Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 3: Thuốc Ngủ




Cả đêm hôm đó Tô Bắc đã khóc đến sưng cả mắt, cô không dám khóc thành tiếng vì sợ anh nghe thấy.

Cô khóc đến mệt lả người rồi ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau mắt cô đã sưng lên vì khóc quá nhiều.

Lộ Nam thấy vậy cũng lên tiếng hỏi: "cô khóc sao?"

"Không có, em không có khóc." cô giả vờ nói nhưng làm sao có thể dễ dàng qua mắt được anh.

Lộn Nam nở một nụ cười chế giễu: "cô định lừa tôi sao? ở với tôi khiến cô đau khổ đến vậy à?"

"Điều là do cô tự chọn thôi, giở trò mèo khóc chuột cho ai xem?" vừa dứt lời, anh nhanh chóng đi đến công ty.

Nghe những lời nói của anh khiến cô vô cùng buồn, anh nói là do cô tự chọn?

Nếu như lúc đó anh không cầu hôn cô, liệu còn có lí do nào khác để cô bước chân vào ngôi nhà này?

Chính anh là người đưa cô về, bây giờ cũng chính anh xúc phạm cô. Trong mắt anh liệu cô hiện tại là vợ hay là người giúp việc?

...

'Cốc...cốc' nghe thấy tiếng rõ cửa anh liền nói: "vào đi."

Là một người bạn làm bác sĩ của anh vừa về nước, cậu ấy đáp xuống sân bay đã nhanh chóng đến đây gặp anh.

"Chu Thiên, cậu về lúc nào đấy?" anh đóng tập tài liệu lại. Đi đến ghế sofa ngồi nói chuyện cùng bạn mình.

"Tôi mới về thôi, cậu sao này sao rồi? công việc vẫn ổn chứ?" Chu Thiên hỏi.

"Mọi thứ vẫn bình thường." anh vui vẻ đáp.

Dường như nhớ ra cô, Chu Thiên lại tiếp lời: "còn Tô Bắc? vợ cậu vẫn khỏe chứ. Hai người đã có đứa nào chưa?"

Nụ cười trên môi của Lộ Nam vụt tắt trong phút chốc khi cậu nhắc đến Tô Bắc. Anh bày ra vẻ mặt khó chịu.

"Đừng nhắc đến cô ta. Nếu cậu không có gì để nói thì mau về đi, tôi bận lắm."

"Thôi được rồi, không nhắc đến nữa." Chu Thiên nói.



Vì hôm nay bạn anh về nước sau hai năm mới gặp lại, thế nên tối nay Lộ Nam quyết định đãi bạn một bữa. Đến tối muộn anh mới về nhà.

Hôm nay anh về nhà lại không thấy cô ra mở cửa, anh nghĩ có lẽ do cô đợi anh mệt nên đã đi ngủ trước.

Nào ngờ khi bước vào, phòng khách lại tối đen như mực, không hề có một ánh đèn nào.

Lộ Nam cũng quen với bóng tối nên anh từ từ sải bước lên phòng ngủ, bước vào trong phòng anh vẫn không thấy cô đâu.

Nhưng Lộ Nam vẫn không mấy bận tâm đến, anh tháo chiếc cà vạt. Đi đến tủ lấy quần áo thay ra.

Vừa cầm quần áo bước đến cửa phòng tắm, anh có hơi hoảng khi thấy cô nằm im trong bồn tắm.

"Tô Bắc, cô điên hay sao lại ngồi ở đây ngâm mình?"

"Tô Bắc..." nhưng gọi mãi cô vẫn không có động tĩnh gì. Bình thường anh nhớ cô là một người rất nhạy với tiếng động dù nhỏ đến đâu cô cũng sẽ biết.

"Tô Bắc, cô nghe tôi nói không...Tô Bắc..." đột nhiên lọ thuốc nằm bên ngoài thành bồn tắm đập vào mắt anh.

Lộ Nam cẩn thận cầm lên xem. Trên nhãn hiệu ghi hai chữ 'thuốc ngủ'.

'Chẳng lẽ...' suy nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu, anh vội bế cô ra khỏi bồn tắm, chạy thật nhanh ra xe.

"T...Tô Bắc...Tô Bắc à..." anh gần như gào thét tên cô.

Lộ Nam lái xe thật nhanh để đến bệnh viện. Vừa vào trong phòng cấp cứu, anh bế cô chạy đi kêu bác sĩ.

"Bác sĩ, cứu vợ tôi. Bằng mọi cách, làm ơn cứu cô ấy..." anh nói.

Sau khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, anh cũng không thể ngồi yên mà liên tục đi qua đi lại.

Không hiểu sao khi thấy cô gặp nguy hiểm anh lại có cảm giác rất sợ, còn sợ hơn lúc trước khi mà vợ anh gặp tại nạn cũng được đưa vào cấp cứu như vậy.

Có lẽ trãi qua một sự mất mát nên anh có hơi nhạy với chuyện này.

Cuối cùng sau khoảng thời gian dài chờ đợi, bác sĩ cũng bước ra ngoài.



"Anh là người nhà của bệnh nhân?" bác sĩ hỏi.

Lộ Nam gật đầu thay cho câu trả lời. Vị bác sĩ lần này quát lớn.

"Anh có biết là bệnh nhân đã uống hai mươi sáu viên thuốc ngủ không? nếu đưa đến đây chậm một giây thôi là cô ấy đã mất mạng rồi.

Tôi thật sự không hiểu người nhà thế nào lại để bệnh nhân uống thuốc ngủ như vậy?"

'Hai mươi sáu viên thuốc ngủ? cô ta điên rồi sao?' anh tự hỏi thầm.

Do là cô phải ở bệnh viện để theo dõi nên tối nay anh phải ở lại đây.

...

Sáng hôm sau, Tô Bắc tỉnh dậy nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Cô cứ nghĩ mình đã chết rồi nhưng lại nghe thấy giọng nói của anh.

"Tỉnh rồi à?"

"L...Lộ Nam. Anh sao lại ở đây? nơi này là..."

"Bệnh viện, hôm qua cô báo tôi nửa đêm phải tức tốc đưa cô đến đây. Não cô ngâm nước lâu quá nên bị úng à?

Uống hai mươi sáu viên thuốc ngủ đó, cô muốn chết sớm à?" anh quát.

"E...em xin lỗi."

"Xin lỗi? cô lúc nào cũng xin lỗi. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi. Khỏe rồi thì mau thu dọn đồ về nhà." dứt lời anh nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện cho cô.

Trên đường về còn căn dặn cô không được kể cho mẹ anh nghe chuyện này. Tô Bắc gật đầu thay cho câu trả lời.

...

Mấy hôm sau, có một người phụ nữ lớn tuổi đến nhà. Là do anh âm thầm thuê bà đến để phòng trường hợp cô lại làm điều dại dột.

"Chào phu nhân, tôi là người giúp việc do bà chủ Điềm Hinh thuê đến."

Tô Bắc vội rót nước mời bà, cô nói: "cháu còn nhỏ lắm, dì cứ gọi cháu là Tô Bắc được rồi. Có dì đến đây thì hay quá, cháu ở nhà một mình cũng mong có người để trò chuyện.