Vừa về đến nhà, Lộ Nam lôi cô vào phòng tắm, anh dùng vòi nước xịt thẳng vào người cô.
"Hắn ta đã chạm vào chỗ nào trên người cô? tôi giúp cô rửa sạch." anh lớn tiếng nói.
Tô Bắc không ngừng run rẩy vì lạnh, cô nói: "Lộ Nam, mau ngừng lại đi...em xin anh..."
Một lúc sau anh mới tắt nước, lôi cô ra khỏi phòng tắm, anh bóp chặt bả vai cô.
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
"Tôi hỏi cô tại sao?" anh gầm lên.
"Em cũng không biết tại sao mình lại ở đó, sau khi em uống xong ly nước cam ở bữa tiệc thì có cảm giác rất buồn ngủ." giọng cô run run đáp.
Nhưng Lộ Nam thường chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, nghe cái lí do cô giải thích khiến anh không nhịn được cười lớn.
"Hừ...cô cho rằng tôi là thằng ngốc rất dễ bị lừa sao?"
Rõ ràng anh không tin cô nói vậy mà còn bắt cô phải giải thích.
Tô Bắc có hơi hoảng khi cảm nhận chiếc váy mình mặt trên người đã rơi xuống đất.
"Anh..."
Lời chưa kịp nói ra đã bị Lộ Nam chặn lại, người tiến người lùi cho đến khi cả hai cùng ngã xuống giường.
Anh nhanh tay cởi bỏ quần áo của mình ra, lúc Tô Bắc định ngồi dậy thì anh lần nữa đè cô xuống.
Những gì còn sót lại trên người cô đều bị anh cởi bỏ, Lộ Nam tách đùi cô ra và đâm thẳng vào trong.
Cô run rẩy nắm chặt lấy ga trải giường, đôi môi cắn chặt lại.
"T...thả lỏng đi." Lộ Nam cúi thấp người xuống, anh ghé sát vào tai cô.
Lời nói của anh đầy ma mị khiến lí trí của cô bị đánh bay đi, giờ phút này anh nói gì cô cũng đều nghe.
Những tưởng anh đã xong nhưng anh đã lật người cô lại, anh lần nữa tiến vào trong cô.
"Tôi với hắn ta...a...ai thỏa mãn cô hơn?"
"Trả lời tôi mau." Lộ Nam ép cô ngẩng mặt lên nói.
"Là anh." giọng nói của cô lí nhí.
"Ai cơ?" anh nở nụ cười nham hiểm hỏi lại.
"Là anh." Tô Bắc nói.
Xong việc anh bế cô vào phòng tắm để vệ sinh cho cô, giúp cô mặc quần áo ngủ vào.
...
Sáng hôm sau, tầm 8 giờ 45, bạn của Uyển Nhi cũng đã đưa cô ta về nhà.
Thấy cô đang phơi đồ ngoài sân, cô ta liền nở một nụ cười.
"Chị còn mặt mũi ở lại đây sao?"
Tô Bắc cũng chẳng muốn đôi co với cô ta nên cô vẫn tiếp tục công việc, cô giũ quần áo rồi treo lên xào.
"Nếu tôi mà là chị thì tôi sẽ tự động dọn đồ đi, cái thứ đàn bà lăng loàn, không được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng."
"Cô nói tôi sao cũng được nhưng tôi cấm cô xúc phạm đến mẹ tôi." Tô Bắc gằng giọng.
Bàn tay cô nắm lại thành hình nấm đấm
"Tô Bắc, cô đâu rồi?"
Lúc này, vừa nghe tiếng của Lộ Nam. Uyển Nhi liền giả vờ bị ngã khỏi xe lăn.
"A...c...chị Tô Bắc, em biết là chị không thích em nhưng em chỉ có lòng tốt muốn an ủi chị thôi mà."
Lộ Nam nghe tiếng của Uyển Nhi từ ngoài sân vọng vào thì chạy ra xem, anh thấy Uyển Nhi đang nằm sõng soài trên đất, chiếc xe lăn thì đang đè lên chân cô ấy.
Bên cạnh là Tô Bắc đang dửng dưng đứng nhìn.
"Là cô đẩy con bé?" anh hỏi.
"Không phải em làm, là cô ấy tự té."
Nói rồi cô liền đi vào trong nhà, còn Lộ Nam sau khi bế Uyển Nhi về phòng liền xuống lầu tìm cô.
Lúc nãy anh muốn tìm cô để đưa cô về nhà chính chơi cùng ba mẹ như lời đã hứa, nhưng xem ra không cần nữa rồi.
"Tô Bắc, cô đi ra đây." Lộ Nam lôi cô từ trong bếp ra ngoài sân.
Dì giúp việc thấy vậy vội chạy theo xem có chuyện gì.
"Lộ Nam, anh mau bỏ em ra." Tô Bắc nhăn mặt vì đau.
"Quỳ xuống."
"Tôi bảo cô quỳ xuống." Lộ Nam mất kiên nhẫn, khuôn mặt vô cùng cau có.
"Cậu chủ, có chuyện gì từ từ giải quyết. Trời nắng như vậy, chẳng lẽ cậu..."
"Không phải chuyện của dì."
Anh lại tiếp tục nói: "nếu không chịu xin lỗi Uyển Nhi thì cô quỳ ở đây hết ngày hôm nay cho tôi."
Thời gian cứ thế dần trôi qua, cô cuối cùng cũng đã quỳ được gần năm tiếng đồng hồ.
Cổ họng cô lúc này vô cùng khát, cô muốn uống nước.
Cô không biết ở trên tầng Lộ Nam vẫn luôn theo dõi cô, anh muốn xem xem cô sẽ chịu được bao lâu nhưng năm tiếng trôi qua cô thà quỳ ở đó chứ không chịu xin lỗi Uyển Nhi.
Dì giúp việc thấy vậy cũng lên phòng van xin anh tha cho cô.
"Cậu chủ, hay là tha cho cô ấy đi."
"Mặc kệ cô ta." dứt lời, anh quay lưng bước vào trong.
Lúc này bên ngoài cửa có tiếng chuông, là Chu Thiên bạn anh tới.
Nhìn thấy Tô Bắc lờ đờ rồi ngã ra đất anh liền hét lên.
"Tô Bắc."
"Cậu chủ, cô chủ ngất rồi." dì giúp việc nói.
Lộ Nam nhanh chóng chạy xuống lầu, anh ra ngoài sân bế cô lên.
"Lộ Nam, sao Tô Bắc lại quỳ ở ngoài sân giữa thời tiết như vậy?"
"Giờ là lúc nào mà còn hỏi nữa, mau lấy xe của cậu đưa cô ấy đến bệnh viện."
Chu Thiên nghĩ chắc kiếp trước anh mắc nợ cái thằng bạn này nên bây giờ phải làm theo những gì nó sai bảo.
[Bệnh viện]
Khi bác sĩ vừa ra khỏi phòng bệnh, anh liền hỏi: "cô ấy sao rồi bác sĩ?"
"Vợ anh bị say nắng nên dẫn đến ngất xỉu, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại."
Sau khi bác sĩ rời đi, Chu Thiên vỗ vai anh hỏi: "lại xảy ra chuyện gì nữa?"
"Cậu hỏi làm gì?" khuôn mặt anh tỏ vẻ cau có trước câu hỏi này.
"Hôm trước cậu còn bảo với tôi là yêu em ấy, vậy mà giờ lại bắt em ấy quỳ gối ở ngoài trời nắng như vậy, thật hết nói nổi cậu. Liệu mà chăm sóc em ấy cho tốt đi.
Sau này em ấy mà bỏ đi hay bị người khác cướp mất thì đừng có khóc lóc kêu tôi giúp cậu." Chu Thiên nói rồi rời đi.
Nhưng anh đã quay lại khi đi được hai bước.
"Sao còn quay lại?"
Chu Thiên lấy trong túi áo ra một lá thư, cậu nhét nó vào tay Lộ Nam, cậu nói: "đưa nó cho Tô Bắc, bảo là mẹ em ấy gửi đấy."