Sương Mờ Trên Đảo Hồng Kông - Mộc Lê Đăng

Chương 23




[TRỞ VỀ TRUNG QUỐC]

_

Ngày Sầm Ni trở lại Paris từ miền Nam nước Pháp, hiếm khi trời lại mưa.

Cô chuyển từ ga tàu sang đi tàu điện ngầm, len lỏi trong mê cung dưới lòng đất rộng lớn, mãi đến khi leo lên bậc thang ra đến mặt đất, cô mới nhận ra trời đang mưa.

Dù mưa không lớn, nhưng những hạt mưa nhỏ đã làm ướt đẫm lá cây ngô đồng khắp thành phố. Những giọt mưa tí tách rơi trên mặt sông Seine tạo ra vô số vòng sóng lan tỏa.

Trên đường không có nhiều người đi bộ, hầu hết đều không cầm ô. Sầm Ni kéo vali đi dọc con đường nhỏ về căn hộ mình thuê, ánh mắt hướng theo dòng sông, có thể thấy đỉnh tháp Eiffel đứng lặng lẽ trong mưa phùn và gió nhẹ.

Thủ đô của nước Pháp này, khác hẳn với miền Nam nước Pháp đầy nắng. Không khí ở đây ngập tràn hương thơm lãng mạn và bí ẩn, luôn có vô số khách du lịch tấp nập, những người mặc áo khoác dài đi vội vàng, những chàng trai da đen bán quà lưu niệm trên khắp các con phố, xe buýt du lịch hai tầng chạy ngang qua Khải Hoàn Môn và các bảo tàng, quán cà phê bên đường bày những chiếc bánh croissant vị chocolate...

Khi trở về căn hộ và đặt hành lý xuống, Sầm Ni cởi chiếc áo khoác bị mưa làm ướt rồi ngồi trên ghế sofa, cuối cùng cũng cảm nhận được sự kết thúc của chuyến đi.

Mọi thứ đã trở lại đúng vị trí, cô không nghỉ ngơi nhiều ngày mà lập tức theo đuổi kế hoạch của mình, từng bước hoàn thành mọi việc.

Trước tiên, cô hẹn gặp Giáo sư Furman qua Skype, hai người đã có một cuộc gọi video để thống nhất thời gian và kế hoạch của cô cho chuyến đi Israel vào mùa hè.

Sau đó, cô gặp Giáo sư của mình ở Paris, nói chuyện về những kế hoạch tiếp theo của cô, đồng thời xin kết thúc chương trình trao đổi sớm hai tuần để về nước.

Khi mọi việc đã được giải quyết xong xuôi, Sầm Ni đặt vé máy bay về nước vào sáng thứ Sáu.

Trước khi rời đi, cô cùng bạn bè tổ chức một buổi tụ tập tại quán bar vào buổi tối.

Hôm đó, Sầm Ni vì có việc bận nên đến muộn, khi bước vào quán, cô thấy những người bạn tóc vàng mắt xanh đang tụ tập quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, mỗi người cầm một ly Tequila, đung đưa theo ánh đèn chớp nháy và tiếng nhạc sôi động, vừa thấy cô bước vào, tất cả đều vẫy tay chào.

Elaine đứng cạnh một anh chàng đẹp trai với mái tóc xoăn nâu đậm nổi bật. Anh ta trông có vẻ lạ mặt, không phải là bạn cùng lớp. Sầm Ni nhìn kỹ một lúc mới nhớ ra, đây chắc hẳn là Nino, anh chàng người Pháp mà Elaine đã "tia" được trong quán ăn ở miền Nam nước Pháp.

"Cenni, đây là Nino." Elaine khoác vai anh chàng kia, tự nhiên giới thiệu với cô.

Sầm Ni gật đầu chào.

Quán bar ồn ào náo nhiệt, khi anh chàng đẹp trai đi khỏi, Sầm Ni hét lên hỏi Elaine về tình hình hiện tại của họ: "Hai người đang quen nhau à?"

Elaine lắc đầu, cũng hét lên trả lời cô: "No no no no, tụi mình chỉ chơi đùa với nhau thôi. Nino vẫn là học sinh trung học, chỉ đến Paris chơi vài ngày, sắp quay về Marseille rồi."

Sầm Ni nhướn mày, có phần ngạc nhiên, "Học sinh trung học?"

Elaine vỗ vai cô, "Cenni, đừng ngạc nhiên thế, dù Nino là học sinh trung học nhưng cậu ấy đã đủ tuổi rồi."

Sầm Ni nhún vai, "Ồ, vậy à."

Elaine lại như ngửi thấy điều gì đó, nháy mắt hỏi: "Không phải tối hôm đó cậu cũng quen được một người bạn mới sao? Anh ta thế nào rồi?"

Sầm Ni mở miệng, không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ nói: "Chia tay rồi."

Thực ra, mấy ngày sau khi trở về Paris, Sầm Ni thường vô tình nghĩ về Moger.

Có thể là khi tình cờ nhìn thấy một chiếc xe thể thao hoặc xe địa hình đậu trên phố, cũng có thể là lúc bấm nút thang máy, hoặc mỗi khi cô hút thuốc trên ban công vào ban đêm.

Cô đột nhiên nhận ra Moger đã âm thầm chiếm một góc nhỏ trong trái tim mình. Mỗi khi gặp chút gì đó liên quan đến anh, cô lại vô thức nhớ đến anh.

Tình trạng này kéo dài cho đến khi cô về nước.

Chiều thứ Sáu hôm đó, khi máy bay hạ cánh xuống Đế Đô, Sầm Ni bắt đầu bị jetlag đến mức lờ đờ, phải mất hai ngày mới điều chỉnh lại đồng hồ sinh học.

Đến thứ Hai, cô cầm thư mời của Giáo sư Furman và hộ chiếu đến đại sứ quán nộp hồ sơ xin visa. Sau khi nhận biên lai, cô được thông báo visa sẽ mất khoảng một đến hai tuần để xử lý và nhân viên khuyên cô nên kiên nhẫn chờ đợi.

Ngày hôm sau, Giáo sư hướng dẫn gửi lại cho cô những ý kiến chỉnh sửa cho luận văn tốt nghiệp. Có vài đoạn trong luận văn cần cô sửa lại. Với những ý kiến này, Sầm Ni bắt đầu làm việc chăm chỉ, mỗi ngày đều tới thư viện từ sáng đến tối, quyết tâm làm cho luận văn tốt nghiệp của mình thật hoàn hảo. Cô chỉ về nhà dì vào Chủ Nhật.

Khi con người bận rộn, họ chỉ mong ngày có thể dài thêm để làm được nhiều việc hơn và không có thời gian để nhớ về bất cứ điều gì.

Cho đến cuối tháng Sáu, vào ngày thứ Sáu cuối cùng, chuyên ngành của cô cuối cùng cũng có buổi bảo vệ tốt nghiệp.

Ngày hôm đó, trong phòng họp, một hàng Giáo sư đã đặt ra nhiều câu hỏi khó và kỳ quặc. Nhiều bạn học bị làm khó, Sầm Ni cũng không ngoại lệ, nhưng may mắn là cô đã chuẩn bị rất kỹ nên không gặp khó khăn trong việc trả lời.

Khi chờ kết quả bên ngoài phòng họp, Tô Điềm nhắn tin hỏi cô về buổi bảo vệ luân án.

Sau khi liên hoan phim Cannes kết thúc, Tô Điềm đã về nước cùng đội ngũ làm phim.

Ngay khi về Đế Đô, Tô Điềm đã hẹn cô đi ăn, nhưng lúc đó Sầm Ni đang bận rộn với luận văn tốt nghiệp, nên hai người chưa gặp được nhau. Mãi đến hôm qua, Sầm Ni nhắn tin cho cô ấy, nói sau khi bảo vệ xong có thể cùng đi ăn tối.

Chưa đến sáu giờ chiều, kết quả bảo vệ đã có, tất cả các bạn trong lớp đều qua, trong đó Sầm Ni đạt A+, nghĩa là cô là sinh viên xuất sắc của khoa năm nay.

Sầm Ni thay bộ quần áo trang trọng, rời trường và bắt taxi đến một quán lẩu truyền thống ở một con hẻm, nơi cô đã hẹn với Tô Điềm.

Tô Điềm mặc một chiếc váy ngắn màu vàng hoa nhí, ngồi trước bàn vẫy tay chào cô. Sầm Ni mỉm cười, đi tới và ngồi xuống trước mặt cô ấy.

Trong lúc Sầm Ni đến, Tô Điềm đã gọi món và đồ uống, cô ấy cười tươi đưa cho Sầm Ni một chai Coca và nói: "Chị Ni Ni, chúc mừng chị đã bảo vệ thành công nhé."

Sầm Ni nhận lấy, "Cũng chúc mừng em nhé. Chị có theo dõi trang công ty, thấy các bài phê bình phim của em nhận được phản hồi rất tốt, em cũng rất giỏi đấy."

Hai người đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên.

Những đĩa thịt cừu cuộn và rau củ được bày đầy trên bàn. Sầm Ni lấy thêm một muỗng lớn xốt mè và giấm vào bát nước chấm, sau đó dùng đũa gắp miếng thịt cuộn bỏ vào nồi lẩu.

Nồi lẩu sôi sùng sục, Tô Điềm và Sầm Ni lại bắt đầu trò chuyện về những điều thú vị tại liên hoan phim Cannes. Tô Điềm kể sau khi cô rời đi, liên hoan đã tổ chức nhiều bữa tiệc, nhiều ngôi sao điện ảnh và đạo diễn đã tham dự, không khí rất náo nhiệt.

Sầm Ni mỉm cười hỏi: "Vậy em có vui không?"

Tô Điềm gật đầu, "Vui lắm, chị biết không, em còn gặp Kartina vào đêm cuối nữa!"

Nghe đến tên Kartina, tay Sầm Ni đang cầm đũa khựng lại, không thể tránh khỏi việc nghĩ đến Moger.

"Thế em có tương tác với cô ấy không?" Sầm Ni gắp thịt bỏ vào bát của Tô Điềm và hỏi.

"Có chứ, em còn ôm cô ấy nữa!" Tô Điềm rất phấn khích, nhưng nói xong giọng lại trở nên tiếc nuối: "Chị Ni Ni, nếu không phải vì học hành mà chị phải về sớm, chị đã không bỏ lỡ tất cả những điều đó rồi."

Sầm Ni nhướn mày, "Chị cũng chẳng còn cách nào."

Tô Điềm chống cằm lên tay, cắn ống hút của ly Coca, "À, đúng rồi, hôm chị rời đi có một anh chàng siêu cấp đẹp trai đến tìm chị ở căn hộ đấy."

Sầm Ni thản nhiên đặt bát nước chấm xuống, lắng nghe kỹ.

"Lúc đó em đang viết báo cáo công việc trong phòng, anh ta gõ cửa hỏi em chị có ở đó không, em nói chị đã về Paris rồi, anh ta nói "Tôi biết rồi", sau đó quay lưng bỏ đi."

Tô Điềm đặt ly Coca xuống và tiếp tục: "Nhưng năm phút sau, khi em xuống tầng, em vẫn thấy anh ta ở đó! Anh ta đứng dựa vào một chiếc xe địa hình, hút thuốc, vẻ mặt lạnh lùng. Em tưởng anh ta đang chờ chị nên tiến lại gần hỏi anh ta, nhưng anh ta chỉ lắc đầu, dập thuốc và ngồi vào ghế lái rồi lái xe đi."

Nghe những lời của Tô Điềm, hình ảnh Moger bất giác hiện lên trong tâm trí Sầm Ni.

Anh có cấu trúc xương mặt lạnh lùng, đứng tựa vào xe trong lúc châm thuốc, vẻ ngoài tuy bất cần nhưng lại toát lên phong thái quý tộc, động tác chậm rãi mà lại đầy vẻ tự tin và cao quý.

"Chị Ni Ni." Tô Điềm cầm đũa hỏi, "Người đàn ông đó là ai vậy?"

Sầm Ni giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười hỏi lại: "Đẹp trai đến mức nào?"

"Chị có bao giờ xem mấy bộ phim phương Tây không?" Mắt Tô Điềm đảo một vòng, như đang suy nghĩ cách để miêu tả, "Anh ta giống như mấy nhân vật nam chính vừa bướng bỉnh vừa xấu xa trong phim ấy, nhưng lại có khí chất lạnh lùng và thanh tao, giống như một công tử quý tộc xuất thân từ gia đình danh giá."

"À... thật khó để miêu tả, chị Ni Ni, chị thực sự không biết anh ta là ai sao?"

Sầm Ni nhún vai, "Có lẽ là một ngôi sao điện ảnh nào đó mà chị từng phỏng vấn chăng?"

"Nhưng ngôi sao điện ảnh đẹp trai như thế sao em có thể không biết được? Chắc chắn người đẹp trai như thế phải nổi tiếng khiến biết bao fan hâm mộ phát cuồng chứ?"

Sầm Ni đột nhiên hứng thú hỏi cô, "Thế em nghĩ anh ta giống người đóng vai gì?"

Tô Điềm suy nghĩ một lúc, rồi hỏi lại cô: "Ừm... chị có xem phim "Dunkirk" do Nolan đạo diễn không?"

"Phim về cuộc di tản qua eo biển Manche phải không?"

"Ừ, đúng rồi, em cảm thấy, anh chàng đó mặc quân phục vào trông như nhân vật trong phim, gần như có thể bước ra từ trong đó, có loại khí chất đó."

Sầm Ni cười, nếu để Tô Điềm biết Moger là người Đức, trong bối cảnh thời đại đó lại là phe đối lập, liệu cô ấy có bị sốc không.

Sau bữa ăn, ngày hôm sau, Sầm Ni ở trong ký túc xá, dựa trên ý kiến của hội đồng bảo vệ mà hoàn thiện một vài chi tiết nhỏ trong luận văn, cuối cùng cũng hoàn thành bản thảo cuối cùng.

Khoa yêu cầu sinh viên tốt nghiệp nộp bản luận văn bản giấy, vì vậy hôm đó, cô ra khỏi cổng trường, đến cửa hàng in ở một con phố gần cổng Đông.

Cô ôm một chồng luận văn được đóng bìa từ cửa hàng in bước ra, tình cờ gặp bạn cùng bàn hồi trung học, Liêu San San.

Chính là cô gái sau khi kết thúc kỳ thi đại học đã mời cô về nhà chơi, sau đó hai người cùng nhau cuộn tròn trên giường xem "Hồi ức của một Geisha".

Sau kỳ thi đại học, San San đã đi học ở tỉnh khác, suốt bốn năm đại học, hai người hầu như không gặp nhau. Khi Liêu San San gọi tên, Sầm Ni lúc đầu không nhận ra.

Cuối cùng nhìn thấy đôi mắt phượng đặc trưng của cô ấy, Sầm Ni lập tức nhớ ra.

"Liêu San San, sao cậu lại ở đây?"

"Mình đến lấy tài liệu in ấn." Liêu San San đeo ba lô, gợi ý: "Có muốn vào quán cà phê gần đây uống một ly rồi trò chuyện không?"

Sầm Ni nhìn đồng hồ, còn vài tiếng nữa mới đến giờ tan làm của giáo viên phụ trách, nộp luận văn vẫn kịp, vì vậy đồng ý: "Được rồi."

"Vậy thì đi thôi." Liêu San San cười nói, "Nhưng trước tiên đợi mình một chút, mình đi lấy những tài liệu này đã."

Sầm Ni gật đầu, nhìn cô ấy bước vào cửa hàng in, không lâu sau, cô ấy trở ra với một đống tài liệu như tờ rơi và poster triển lãm.

Trên đường đến quán cà phê, Sầm Ni hỏi cô ấy những tài liệu đó là gì, Liêu San San giải thích gần đây cô ấy quay lại Đế Đô để thực tập, họ đang tổ chức triển lãm tại bảo tàng ở khuôn viên trường bên cạnh. Những tài liệu này là để quảng bá cho triển lãm.

Sầm Ni cảm thấy thú vị, rồi nói mình có thể giúp cô ấy mang một số thứ.

Liêu San San cười nói không cần, "Chúng ta đã đến quán cà phê rồi."

Từ cửa hàng in đến quán cà phê chỉ mất khoảng hai phút. Hai người vào quán cà phê và ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Liêu San San để các tờ rơi xuống.

Sau khi gọi món, hai người trò chuyện về chuyện cũ. Trong lúc trò chuyện, phục vụ mang hai cốc cà phê đến.

Sầm Ni mỉm cười cảm ơn phục vụ, sau đó cầm cốc cà phê lên và hỏi: "Liêu San San, mình nghe nói cậu đã đậu vào chương trình cao học rồi."

"Đúng vậy." Liêu San San gật đầu, "Còn cậu thì sao, sau khi tốt nghiệp có dự định gì?"

"Mình muốn nộp đơn xin việc ở Hồng Kông nhưng không thành công, nên mùa hè này sẽ sang Israel để tạm thời nghỉ ngơi."

"Cũng tốt mà."

"Coi như vậy." Sầm Ni gật đầu, nâng cằm lên, "Mình nhớ cậu học nghệ thuật, sao giờ thực tập lại làm triển lãm này?"

Liêu San San nâng cốc cà phê lên uống một ngụm, "Mình học cao học chuyên ngành triển lãm, nên thực tập này cũng liên quan đến chuyên môn của mình."

"Vậy triển lãm này có liên quan đến nghệ thuật không?"

"Không phải." Liêu San San lắc đầu, "Cậu xem."

Cô ấy đưa một cuốn tờ rơi cho Sầm Ni, "Là về lịch sử hiện đại châu Âu, chủ đề triển lãm của bảo tàng gần đây là cái này, các sinh viên phụ trách các quốc gia khác nhau, còn mình phụ trách lịch sử Đức."

"Đức?" Sầm Ni nhướng mày.

"Ừ."

Sầm Ni đặt cốc cà phê xuống, mở cuốn tờ rơi, lật vài trang, ánh mắt cô ngay lập tức dừng lại.

Chỉ cần nhìn qua, cô nhận ra, góc trên bên phải của cuốn tờ rơi in một biểu tượng, giống hệt như biểu tượng trên vỏ bật lửa kim loại của Moger.

Một biểu tượng rất đặc biệt.

Trông như một con báo, nhưng cũng giống như một con sư tử đực.

Cô không biết ý nghĩa của biểu tượng này, nhưng lần đầu tiên thấy nó, cô đã cảm thấy rất uy nghi, như thể đang tuyên bố một vinh quang hoặc là sự dũng cảm nào đó.

"Đây là biểu tượng gì?" Sầm Ni chỉ vào hình trên cuốn tờ rơi hỏi.

Liêu San San nhìn qua, "Ồ, đây là huy chương danh dự của một vị tướng quân."

"... Ý nghĩa của nó là gì?"

"Trên đây có in tên của ông ấy, cậu xem, ông ấy là một vị tướng quân nổi tiếng, xuất thân từ dòng dõi quý tộc Junker, nhưng sau này vì phản đối chiến tranh nên đã rời Đức đến Anh."

Sầm Ni nhớ lại những gì Moger từng nói trong hầm rượu về việc ông ngoại của anh là người Đức, nhưng từ nhỏ đã đến Anh định cư, vậy nên ông mới gặp bà ngoại của Moger trong một buổi liên hoan ngoại giao ở Anh.

Vậy có thể, vị tướng quân này có thể là ông cố của anh, vì thế bật lửa của anh mới có biểu tượng như vậy. Không ngạc nhiên khi lần đầu thấy bật lửa của anh, cô đã cảm thấy thiết kế rất cổ điển, giống như thời đại những năm ba mươi hoặc bốn mươi của thế kỷ trước.

"Vị tướng quân này rất dũng cảm. Thế nhưng ông ấy vì theo đuổi hòa bình và không ủng hộ chiến tranh mà thậm chí còn suýt bị ám sát. Vì vậy triển lãm của tụi mình cũng liên quan đến lịch sử hòa bình."

Sầm Ni khuấy cốc cà phê của mình bằng thìa nhỏ, điều cô tò mò khi cầm bật lửa của anh mà không dám hỏi, giờ cuối cùng cũng có câu trả lời.

Dù không muốn thừa nhận nhưng Sầm Ni nhận ra, dù đã chia tay, cô vẫn rất tò mò về anh.

Chỉ cần có chút manh mối nào liên quan đến anh, cô đều muốn tìm hiểu.

Khi về nước, vì sự khác biệt nhà cung cấp dịch vụ, thẻ SIM của cô ở Pháp đã không còn sử dụng được. Đôi khi cầm thẻ SIM nhỏ bé đó, cô tự hỏi, liệu anh có gọi cho cô hoặc gửi tin nhắn không?

Nhưng nghĩ lại thì có lẽ không, dù sao đều là những người trưởng thành, đều rất rõ ràng về những việc mình cần làm, nên sau khi cân nhắc lý trí, cô sẽ không tiếp tục bám víu nữa. Cả hai đều trở về quỹ đạo bình thường và tiếp tục tiến bước, coi mọi cuộc gặp gỡ này chỉ là những đoạn ngắn trong cuộc sống.

Nhưng dù sao đi nữa, cô sẽ không thể biết được.