Buổi tối, Lộ Nam muốn đưa cô ra ngoài chơi nhưng còn Uyển Nhi thì sao?
Chân cô ta bị vậy ở nhà rất bất tiện, nếu lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì.
"Không sao đâu, anh chị cứ đi chơi vui vẻ. Em ở nhà một mình cũng được." Uyển Nhi cười đáp.
Nghe cô ta nói vậy, trước khi đi Lộ Nam chỉ nói một câu: "em ở nhà cẩn thận."
Thấy anh rời đi, cô ta liền không vui. Vốn chỉ giả vờ nói vậy, ai có ngờ anh lại bỏ cô ta ở nhà thật.
Trong mắt anh bây giờ chỉ toàn là Tô Bắc mà thôi.
"Tại sao anh chưa bao giờ đặt em trong tim dù chỉ một lần chứ? tình yêu của em không lớn bằng cô ta sao?" Uyển Nhi thì thầm.
Cô ta thích anh từ lúc chị gái đưa về ra mắt gia đình, từ đó cô ta luôn muốn tiếp cận anh nhưng bất thành.
...
Lộ Nam đưa cô đến khu vui chơi theo yêu cầu của cô, vừa vào trong cô đã đòi chơi rất nhiều trò.
Dù không cam tâm tình nguyện nhưng để cô vui anh cũng đành chơi cùng, sau khi chơi xong tàu lượn siêu tốc. Tô Bắc đã phải tức tốc chạy đi mua cho anh một chai nước suối.
Anh đã ói đến xanh mặt nhưng cô lại có vẻ thích thú với điều này.
"Cười cái gì? là ai đã hành tôi ra nông nổi này hả?" Lộ Nam nhìn cô bằng một ánh mắt sắc bén.
Đường đường là một người mà ai trong công ty cũng sợ khi nhìn thấy hay chỉ đơn thuần là nghe tên nhưng hôm nay lại tàn tạ như vậy, cũng chính vì Tô Bắc mà anh đã đánh bay hết hình tượng gầy dựng bao lâu nay.
"Coi Lộ tổng nhà chúng ta kìa, đã yếu mà còn ra gió." Tô Bắc nói.
"Lát nữa cô chơi một mình đi, tôi không chơi nữa." anh cất lời.
"Vậy em đi trước đây."
Trong lúc cô chơi, anh tranh thủ lấy điện thoại ra chụp lại mấy khoảnh khắc này.
Lát sau Tô Bắc lại kéo anh đi đến nơi bán đồ cài tóc với nhiều kiểu dáng trông rất bắt mắt, dễ thương. Cô nhanh chóng lựa một cái cho anh và cho cô.
"Không thích." Lộ Nam cau mày, anh cố né không muốn đeo mấy cái rườm rà này lên đầu.
"Sao vậy chứ? chàng trai à, đeo lên đi. Chúng tôi ở đây có chụp hình kỉ niệm cho khách miễn phí. Anh đeo lên đi rồi chụp hình cùng cô ấy." nhân viên nói.
Thế là anh miễn cưỡng mua nó để đeo lên rồi cùng với cô chụp một tấm hình.
Khoảnh khắc này thật sự rất vui, đến nỗi cả hai sẽ không biết được rằng họ sắp gặp phải sóng gió.
Nếu nó có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì hay biết mấy. Trước khi ra về anh đã mua cho cô một cây kẹo bông gòn.
"Cảm ơn anh vì ngày hôm nay." cô vừa nhâm nhi cây kẹo bông gòn vừa nói.
Lộ Nam cứ nhìn chằm chằm lấy cô, nhận thấy điều này Tô Bắc khẽ hỏi: "sao anh cứ nhìn em mãi vậy? mặt em dính gì sao?"
"Không có." Lộ Nam lắc đầu nói.
"Tô Bắc, t...tôi...tôi nghĩ là mình đã yêu em rồi." anh tiếp lời.
Tô Bắc lúc này 3 phần vui 7 phần ngạc nhiên, cô hoàn toàn không nghĩ Lộ Nam lại tỏ tình ngay lúc này.
Lộ Nam nắm lấy tay cô, anh chậm rãi nói: "chẳng biết là từ lúc nào, thế giới của tôi chỉ toàn hình bóng em. Bất kể là đang làm gì cũng nghĩ đến em ở nhà, giờ này em sẽ đang làm gì? nấu ăn, xem tivi hay đang dọn dẹp. Buổi tối em sẽ thức đợi tôi về chứ?"
Cô gần như sắp phát khóc vì sự hạnh phúc, khóe mắt cô đã rươm rướm nước mắt.
Có lẽ là vì Tô Bắc đã chờ đợi câu nói này của anh từ rất lâu rồi.
...
Sau màn tỏ tình ngày hôm qua, trong lòng cô bây giờ vẫn chưa thể tin được, cảm giác nó lạ lắm.
Cô còn mơ về tương lai của cả hai.
"Tô Bắc, em giúp tôi thắc cà vạt đi." Lộ Nam nói.
Việc này trước đây chỉ duy nhất Ngọc Linh có thể làm nhưng bây giờ thì đã khác.
Cô nhanh chóng bước xuống giường, đi đến giúp anh thắc cà vạt, việc này cô cũng hay thấy trong phim và ước được làm một lần.
Do chưa bao giờ thắc cà vạt cho ai nên cô có vẻ lúng túng không biết làm sao, nhìn động tác của cô khiến cho anh không nhịn được cười.
"Để tôi chỉ em."
Lộ Nam thực hành cho cô xem, cô cũng rất chăm chú nhìn và ghi nhớ nó. Sau đó anh tháo ra để cho cô làm thử.
"Xong rồi." thắc cà vạt xong, Tô Bắc cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho anh.
Lộ Nam gật đầu hài lòng, trước khi đến công ty anh không quên tặng cho cô một nụ hôn rồi mới rời đi.
Nhìn thấy cô vui vẻ đi xuống lầu, Uyển Nhi lại kiếm chuyện với cô.
"Chị đừng có vội mừng quá sớm, rất có thể Lộ Nam hiện tại chỉ thấy chị đáng thương nên mới đối xử tốt với chị một chút.
Tôi không biết có nên nói không nhưng thấy chị bị lừa như vậy tôi cũng không muốn giấu chị, thật ra ngay từ đầu thấy chị tôi đã biết lí do vì sao anh ấy đưa chị về đây rồi."
"Cô có ý gì?" Tô Bắc hỏi.
"Nếu chị muốn biết tôi sẽ nói, anh ấy đưa chị về đây chỉ vì vóc dáng của chị giống với Ngọc Linh. Tuy gương mặt không giống nhưng vóc dáng lại rất giống, thật đáng thương khi Lộ Nam chỉ coi chị là thế thân.
Anh ấy yêu chị gái lắm nên rất có thể đó là lí do vì sao anh ấy mới cầu hôn chị sau một năm chị tôi mất."
"Đủ rồi Uyển Nhi." Chu Thiên quát.
Vốn là muốn sang đây đưa đồ quan trọng mà mẹ Tô Bắc nhờ anh gửi cho cô ấy thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của họ.