng Hải Thành tặng cậu cũng là Dior nhưng khác ở chỗ, hắn tặng thổi 065.

Cậu muốn bịt miệng nhân viên, tiếc là đang ở chỗ đông người, không thể, ngàn lần không thể. Lăng Hải Thành ít ra nghe được vài chữ lọt tai, đối với cô gái này thì ngược lại, một chữ cũng không tiếp thu.

Một giỏ hàng đã là gì, Trấn Nam đi phía sau hai tay mỗi bên một giỏ, mọi người nhìn vào đều ngưỡng mộ, hình ảnh chàng trai tâm lý nuông chiều bạn gái là đây chứ đâu.

Những bức ảnh tràn lan khắp nơi, có người nhận ra cậu là chủ của cửa hàng hoa đang nổi tiếng dạo gần đây, có người nhận ra Tô Miên chính là vị tiểu thư độc nhất của nhà họ Tô. Nhân lúc còn nóng, vài bài báo lá cải đã được đăng tải, tiêu đề giật tít với vô vàn lời bịa đặt.

Tô Miên đứng trước quầy thanh toán, khí thế toát ra khiến người xung quanh đều dạt sang một bên, đem theo ít quyền lực cùng vẻ đẹp sang xịn, cánh tay nhấc lên cùng chiếc thẻ đen, cô dùng nó để thanh toán hết chỗ đã mua.

"Yên tâm, dạo này tôi đổi đời rồi." Cô khoanh tay trước ngực, hạ giọng nói.

"Chị lùa gà đúng không?" Trấn Nam thắc mắc hỏi.

Bọn họ làm việc bán thời gian cùng nhau, những lúc tâm sự chẳng ai đề cập đến gia cảnh, lối sống khổ cực đã nói lên giúp bọn họ rồi. Trấn Nam không nghĩ đến vấn đề Tô Miên có hậu thuẫn phía sau, chưa một lần suy xét đến việc cô làm cách nào để dập được tin tức trên mạng xã hội.

Trấn Nam nhíu mày, rút điện thoại tra cứu thông tin, loạt tin tức khiến cậu sốc đến mức quên luôn phải thở.

"Tập đoàn xây dựng Hải Miên?" Cậu bất giác đọc thành tiếng.

"Hải là ba tôi, ông già đó bắt tôi về làm việc, chạy ngoài trời xem mấy công trình đến hoa mắt chóng mặt." Tô Miên nói một tràng.



Nhân viên đứng ở quầy thu ngân nhanh chóng cà thẻ, cung kính gói đồ, nhân viên tư vấn chốt được kha khá, tiền hoa hồng vượt xa lương cứng ở một khoảng nhất định. Đối phương nhiệt liệt tiễn bọn họ ra bên ngoài, miệng lúc nào cũng treo nụ cười rạn ngời.

Cả hai bước đi trong sự bàn tán, máy ảnh được chĩa thẳng vào một cách không kiêng nể, không khó để bắt gặp người đang phát trực tiếp.

"Phiền chết đi được." Tô Miên nghiễn răng, thầm nói.

Cả hai rời khỏi trung tâm thương mại, những thứ kia được gửi ship về địa chỉ của mỗi người.

Tô Miên ngồi phía sau xe của Trấn Nam vô cùng hưởng thụ, tốc độ không nhanh cũng không chậm, vừa đủ để người ngồi sau ngắm cảnh, vừa cảm nhận chuyển động của thành phố, những mệt mỏi gửi lại ở đằng sau.

Trấn Nam thả Tô Miên trước công ty, xác nhận đối phương an toàn vào bên trong mới yên tâm quay đầu.

Ba giờ chiều đã có mặt ở sảnh chính, Trấn Nam đến quầy lễ tân điềm đạm lên tiếng: "Tôi có hẹn trước với Lăng Tổng, có thể lên trên không?"

"Mời cậu đi lối này."

Một trong số hai người ngồi trực đã dẫn đường cho Trấn Nam, tiếng giày cao gót đều đặn vang lên, dẫn cậu băng qua dãy hành lang đến tận phòng tổng giám đốc.

Cốc! Cốc! Cốc!

Người dẫn đường đợi một lúc lâu bên trong vẫn không có phản hồi, trong lòng có chút bối rối. Đối phương lập tức gửi tin nhắn cầu cứu cho Hạ Yến.

Trấn Nam lên tiếng giải vây: "Nếu như không tiện, tôi ngồi bên dưới đợi cũng được."

Người dẫn đường lắc đầu nói: "Không đâu ạ, Lăng Tổng đã ra chỉ thị nội bộ, phu nhân được đặc cách."