Sưởi Ấm Trái Tim Em

Chương 71: Tôi không cần anh nữa




“Tôi thích cô ấy từ ngày học mẫu giáo cơ.”

Trần Hoàng Nam sửng sốt. Cái tên này…

“Cậu chưa từng có ý định tỏ tình sao?”

Hàn Minh Hạo nhìn vẻ kinh ngạc của cậu, cười tự giễu: “Đương nhiên là có rồi, nhiều là đằng khác. Nhưng cuối cùng vẫn là không dám. Tôi không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên của cô ấy, lại càng không muốn làm mất đi chiếc áo giáp mà cô ấy cố gắng tạo dựng.”

“Băng Băng vào mẫu giáo muộn hơn mọi người. Lần đầu tiên tôi gặp là khi cô ấy bị mấy đứa nhóc khác trêu trọc vì không có mẹ, còn bị giật tóc nhưng lại chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào. Tôi bị thu hút bởi chính dáng người nhỏ bé nhưng quật cường ấy.”

“Tôi cứ nghĩ bản thân luôn âm thầm phía sau cô ấy, một ngày nào đó khi ngoảnh đầu lại cô ấy sẽ biết có một người luôn lặng lẽ nhìn cô ấy từ xa nhưng mà thật không ngờ sự xuất hiện của cậu đã tạo nên thay đổi lớn như vậy.”

Trần Hoàng Nam không ngắt lời cậu ta cho đến bây giờ: “ Vậy cậu có ghét tôi không?”

“Nếu nói không khó chịu là giả đấy nhưng điều tôi muốn là Băng Băng được hạnh phúc mà người có thể làm được điều đó là cậu. Tôi chấp nhận rút lui. Cậu có biết năm đó nhìn cô ấy đau khổ vì sự ra đi của cậu, tôi còn đau hơn cô ấy gấp nhiều lần không? Tên khốn nhà cậu, vậy mà dám biệt tích suốt gần 5 năm trời.”

“Tôi nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy thật tốt.”

Thời gian qua cô chắc hẳn đã rất khổ sở. Nghe mẹ cậu nói cô còn suýt tự sát vài lần. Nghĩ đến thôi cậu lại thấy lòng mình đau âm ỉ. Trần Hoàng Nam, mày là thằng tồi.

“Hừ, cậu mà không làm được tôi sẽ cướp cô ấy về bên mình.”

“Cậu ở đấy mà mơ.”

….

Ba ngày sau, theo như kế hoạch thì Mạc Hân Vi sẽ gọi Băng Băng đến điểm hẹn mà Trần Hoàng Nam chuẩn bị sẵn. Chính là nơi năm đó cậu dự định tổ chức sinh nhật cho cô nhưng chưa thể hoàn thành, hôm nay cậu muốn tái hiện lại khung cảnh ấy.

Băng Băng bước vào nền cỏ trải đầy cánh hoa hồng nhưng lại không thấy Mạc Hân Vi đâu bèn lấy điện thoại ra gọi.

“Alo Hân Vi, tớ tới nơi rồi còn cậu?”

“Cậu đợi chút, tớ có món quà bất ngờ cho cậu đó.”

“Hả? Quà gì?”

Tút…tút…

Mạc Hân Vi không trả lời cô mà cup máy luôn. Băng Băng khó hiểu, tự nhiên gọi cô ra đây kêu có quà xong lại cúp máy.

“Băng”

Cả cơ thể cô cứng đờ, giọng nói có chút khàn nhưng không thể che lấp đi sự quen thuộc vốn có. Phải mất một lúc cô mới từ từ xoay người lại. Đối diện cô là người đàn ông trưởng thành, mọi góc cạnh đều cho thấy sự lõi đời mà người trẻ tuổi ít ai có được. Dù là vậy thì gương mặt này không lẫn vào đâu được, là gương mặt của người đó.

Thấy cô đứng bất động, Trần Hoàng Nam còn tưởng vì cô quá bất ngờ, đang định lên tiếng thì nghe cô than thở: “Haizz Hân Vi ơi là Hân Vi, biết cậu lo cho tớ nhưng mà có đến mức phải tìm một người giống y hệt anh ấy đến trước mặt mình hay không chứ?”

Trần Hoàng Nam: “??????” Một đầu hỏi chấm.

Đám Mạc Hân Vi đang trốn sau bụi cây nghe lén: “?????” Nhiều cái đầu hỏi chấm.

Trần Hoàng Nam thầm nghĩ: Đệt, cậu giống bản sao lắm à?

Cô lắc đầu, quay người muốn đi thì bị một lực kéo lại. Bên mặt va vào vòm ngực rắn chắc, cả người được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp đến quen thuộc.

“Tỉnh bỏ đi luôn à?”

Giọng nói này, hơi thở này…

Đáy mắt cô dâng lên một tầng nước, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

“Nam…”

Cậu nhìn cô đầy dịu dàng.

“Ừm, là anh.”

Cơ thể co rút lại. Không thể nào, ngày đó rõ ràng cậu đã trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt cô mà.

“Không, không phải. Anh không phải anh ấy. Anh đừng có lừa tôi.”

Cô một mực kháng cự, đây chỉ là trò đùa thôi phải không? Trần Hoàng Nam không thể xuất hiện ở đây được.

Thấy cô hoảng loạn như vậy, cậu chỉ đành ôm cô chặt hơn.

“Anh là Hoàng Nam của em thật mà, anh chưa chết.”

Ầm…

Cô cảm thấy như não bộ của mình vừa ngừng hoạt động. Năm đó cô vì cậu mà khổ sở đến mức nào, tuyệt vọng ra sao nhưng vì lời hứa mà gắng gượng sống đến tận bây giờ. Vậy mà hiện tại người tưởng chừng như không thể gặp lại nữa lại đang đứng trước mặt cô và nói rằng cậu chưa chết. Vậy thì vì cớ gì mà năm đó lại lừa cô.

Cô dùng hết sức lực vùng ra khỏi vòng tay cậu, quay đầu chạy đi nhưng chẳng mấy bước đã bị cậu kéo trở về.

“Buông ra, buông tôi ra. Tôi không cần anh nữa.”