Ngày đầu Lộ Nam đi công tác, mọi chuyện ở nhà vẫn yên ổn nhưng sang đến ngày thứ hai, Lộ Nam như chết lặng khi nghe Tô Bắc mất tích.
Anh hét lên trong điện thoại: "hai cậu chông chừng cô ấy kiểu gì mà lại để cô ấy mất tích như vậy? bằng mọi giá phải đưa cô ấy trở về an toàn."
Nhìn sự tức giận của anh, Hạ Vi Trà liền hỏi: "xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vợ của tớ mất tích rồi." đôi mắt ngấn lệ nhìn người bạn thân rồi nói.
Vi Trà lúc này bàn giao hết công việc của mình cho trợ lý, cô kéo tay anh rời khỏi công ty và chạy thật nhanh về nhà.
"Thời gian gấp rút, cậu thu dọn hành lý thật nhanh. Tớ cùng cậu quay về tìm em ấy... Lộ Nam, mạnh mẽ lên. Em ấy sẽ không sao đâu."
Vi Trà-là người bạn thân của anh. Vốn là lần này anh nhờ cô đóng giả tình nhân quay về đòi ly hôn với Tô Bắc để cô ấy rời đi, có như vậy mới an toàn cho cô, nhưng chuyện hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Mà kể từ sau khi Ngọc Linh mất, đây là lần thứ hai Vi Trà thấy Lộ Nam khóc như một đứa trẻ, hoặc cũng có thể là đau đớn hơn khi đó.
Khi họ đáp chuyến bay xuống cũng đã 21 giờ 45 phút. Vi Trà cùng Lộ Nam bắt chiếc taxi chạy về nhà nhanh nhất có thể.
Lộ Nam trong lòng luôn cầu nguyện cô đã an toàn về đến nhà, nhưng hình như ông trời không nghe anh thì phải.
"Em ấy về chưa?" Vi Trà hỏi thay Lộ Nam.
"Vẫn chưa tìm được."
Lộ Nam xòe tay ra trước mặt họ, anh bảo: "đưa chìa khóa xe cho tôi..nhanh lên."
Trình Khải và Trương Hàn nhìn sang Vi Trà, do dự không biết có nên đưa cho anh không. Dù sao đại ca của bọn họ mới đáp chuyến bay còn rất mệt, nếu lái xe sẽ rất nguy hiểm.
"Hai người các cậu điếc hả? đưa chìa khóa xe đây."
Hạ Vi Trà lúc này nhìn họ gật đầu, trước khi Lộ Nam rời đi. Vi Trà nói: "nếu người của cậu vẫn chưa đủ, để tớ bảo ba giúp tìm em ấy. Ba tớ cũng quen với cảnh sát, tìm kiếm sẽ nhanh hơn."
"Cảm ơn cậu, Vi Trà."
"Lái xe cẩn thận." cô nhắc nhở.
Tại một căn nhà bỏ hoang, Tô Bắc tỉnh dậy trên chiếc giường cũ kĩ. Cô nhớ lúc đó có ai đến giao hàng gì đó, lúc cô ra nhận thì lại bị chụp thuốc mê.
Rốt cuộc là ai lại làm vậy với cô chứ?
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói này? chẳng phải là Uyển Nhi sao, cô ta lại muốn gì ở cô đây?
Tô Bắc nhìn về phía Uyển Nhi, cô lên tiếng: "cô lại muốn làm gì?"
"Cô nghĩ tôi bắt cô đến đây với mục đích gì? cô không ngu đến mức không biết đó chứ?"
Tô Bắc đối mặt với Uyên Nhi, cô vẫn không sợ hại nói: "tôi không đắt tội với cô, Uyển Nhi cô bắt tôi đến đây có nghĩ đến việc Lộ Nam sẽ tính sổ với cô không?"
"Thì sao chứ? tôi thậm chí còn muốn giết cô rồi sau đó giết luôn cả anh ta. Hai người yêu nhau đến vậy mà, tôi phải cho hai người toại nguyện chứ?" nói rồi cô ta cười lớn.
Tô Bắc sau bao nhiêu khó khăn cũng đã cởi được sợi dây trói sau lưng, định đứng dậy bỏ chạy thì Uyển Nhi lại đẩy ngã cô xuống giường.
Cô ta cầm lấy can xăng đổ xung quanh, lúc này Tô Bắc vừa kịp định hình lại đã thấy Uyển Nhi cầm trên tay chiếc bật lửa.
"Tô Bắc, tạm biệt nhé!"
Rồi Uyển Nhi nở nụ cười đắc ý khi nhìn cô bối rối trong đống lửa đó, sau đó cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài khóa luôn cửa chính lại.
Một can xăng khác bên ngoài được cô ta chuẩn bị lại tạt vào nơi này, trong mấy phút thôi nơi này đã ngập trong biển lửa.
Uyển Nhi hoàn thành xong thì cũng nhanh chóng rời đi.
(Sáng hôm sau]
Nghe ba nói có thông tin một nhà kho bỏ hoang ven sông bị cháy rồi cảnh sát bảo họ đến, Vi Trà cũng từ nhà mình, gấp gáp chạy sang chỗ Lộ Nam.
"Tớ nghe ba nói lại, cảnh sát kêu chúng ta đến hiện trường vụ cháy. Hình như là có thứ muốn chúng ta xem."
Lộ Nam cũng cùng với Vi Trà và thuộc hạ chạy đến đó. Hiện trường cũng đã được rào lại.
Vi Trà đứng ra nói gì đó với cảnh sát, sau đó ông liền đưa chiếc lắc tay đã bị cháy xém bỏ trong túi đưa cho họ xem.
"Cậu có biết chiếc lắc tay này chứ?"
Đây chính là lắc tay của Tô Bắc, trước ngày đi chính là anh đeo nó cho cô. Anh nhìn sang Vi Trà rồi lại nhìn về phía vị cảnh sát.
"Đây là của vợ tôi, là tôi mua cho cô ấy." Lộ Nam nói.
"Kì lạ nhỉ, lắc tay bị cháy xém còn người lại không thấy đâu? có người suy đoán là bị chết cháy nhưng nếu vậy cũng vẫn thấy xác còn đằng này trong đó chỉ có mỗi chiếc lắc tay, ổ khóa thì như có một lực tác động vào vậy."
Lộ Nam nghe vậy liền lên tiếng: "cô ấy không thể chết, nhất định vợ tôi vẫn còn sống. Cảnh sát, mong các anh cố gắng tìm vợ tôi."
"Tỉnh dậy rồi thì ăn một chút cháo đi." bà cụ đưa cháo cho cô, bà nói.
"Bà ơi, người của bà..." cô ngạc nhiên hỏi.
Bà cụ cười đáp: "không sao đâu, chuyện nhỏ thôi. Bác sĩ bảo là không sao. Nhưng cũng may là giữ được mạng sống của cháu cùng đứa bé."
Bà cụ về già không có con cháu, hay đi nhặt ve chai rồi đem về bán lấy tiền. Bình thường ít khi đi ngang đó nhưng không hiếu tại sao hôm qua lại đi ngang.
Thấy lửa cháy nên bà lấy cái chăn nhặt được nhúng vào nước sông gần đó rồi dập lửa bên ngoài trước, cộng với việc nghe đến nhà kho này bỏ hoang đã lâu mà nay lại khóa cửa nên linh cảm có người bên trong.
Thế nên bà cố gắng cạy ổ khóa rồi lao vào cứu cô, vết thương trên cánh tay bà cũng do bị bỏng.
"Cháu cảm ơn bà nhiều lắm, hôm qua không có bà chắc cháu đã bỏ mạng ở đó rồi. Mà bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Bà hả, 90 rồi. Nhưng bà vẫn còn khỏe lắm." bà cười đáp.
"Mà này, người ta thường nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chả lẽ cháu chưa nghe hả?"